Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu

Chương 68: 68: Chương 67






Rừng trúc tĩnh mịch, cơn gió hiền hòa, lá trúc nhẹ lay, phiến lá khẽ nhảy múa theo, mà xuyên qua kẽ hở còn có thể nhìn thấy nơi cách con đường nhỏ trong rừng trúc khá xa có mọc một vài đóa hoa màu trắng, màu sắc phiến lá gần như màu lá trúc, hòa vào cùng nhau, đóa hoa trắng đó chính là điểm trắng từ trong vạn sắc xanh, cho dù nhỏ bé, cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người ta.



Đám người Uông Tử Hàm ngồi trong đình trúc, đình trúc không có trang trí gì lộng lẫy, chỉ là một đình nghỉ đơn giản và cung cấp bàn ghế trúc nghỉ ngơi cho mọi người, mặc dù đơn giản, nhưng vô cùng hòa hợp với môi trường ở đây.

Một lát sau, con đường nhỏ đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn lên, có lẽ là vì vừa tan học, không ít người coi nơi này là con đường gần nhất từ phòng học đến kí túc.



Bất luận sinh viên mặc trang phục thế nào, tinh thần trên mặt đều khiến người ta vô cùng hâm mộ.



Mấy cô nữ sinh tụ lại thành một đám, mấy cậu nam sinh thì hợp thành một hội.



Có người đang nói căng tin quá nhiều người, đợi lát nữa rồi đi ăn cơm.



Có người đang hỏi xem lát nữa rốt cuộc ăn gì mới được.



Mà hội nữ sinh thì vui vẻ bàn luận mau về kí túc thay quần áo, đợi lát nữa đến quán họ xem trên mạng ăn những món ăn ngon, không chỉ giá thấp, nhận xét về hương vị cũng vô cùng tốt.



Mà có người đang nói buổi chiều không có tiết, đi ra ngoài dạo, khi đồng bọn tỏ ý nhẵn túi rồi, rất xem thường mà nói đi dạo là để ngắm chứ không phải là mua đồ…

Bên đó bắt đầu náo nhiệt, kì lạ là, vậy mà cũng không có cảm giác đã quấy rầy sự tĩnh mịch ở đây, ngược lại cảm thấy sức sống tràn đầy, quả nhiên là tuổi trẻ thật tốt.

Đối với sự quan sát của hội bạn, Uông Tử Hàm hiển nhiên không cùng suy nghĩ với họ, bởi vì cô đã thất thần, như đang rơi vào giữa suy nghĩ nào đó.

“Tử Hàm, cậu sao thế?” Sài Lâm cuối cùng phát hiện sự bất thường của cô, vẻ mặt hơi lo lắng.

Uông Tử Hàm quay mặt cười nhẹ với bạn tốt, “Không sao đâu.”

Môi trường này quá thoải mái, mọi người đều hơi không nỡ đi, tiếc nuối duy nhất có lẽ là không thể mua chút gì đó, như thế thì có thể vừa tán gẫu vừa ăn, thứ cảm giác đó mới sảng khoái.

Vì thế mọi người lại khơi mào chủ đề, bắt đầu tán dóc.

Uông Tử Hàm nghe Mặc Tuyết bàn luận về người khác, cười, “Mặc Tuyết nhà chúng ta nghiễm nhiên có thể đi làm chuyên gia tình cảm rồi đấy.”

“Còn không à, có muốn nói chuyện tình cảm của cậu cho tớ nghe không, để tớ giúp cậu phân tích cho?” Mặc Tuyết nháy mắt, chỉ là ý không nằm ở đó, Uông Tử Hàm rất ít khi nhắc đến chuyện tình cảm của bản thân, ý của Mặc Tuyết là muốn mượn cơ hội này giúp mọi người kiếm chút chuyện để hóng thôi.

Khóe miệng Uông Tử Hàm nhếch lên, “Tình cảm của tớ thật ra chẳng có gì cả.





Chỉ có điều cậu có thể giúp tớ phân tích chuyện tình cảm của người khác đấy.”

