Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 43: 43: Chương 42






Ngày hôm sau, rốt cuộc Mộc Tuyên Dư đã có cơ hội tìm lại giá trị của mình trong nhà, bởi cô rất vinh hạnh được Lí Hâm kéo đi cùng dạo phố chuẩn bị vài thứ cho Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang.



Nhưng hai người họ mới vừa đi dạo đã lập tức quên mất phải mua đồ gì, thế là biến thành mua sắm cho chính mình.



Mộc Tuyên Dư không sao cả cũng không nhắc mẹ mình, bèn kéo tay mẹ đi vào trung tâm thương mại.



Cô đã quên bao lâu rồi chưa cùng mẹ đi dạo phố, cô rất thích cảm giác thoải mái, sung sướng khó có được này.

Hai mẹ con cùng vào một cửa hàng là đại lý độc quyền của một thương hiệu thời trang nổi tiếng.



Mộc Tuyên Dư giật dây mẹ đi thử bộ quần áo kia.



Lí Hâm không ngừng phất tay: “Không cần, kiểu dáng đó là xu hướng thời trang năm nay của các con, mẹ không mặc thử đâu.”

“Mẹ, mẹ phải thử mới biết có hợp với mẹ hay không chứ.”

Lí Hâm vẫn tiếp tục phất tay, kiên quyết không chịu đi thử!

Ở trong cửa hàng thời trang có một cô bé nhỏ tuổi da trắng nõn nà ngồi trên một chiếc ghế dài.



Cô bé mặc một bộ đồ nhỏ màu trắng và xanh lục, lộ ra đôi chân thon dài, giờ phút này đang mở to đôi mắt tròn trịa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Tuyên Dư không chịu buông tha.

Cô bé kia đánh giá Mộc Tuyên Dư một hồi lâu, sau đó trực tiếp đứng lên, chạy đến chỗ Mộc Tuyên Dư, đồng thời đôi tay nhỏ bé ôm thật chặt chân Mộc Tuyên Dư.

Đột nhiên xuất hiện một người chen ngang, lúc này khiến Lí Hâm kinh ngạc không thôi, hơn nửa ngày vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.



Mộc Tuyên Dư cũng sửng sốt nhưng lập tức mỉm cười, đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé kia, “Cô bạn nhỏ, cháu đang làm gì vậy?”

Cô bé kia híp mắt, đôi mắt xinh đẹp lại chớp chớp: “Cháu biết cô, cô là bạn gái của chú cháu.”

Mộc Tuyên Dư sửng sốt, đương nhiên rất bối rối không nghe ra ý tứ của câu nói này.

Lúc này Lí Hâm mới phản ứng, suy đoán: “Cô bạn nhỏ, có phải cháu lạc mẹ không?”

Đường Khả Hân bước ra khỏi buồng thử đồ, phát hiện con gái không còn ngồi ở chỗ cũ, cô nhăn mặt cau mày, khi đang chuẩn bị gọi con gái Du Du thì nhân viên cửa hàng tốt bụng chỉ chỗ cho cô.



Đường Khả Hân đi qua, nhìn thấy hình dáng của Giang Du Du, theo bản năng xoa huyệt Thái Dương: “Du Du.”

Nghe thấy giọng của mẹ, Du Du lập tức buông Mộc Tuyên Dư ra, sau đó nghiêng người nhìn mẹ mình.

Đường Khả Hân đi tới, thấy Mộc Tuyên Dư liền lập tức cười xin lỗi: “Ngại quá, đứa trẻ này còn nhỏ, thích chạy lung tung khắp nơi.”

Du Du nhếch miệng: “Không phải đâu, cô ấy là bạn gái của chú út.”

Vừa nghe thấy thế Đường Khả Hân liền quay sang đánh giá Mộc Tuyên Dư vài lần, sau đó kéo tay Du Du ra: “Du Du, con nhận nhầm người rồi.”



Mộc Tuyên Dư liếc nhìn cô bạn nhỏ này một cái, bèn lôi kéo Lí Hâm đi ra ngoài.

Lí Hâm vẫn quay đầu lại nhìn cô bạn nhỏ kia vài lần, “Vừa rồi làm mẹ nhảy dựng lên, mẹ còn tưởng con với người khác sinh con, sau đó tới tìm người mẹ vô trách nhiệm này.”

Mộc Tuyên Dư vuốt trán: “Mẹ, mẹ xem phim truyền hình ngày càng nhiều.”

“Không phải, mẹ rất muốn làm bà ngoại.”

Mộc Tuyên Dư không còn gì để nói.

Lí Hâm nhăn mặt, cũng không nói gì sau đó liền cười: “Con với con gái nhà họ Uông kia không giống nhau chút nào, sao cô bé đó lại nhìn con thành cô ấy.



Đúng rồi, vừa rồi đó là vợ của người thừa kế nhà họ Giang, Giang Cảnh Hạo.



Chú của cô bé kia chính là người ngày trước đính hôn với con gái nhà họ Uông, có điều mẹ quên tên nó là gì rồi.”


Mộc Tuyên Dư xiết chặt bàn tay.

Ở nơi nào đó Giang Du Du đang bĩu môi, vẻ mặt mất hứng: “Con không có nhìn nhầm, cô vừa rồi chính là bạn gái của chú út.



Con đã xem qua ảnh chụp của cô ấy, không nhìn nhầm đâu.”

Lúc này Đường Khả Hân mới nhớ ra lần đó ở trong vườn hoa có nhìn thấy hình ảnh một đôi tuấn nam mỹ nữ, thu lại giống như một bức tranh tuyệt vời, không khỏi than nhẹ một hơi: “Đừng nói lung tung, vị hôn thê của chú con chính là cô Uông.”

“Con biết, cô Uông là vị hôn thê của chú con, còn cô vừa rồi là bạn gái của chú.”

Đường Khả Hân sửng sốt, lập tức nhăn mặt nhíu mặt, vỗ vỗ đầu con gái yêu: “Không được nói lung tung, đặc biệt là ở trước mặt cô Uông.”

Du Du bĩu môi, tỏ vẻ không thể lý giải nổi.



Rõ ràng bé không nói lung tung, vì sao mẹ lại nói như vậy, người lớn thực phức tạp.

Hôn lễ này của hai nhà họ Mộc và Trình rất long trọng và xa hoa, không chỉ tạo thanh thế lớn cho hai người cử hành hôn lễ mà còn thể hiện thực lực của hai nhà họ Mộc và Trình tới rất nhiều người.



Dù sao người tới dự hôn lễ có nằm mơ cũng không phải người không biết nhìn nhận, huống hồ hai gia đình này đã kết liền một cảnh (ý chỉ thông gia), càng tỏ rõ lúc nào nhà họ Trình cũng đứng sau nhà họ Mộc.



Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng không thích hôn lễ diễn ra quá mức rườm rà, nhưng cũng phải chấp nhận.

Có điều Mộc Tuyên Dư cũng không làm phù dâu, nhóm bạn thân của Trình Hiểu Tang hợp thành một nhóm phù dâu đến cản rượu giúp Trình Hiểu Tang.



Đối với việc này Mộc Tuyên Dư cũng không có phản ứng gì, có điều Trình Hiểu Tang vẫn một mực giải thích với cô.



Trình Hiểu Tang vốn hy vọng Mộc Tuyên Dư làm phù dâu cho mình, nhưng Mộc Tuyên Nghị lại không, làm phù dâu không phải việc cứ cố hết sức là được, không chỉ phải chạy theo chú rể cô dâu mà còn phải uống rượu, trong khi tửu lượng của Mộc Tuyên Dư không được tốt lắm.

Thật ra Mộc Tuyên Dư không uống quá say không phải vì tửu lượng của cô rất tốt, mà là cô tự khống chế chính mình, trừ khi cần thiết, cô tuyệt đối không uống rượu, càng không nói tới cô tự mình uống.