Cả đám người sửng sốt, đều có hứng thú nghe chuyện.

Uông Tử Hàm lại không ngại, “Có một đôi nam nữ thế này, nhiều năm sau họ gặp lại, lại ở bên nhau lần nữa.” Cô nhìn thấy vẻ mặt câm nín của hội bạn tốt, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, “Được rồi, tớ kể chuyện quá khứ của họ nhé! Người đàn ông và người phụ nữ quen nhau thời đại học, những lời bàn tán về người đàn ông không quá tốt, anh ta cũng không coi tình cảm ra gì, bên người có rất nhiều cô gái, nhưng anh ta trước giờ chẳng để trong lòng, sống cũng bất cần qua loa.



Cho đến một ngày, một cô gái tỏ tình với anh ta ở trước mặt rất nhiều rất nhiều người, cảnh tượng đó, nói là ở trước mặt toàn trường cũng không sai, người đàn ông vẫn chẳng bận tâm.



Nhưng cô gái vẫn luôn theo đuổi chàng trai, dùng rất nhiều rất nhiều phương pháp, đến lớp cùng, chờ bên sân bóng rổ, đến quán nét vân vân, rất nhiều rất nhiều việc, không hiểu sao, chàng trai bị cảm động, sau đó hai người họ ở bên nhau.




Sau khi đã ở bên nhau, chàng trai đối xử với cô gái rất tốt, giống như rất nhiều cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt, không đúng, hẳn là còn yêu nhau hơn rất nhiều cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt khác.



Chỉ là sau đó, không hiểu sao họ chia tay.



Gặp lại nhau lần nữa là mấy năm sau, sau đó, hình như hai người họ lại ở bên nhau.”

Uông Tử Hàm nói xong, tất cả mọi người đều nhíu mày.

Có người cuối cùng mở miệng, “Đây không phải câu chuyện gương vỡ lại lành thường thấy trong tiểu thuyết sao? Năm đó chia tay, chắc chắn là hiểu lầm, nhiều năm sau không buông được đối phương, cứ thế mà ở bên nhau thôi.”

Uông Tử Hàm rất tốt bụng thêm một câu, “Người đàn ông đã có bạn gái chính thức, bất luận là với người nhà hay với bạn bè anh ta đều bày tỏ rằng người anh ta sẽ lấy là bạn gái chính thức, mà cô gái năm đó, trước giờ anh ta chưa từng để lộ thân phận của cô ấy.”

Uông Tử Hàm vừa nói câu này xong, mắt Mặc Tuyết lập tức lóe lên, như nhặt được vật báu, cô nàng rất thích nghe những câu chuyện tình khó bề phân biệt thế này, “Trước tiên, câu chuyện này có điểm mù, năm đó vì sao đôi nam nữ đó chia tay? Mà người đàn ông tìm người phụ nữ đó thì có mục đích gì? Một điểm mấu chốt nhất, năm đó sau khi chia tay, người đàn ông và người phụ nữ, ai đau khổ hơn.”

Uông Tử Hàm chống cằm, “Tớ đại khái chỉ biết điểm thứ ba, có vẻ người đàn ông đau khổ hơn.”

Mặc Tuyết cười, giống như lời Uông Tử Hàm nói kiểm chứng phán đoán nào đó của cô nàng vậy, “Thế thì chúng ta có thể biết được một chuyện, năm đó người đề nghị chia tay chắc chắn không phải người đàn ông, mà người đàn ông bị người phụ nữ vứt bỏ hoặc là chịu vết thương phản bội hàng loạt, hơn nữa vết thương đó chắc chắn rất nghiêm trọng.




Nếu xem như vậy, vậy thì thái độ của người đàn ông vô cùng thú vị, nếu thật sự là vì tiếp tục tiền duyên, sao có thể công khai về bạn gái chính thức như thế, khả năng duy nhất, có lẽ chính là để trả thù, trả thù tất cả những gì bạn gái trước đã làm.



Trả thù xong, người đàn ông kết hôn với bạn gái chính thức, hoàn thành kì vọng của người nhà, sau đó mọi người đều vui.”