Nghĩ đến đây, cô cảm thấy Giang Thừa Châu thật hiểu mình, không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cô làm việc đã gắng đem tỷ lệ nguy hiểm giảm xuống thấp nhất.



Một lần ở trong quán bar bắt gặp Giang Thừa Châu, anh mắng không sai, người đàn ông đi cùng với cô kia, chính là do cô gọi tới*.



Cô tuyệt đối sẽ không đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm nữa, cho dù Giang Thừa Châu không được, cô vẫn như cũ không tổn thất cái gì.



(*: cái đoạn đầu hai người gặp lại nhau sau bao năm ấy, ai còn nhớ không hí hí )

Mộc Tuyên Dư xóa bỏ suy nghĩ trong đầu lúc này, đi vào phòng trang điểm, thấy bên trong có rất nhiều người, tất cả mọi người đều xoay quanh nhân vật chính của ngày hôm nay, Trình Hiểu Tang.



Họ không ngừng khen ngợi Trình Hiểu Tang hôm nay xinh đẹp, chói lóa như thế nào.

Mộc Tuyên Dư vừa đi vào, Trình Hiểu Tang liền nhìn thấy cô, vẫy tay gọi cô tới gần, dẫn Mộc Tuyên Dư đến trước nhóm bạn thân nhất của mình giới thiệu: “Vị mỹ nữ này chính là em gái của tớ, không cho các cậu bắt nạt Tuyên Dư.”

Mọi người lúc đầu thản nhiên đánh giá Mộc Tuyên Dư, sau đó bèn cười: “Hiểu Tang đã nói như vậy, nếu là em gái của Hiểu Tang thì đương nhiên cũng là em gái của chúng tớ, huống hồ chúng tớ luôn thích người đẹp, đối xử với người đẹp vô cùng ưu ái…”

Mọi người liên tục trêu đùa, Mộc Tuyên Dư cũng từng gặp những “chị gái” này.



Mà mọi người vô cùng tò mò về Mộc Tuyên Dư, liền bắt đầu không ngừng dò hỏi cô đã có bạn trai chưa, cả đám đều hô to nhất định phải giới thiệu bạn trai cho cô.



Cả căn phòng ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.

Mãi đến khi hôn lễ bắt đầu, Mộc Tuyên Nghị đến đón cô dâu, lúc này nhóm bạn thân của Trình Hiểu Tang như đã thương lượng từ trước, không cho anh đón Trình Hiểu Tang ngay lập tức mà nhất định đòi phải qua năm cửa ải, chém sáu tướng.



( “quá ngũ quan, trảm lục tướng”: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy.



Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn)

Mộc Tuyên Dư nhìn thấy một màn này thì thấy hơi hứng thú, tuy rằng họ đưa ra rất nhiều câu hỏi, nhưng cũng không cố ý gây khó xử, mỗi một câu hỏi đều cùng chị dâu chung một nhịp thở ( ý chỉ có liên quan chặt chẽ), chính là thử xem anh trai có đủ quan tâm tới chị dâu hay không.



Sau khi Mộc Tuyên Nghị trả lời được hết tất cả các câu hỏi đưa ra, mỗi người bọn họ đều ôm Mộc Tuyên Nghị một cái, rồi cẩn thận dặn dò anh: “Tôi giao Trình Hiểu Tang cho anh, anh nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy.”

Trình Hiểu Tang vô cùng cảm động: “Các cậu cố ý đến đây chính là để gây chuyện làm tớ khóc đi.”

Mộc Tuyên Dư đứng ở một bên, yên lặng nhìn họ, nhìn thấy anh trai bế chị dâu đi ra ngoài, nhìn hội bạn thân của chị dâu đều ch ảy nước mắt rồi lại lập tức lau đi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Không hiểu vì sao cô cũng rất muốn khóc.



Hồi còn ở trong trường, từng có ba hình dáng xinh đẹp thường hay đi chung với nhau, cho dù là đi toilet ba người vẫn đi cùng nhau.

Mạnh Ngữ Phán nói: “Không biết về sau trông chúng ta như thế nào.



Lúc chúng ta kết hôn, liệu còn có thể giống như bây giờ hay không?”

Hạ Ngữ Minh tiếp lời: “Chỉ cần muốn là có thể giống như bây giờ, nhưng điều kiện trước tiên là chúng ta đều đừng làm người trọng sắc khinh bạn.”

Bản thân Mộc Tuyên Dư cũng rất khó tưởng tượng ra được hình ảnh chính mình về sau sẽ như thế nào, “Vậy chúng ta cùng cầu nguyện cả đời này đều sẽ tốt như vậy, cả đời đều phải ở chung một chỗ với nhau.”

“Được.”

Khi đó Mộc Tuyên Dư đã từng nghĩ nếu thực sự có một ngày như vậy, khi hai bạn thân của cô kết hôn, nhất định cô cũng phải dặn dò người đàn ông kia chăm sóc bạn thân của cô cho thật tốt, như vậy bản thân mới có thể yên tâm.

Không hiểu sao nước mắt cô lại chảy dài.

Cô lập tức lau nước mắt, cùng mọi người đi ra ngoài.

Bên ngoài tân khách đều đã yên chỗ, vừa thấy chú rể và cô dâu xuất hiện liền lập tức ồn ào đứng lên, mà người dẫn chương trình nổi tiếng kia cũng cầm lấy MIC miêu tả sinh động đôi tân hôn ngày hôm nay.

Mộc Tuyên Dư lần đầu thấy anh trai và chị dâu, khi người dẫn chương trình nói xong yêu cầu, ngay cả chị dâu mặt cũng đỏ ửng đứng lên, tân khách thì chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng phụ họa đứng lên.



Mộc Tuyên Dư mỉm cười, ánh mắt rất nhanh dừng lại trước những người có mặt trong hội trường hôn lễ.



Ánh mắt của cô đảo qua một lần nữa, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Anh ấy chưa tới, rõ ràng ngày hôm qua có nói, anh nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của anh trai cô.



Nhưng anh vẫn chưa xuất hiện, là kẹt xe hay là anh đã xảy ra chuyện gì? Mộc Tuyên Dư không ngừng suy đoán, trong lòng cảm thấy khó chịu bèn đứng lên, xiết chặt điện thoại trong tay, nhịn rồi lại nhẫn mới khống chế được bản thân không gọi điện cho người kia.

Cả hội trường tổ chức hôn lễ cũng chìm vào trong cảm xúc ấm áp chưa từng có, ông Trình nắm lấy tay Trình Hiểu Tang, mặt quay đi chỗ khác, đặt tay Trình Hiểu Tang vào trong tay Mộc Tuyên Nghị, từ nay về sau giao Trình Hiểu Tang cho người đàn ông này.

Mộc Tuyên Dư cùng mọi người vỗ tay cổ vũ.



Cô lại nhìn bốn phía, người đàn ông cô đợi vẫn chưa xuất hiện.

Cô nhìn những người xung quanh, bọn họ dường như đều trở nên mông lung, mờ mịt, làm cho cô cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Khi đó bọn họ đang ngồi cạnh sân thể dục của trường đại học Giang Tây, bầu trời đêm đầy sao, bên người còn có vài con đom đóm nhảy múa.



Giang Thừa Châu nằm trên cỏ, mà cô thì dựa vào ngực anh, nghe thấy hơi thở của anh.



Anh vươn tay vuốt mái tóc cô: “Về sau em muốn có một hôn lễ như thế nào?”

Cô lúc ấy đã trả lời như thế nào? Không hy vọng quá cầu kỳ, cũng không cần phải có nhiều người lắm, chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau là tốt rồi.

Cô nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nhìn thấy mỗi người trước mắt mình khuôn mặt đều tươi cười.



Dù thế nào đây cũng là hôn lễ, tượng trưng cho hạnh phúc, cho tốt đẹp.