“Ối, nếu là như thế, bạn gái trước thật đáng thương…” Có người hậm hực nói.



Mặc Tuyết vươn một ngón tay lắc lắc, “Đương nhiên không đơn giản như thế, điều này phải xem tính cách của người đàn ông đó, anh ta là kiểu dễ nổi cáu hay ẩn nhẫn.



Một người dễ nổi cáu, có lẽ chính là báo thù xong rồi thôi, bởi vì anh ta chỉ căm phẫn mà thôi, không có tình cảm khác.



Nhưng nếu là kiểu ẩn nhẫn, loại đàn ông này có tỉ lệ trở thành người thành công khá cao, nếu đã thành công, còn chứng tỏ trong vẻ ẩn nhẫn của anh ta còn có lý trí, một người đàn ông như thế, vẫn lựa chọn báo thù, đây vốn là hành vi rất ấu trĩ, nhưng anh ta đã làm, chứng tỏ mối tình đó tạo ra ảnh hưởng rất lớn với cuộc đời anh ta.”

“Điều này chứng tỏ gì?”

“Điều này chứng tỏ, trước giờ anh ta chưa từng buông được, sao nói chuyện anh ta sẽ từ bỏ?”

“Ồ… Như thế không phải là vợ sắp cưới của anh ta đáng thương hơn rồi sao?”

Mặc Tuyết lắc đầu, “Tớ nói rồi, có rất nhiều điểm mù, chỉ là phân tích từ câu chuyện, đâu thể đưa ra kết luận được?”

Uông Tử Hàm nghe đến đây, thật sự bật cười, vì sao cô lại hơi tò mò kết cục là gì chứ nhỉ, giống như cô cũng chỉ là một người đứng xem mà thôi, không có bất cứ quan hệ gì với toàn bộ câu chuyện đó.

Lúc này có tin nhắn đến, Uông Tử Hàm mở ra xem.



Tin nhắn được gửi đến từ một số điện thoại, chưa từng lưu số, khi cô nhìn thấy ba chữ “Mộc Tuyên Dư” phía dưới tin nhắn, cô đột nhiên cảm thấy giống như dự liệu.

Mộc Tuyên Dư hẹn gặp cô, cô ngẫm nghĩ, trả lời một chữ “Được”.

*********************

Thực ra ngày này, Mộc Tuyên Dư đã từng nghĩ đến, sau đó cũng không muốn nghĩ đến nữa.




Cô và Uông Tử Hàm không quen nhau, hiểu biết duy nhất đại để là từ trên TV hoặc trên báo chí, bất luận thế nào, cô không ghét cô gái đó, thậm chí còn có cảm giác thưởng thức nào đó, cũng rất có thiện cảm.



Nếu như giữa hai người không có một người đàn ông tên Giang Thừa Châu, hai người vẫn sẽ giống như trước, vốn không quen biết nhau cả đời này.

Mà Mộc Tuyên Dư cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn làm tổn thương người khác, cho dù sự tồn tại của cô bây giờ chính là một thương tổn, nhưng con người đều có suy nghĩ tự lừa mình dối người, chỉ cần mình không biết, từ đó coi như chưa từng xảy ra, Mộc Tuyên Dư thì hi vọng Uông Tử Hàm mãi mãi không biết đến sự tồn tại của mình, lối suy nghĩ đó đối với hiện tại mà nói, hiển nhiên là đã xa khỏi mong đợi.

Uông Tử Hàm thì trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gặp mặt Mộc Tuyên Dư, không phải là nhằm vào ai, mà là cảm giác đơn thuần rằng không cần thiết phải gặp.



Nếu sự tồn tại của Mộc Tuyên Dư là một thương tổn với cô, vậy điều làm tổn thương cô nhất định không phải Mộc Tuyên Dư, mà là bản thân Giang Thừa Châu, đó là chuyện giữa cô và Giang Thừa Châu, không liên quan đến người khác, dù rằng cô nên ghét một cô gái khác.



Bởi vì trước giờ cô đều cảm thấy, trong một mối tình, cần đánh đổi là đôi bên, bất luận là phản bội hay ngoại tình, dù nguyên nhân là thế nào, đó đều là do mối tình đó không bền vững, còn về phần mượn cớ, cô vẫn luôn chán ghét, vì thế cô chỉ cho rằng đây là chuyện giữa cô và Giang Thừa Châu, cho dù là Mộc Tuyên Dư cũng không có tư cách thò tay đưa chân vào.

Đương nhiên, Uông Tử Hàm vẫn đến gặp Mộc Tuyên Dư, cô không biết Mộc Tuyên Dư là người như thế nào, nhưng trên mạng mấy câu chuyện kiểu này không thiếu, cô hơi tò mò, Mộc Tuyên Dư tới là để thể hiện sẽ dây dưa đến chết với Giang Thừa Châu hay là mắng mình một trận té tát, dù là kiểu nào, cô đều không cảm thấy lạ, đất nước dân đông người đông, kiểu người nào cũng nhiều.

Mộc Tuyên Dư đến trước Uông Tử Hàm, dù sao thì bản thân cô cũng là người tự chọn địa điểm và chủ động hẹn.

Uông Tử Hàm đi qua, ánh mắt đầu tiên nhìn Mộc Tuyên Dư thì đã phải thừa nhận, có lẽ là thời đại học, bảo đàn ông lựa chọn giữa những người đẹp như cô và Mộc Tuyên Dư, phần lớn những ánh mắt không có vấn đề đều sẽ lựa chọn Mộc Tuyên Dư nhỉ, vĩnh viễn đừng ôm kì vọng với nhân phẩm của đàn ông, đây chính là một sự thực, cô nghĩ rất thoáng.

Chỉ là Mộc Tuyên Dư ít nhiều vẫn khiến Uông Tử Hàm phải kinh ngạc, trên người cô ấy có thứ khí chất mềm mại mà không yếu đuối, có lẽ là một người đẹp mà phái nữ cũng muốn thưởng thức, chỉ có điều cũng không có mấy ai có dũng khí tiếp cận.

“Rất xin lỗi, mạo muội hẹn cô ra đây.” Mộc Tuyên Dư li3m li3m môi, cô cũng chưa từng gặp chuyện thế này, chỉ biết cuộc gặp này là tất yếu, “Tôi biết, sự tồn tại của tôi hoặc ít hoặc nhiều đã quấy nhiễu cô.”

Uông Tử Hàm không xác định được mục đích của cô, “Hửm.”

Mộc Tuyên Dư dường như cũng đang quan sát Uông Tử Hàm, phát hiện cô ấy cũng đang đánh giá mình, có thể nhìn ra từ ánh mắt, không có phẫn nộ, điều này khiến Mộc Tuyên Dư trở nên thoải mái hơn, “Thực ra tôi cũng không biết nên nói thế nào mới tốt, có lẽ nói thế nào cũng là giả tạo, nguyên nhân thực sự tôi tìm cô, chỉ là muốn nói sự tồn tại của tôi sẽ không ảnh hưởng gì đến cô đâu, mà cô cũng có thể giả vờ như chưa biết gì cả.



Tôi nói lời này, thật sự không phải cố ý thể hiện gì.



Cô có lựa chọn của cô, cô có thể làm theo quyết định của bản thân cô, tôi chỉ muốn thẳng thắn rằng, tất cả sẽ mau chóng kết thúc thôi, đến lúc đó mọi chuyện giữa tôi và Giang Thừa Châu sẽ ngưng hẳn, mà khi đó, cô có thể biết được tình huống của kết quả này trước tiên, lựa chọn quyết định mà cô muốn làm.



Hi vọng lời của tôi, sẽ không gây ra phiền phức gì cho cô.”

Uông Tử Hàm trầm mặc mấy giây, có lẽ vẻ hối lỗi và áy náy trên mặt Mộc Tuyên Dư quá rõ ràng, khiến cô tháo phòng bị trước đó xuống, “Cái gì gọi là tất cả sẽ mau chóng kết thúc?”