Có người vỗ vỗ bả vai của Mộc Tuyên Dư, cô lập tức xoay người, nhìn thấy khuôn mặt của Chu Chấn Hưng, trên mặt anh ta còn lưu lại nét kinh ngạc mừng rỡ nhưng cứng ngắc.



Chu Chấn Hưng nhìn cô, dừng lại vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Em cho rằng là ai?”



Mộc Tuyên Dư không nói gì, nhưng Chu Chấn Hưng lại như cười như không nhìn cô: “Chúng ta nói chuyện một lát đi!”

Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, không muốn khiến nhiều người chú ý nên gật đầu.



Kỳ lạ là, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, thực ra cô biết rất rõ anh ta muốn nói gì, đơn giản lại là những lời nói trước kia mà thôi.

Đi về phía sau đám người tham dự hôn lễ, Mộc Tuyên Dư thản nhiên đứng cạnh Chu Chấn Hưng.



Bọn họ ngồi dựa vào một góc cửa sổ, có thể từ cửa sổ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nhà cao tầng, trời xanh mây trắng, bồn hoa, xe rồng nước mã, người đi đường.



Cô nắm chặt cốc nước trong tay nhưng không nói gì cả, bên tai vang lên âm thanh của hạnh phúc.

“Em thực sự thay đổi.” Chu Chấn Hưng cười cười, như đang cảm thán điều gì.

Mộc Tuyên Dư nhìn anh ta, cũng không nói điều gì, đại khái là không biết nên nói gì.



Anh ta nói đúng, cô đích thực đã thay đổi, nhưng mà trong cái thế giới này ai mà không như vậy, luôn luôn phát sinh thay đổi, chỉ có điều ở trong mắt người khác lại là chuyện tốt, còn trong mắt nhiều người lại trở nên tồi tệ.

Cô rất rõ ràng ở trong mắt Chu Chấn Hưng cô trở nên tồi tệ hơn.

Chu Chấn Hưng thấy Mộc Tuyên Dư không có ý định nói chuyện, liền cười cười: “Chúng ta đánh cược đi!”

“Đánh cược cái gì?”

“Tôi cược là, người hôm nay em muốn chờ sẽ không đến.”

Tay cô khẽ động đậy, đem cốc nước trong tay đặt lên bàn, khẽ thở ra một hơi rồi mới mở miệng: “Vì cái gì tôi phải đánh cược với anh? Anh ấy có tới hay không là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh.”

“Tôi thật không biết nên nghĩ về em như thế nào, ngây thơ hay ngu ngốc? Mộc Tuyên Dư, tôi có thể nói cho em biết, một người đàn ông nếu thực lòng yêu thương một người phụ nữ, nhất định sẽ không để cho cô ấy không có thân phận quang minh chính đại, cũng nhất định sẽ không nỡ để cô ấy khó chịu.”

“Vì thế?”

“Em làm như vậy chỉ càng hạ thấp chính mình.”

Hạ thấp chính mình, Mộc Tuyên Dư cười cười.

Lúc này có người chạy đến, nhìn thấy Mộc Tuyên Dư lập tức kéo cô đi.



“Sao cô lại ở trong này, cô dâu đang tìm cô đấy…”

Cô nghĩ đến lời nói trước đây của anh trai, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, liền cười xin lỗi Chu Chấn Hưng, sau đó thì theo người kia rời đi.

Sau khi Mộc Tuyên Dư chạy tới, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ở đó.



Trình Hiểu Tang mặc áo cưới, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, nhìn thấy cô liền trừng mắt với cô, sau đó bước lên, tung bó hoa cưới về phía sau.



Mộc Tuyên Dư nhanh chóng đón được.

Những người đứng bên cạnh Mộc Tuyên Dư hình như không có ý định nhận lấy hoa, sau khi nhìn thấy Mộc Tuyên Dư đón được bó hoa, tất cả đều lộ vẻ vui mừng, đón chờ tin tốt của cô.

Mộc Tuyên Dư cầm lấy bó hoa đưa lên chóp mũi mình, vừa ngửi thấy hương hoa liền mỉm cười ngọt ngào.



.