Mộc Tuyên Dư cười nhẹ, trong nụ cười vậy mà không chứa chút cảm xúc gì, “Đối với tôi, có lẽ anh ấy chỉ có chấp niệm, hoặc là có lẽ chỉ có suy nghĩ muốn khiến tôi trải qua cảm giác đau khổ năm ấy của anh ấy, cho nên… Tôi cũng không phải người mà anh ấy muốn, bây giờ, hẳn là cũng kết thúc được rồi!”

“Tôi nghĩ tôi vẫn không thể hiểu được lời cô.”

“Muốn nghe câu chuyện năm đó không?”

Vì thế từ chỗ Mộc Tuyên Dư, Uông Tử Hàm đã nghe được đoạn thứ ba của câu chuyện, đoạn câu chuyện do Mộc Tuyên Dư kể.

Chàng trai và cô gái đương nhiên là ở bên nhau, cô gái vốn tiếp cận là để trả thù chàng trai, vì thế sau khi tất cả nước chảy thành sông, chàng trai có lẽ thật sự cảm thấy đây là cô gái cùng anh đi qua cả cuộc đời, thứ cảm giác đó rất vi diệu, không phải là quá chắc chắn vì mối tình đó, mà là sau khi sa sâu vào mối tình này, ngay cả nhìn người khác một cái anh cũng không có tâm tư, người khác trong mắt anh, có lẽ không khác lắm với đám cỏ dại bên đường, nhìn nhiều thêm một cái, đều là lãng phí thời gian.



Anh làm những việc mà sau này nhớ lại đều thấy cực kì ngớ ngẩn, gọi toàn bộ người trong trường tụ lại cùng nhau, còn tuyên bố dõng dạc tới những người có mặt, anh mời tất cả ăn cơm, người khác nói lời này rõ là khoe khoang, nhưng anh nói ra, tất cả mọi người đều biết là anh có thực lực đó.



Vì thế sinh viên toàn trường đều làm chứng cho sự thảm hại của anh, anh muốn đeo chiếc nhẫn anh mua cho cô, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, dự tính trước tương lai cho cô.

Khi anh quỳ một chân xuống thì nhận được gì, cô nói cô sẽ không ở bên anh, chiếc nhẫn lăn trên mặt đất.




Mọi người xôn xao, mà rõ ràng là anh cũng chưa phản ứng lại được.

Anh đuổi theo cô, hỏi cô làm sao thế, có phải anh có chỗ nào chưa làm tốt không.



Điều cô cho anh là câu trả lời mà anh không thể tin được, cô nói ngay từ đầu cô tiếp cận anh, chẳng qua là rắp tâm tiếp cận, bởi vì có liên quan đến bạn tốt của cô, mà anh thì ngay cả bạn tốt của cô là ai cũng không rõ, mấy cô gái bên cạnh anh quá nhiều, ngay cả anh cũng không biết chuyện như thế đã từng xảy ra.

Anh kéo tay cô, không cho cô rời đi, anh mặc kệ cô là vì mục đích gì mà tiếp cận anh, những thứ đó đều không quan trọng, anh chỉ muốn hỏi cô, “Em có yêu anh không? Vậy em có từng yêu anh không?”

“Không.” Câu trả lời của cô.

Sau đó là vẻ không thể tin được của anh, chờ đợi cả ngày, ngay cả anh cũng không biết mình đang chờ đợi gì, đợi dưới kí túc xá nữ sinh, sau đó không màng tất cả muốn xông vào phòng ngủ của nữ sinh, tiếp đó là cô muốn xuất ngoại, anh đuổi theo…

Nhưng cô thì sao, đầu cũng không quay lại.

Có lẽ chính là khoảnh khắc đó, anh nhìn dáng vẻ đầu cũng không quay lại của cô, từ đó đáy lòng sinh hận.

Cô khuấy tung thế giới của anh, sau đó lại dễ dàng ra khỏi thế giới của anh, để mặc thế giới của anh sụp đổ.

Vào giây phút này, Uông Tử Hàm đại khái đã hiểu ý của Mộc Tuyên Dư.



Tất cả đều là Giang Thừa Châu trả thù, bây giờ có lẽ cũng đến khúc cuối rồi, cho nên Mộc Tuyên Dư mới nói rằng tất cả sắp kết thúc.



Vì thế sự tồn tại của Mộc Tuyên Dư, chỉ là một sự bất mãn trong cảm xúc của Giang Thừa Châu, mà sau khi Uông Tử Hàm biết chuyện này, có thể lựa chọn tiếp tục như chưa từng biết chuyện này, mà lựa chọn khác đương nhiên cũng tùy vào cô.

Mộc Tuyên Dư nhìn Uông Tử Hàm, “Hình như mỗi sự kiện trong cuộc đời đều giống như một lối rẽ, mỗi một lựa chọn đều có thể ảnh hưởng đến con đường kế tiếp, rất xin lỗi, có lẽ tôi cũng đã làm ảnh hưởng đến cô.”

“Không cảm thấy hơi nhẹ sao?” Uông Tử Hàm nhướng mày.

“Cái gì?”

“Giang Thừa Châu hại chết bạn tốt của cô, cô cứ tha cho anh ấy như vậy, không cảm thấy nhẹ sao? Dựa theo mức độ si mê của anh ấy với cô năm đó, cô không nên chỉ làm đến bước đó.” Huống hồ dù chỉ làm đến bước đó, cũng khiến Giang Thừa Châu canh cánh trong lòng đến bây giờ.

Mộc Tuyên Dư mím miệng không nói.

Uông Tử Hàm cười, cũng không truy cứu, cô cảm thấy nhẹ, bản thân Mộc Tuyên Dư chắc chắn cũng biết là nhẹ, vậy thì vì sao phải lựa chọn như thế, nguyên nhân không cần nói cũng biết.

“Bây giờ cô phí tâm tư tìm tôi ra, thậm chí còn kể chuyện của hai người bọn cô năm đó, chính là hi vọng tôi có thể sống hạnh phúc với anh ấy, để cuộc đời anh ấy không chịu biến cố nữa, mà anh ấy làm gì với cô, cô đều chịu đựng.



Cái chết của bạn tốt của cô, không liên quan gì đến anh ấy nhỉ?”

Mộc Tuyên Dư vẫn luôn cảm thấy Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu rất xứng đôi, đến lúc này, thứ cảm giác này càng mãnh liệt hơn, Uông Tử Hàm nghe một lúc như vậy thì đã có thể biết được chuyện này, có lẽ là vẫn tin vào nhân phẩm của Giang Thừa Châu nhỉ!

Mộc Tuyên Dư gật đầu.

“Anh ấy không phải người thích giải thích, năm đó mấy lời bàn luận về anh ấy, cũng thật giả lẫn lộn, có lẽ ngay từ đầu anh ấy không coi chuyện tình cảm ra gì, nhưng cũng chưa từng chủ động làm hại ai…” Uông Tử Hàm ngừng lại, đánh giá về Giang Thừa Châu với một người khác như thế này, cảm thấy thật sự rất kì quái.

Mộc Tuyên Dư lại biết, không phải Uông Tử Hàm không có tình cảm với Giang Thừa Châu, trong lòng cô ấy cũng có hơi hướng thiên vị Giang Thừa Châu.

Lời cô muốn nói, Uông Tử Hàm đại khái đều hiểu, vì thế cô tin rằng Uông Tử Hàm sẽ đưa ra được lựa chọn tốt nhất, mà bản thân cô, cô đã làm tất cả những gì cô có thể làm rồi.

Mộc Tuyên Dư rời đi, Uông Tử Hàm không ngăn cản.

Uông Tử Hàm nhìn cánh cửa thủy tinh ở đối diện, trên đó hiện lên bóng lưng rời đi của Mộc Tuyên Dư, quyền lựa chọn nằm trong tay cô sao? Thực ra không phải, mà đến bây giờ, Uông Tử Hàm phát hiện, bản thân mình không muốn lựa chọn một chút nào, cứ như vậy đi, được hay không được đều là mệnh, hãy cứ để thượng đế đến quyết định kết cục cuối cùng.