Trong khoảng thời gian thu xếp đồ đạc và đợi mọi thứ bên nước ngoài ổn định. Sơ Địch không ngày nào là chạy đến cô nhi viện thăm con. Cô cũng đã hoàn tất mọi thủ tục nhận nuôi. Chỉ cần đời vài ngày nữa là có thể đón hai đứa nhỏ về nhà.
Sơ Địch lại gần nhìn hai đứa nhỏ. Khi cô đến cũng là lúc bọn chúng vừa được người chăm sóc cho ăn sáng, hiện tại đứa nào đứa ấy đều chìm vào giấc ngủ say. Sơ Địch ngắm nhìn con, khuôn mặt rạng rỡ hẳn ra. Hai đứa trẻ là động lực sống của cô, giúp cô vừa qua những chuỗi ngày khó khăn.
Sơ Địch vẫn nhớ ngày cô biết bản thân mang thai, cô đã vui vẻ như thế nào. Quá trình mang thai rất vất vả. Sơ Địch thường xuyên phát bệnh nên đến bản thân cô cũng không biết cô đã từng làm tổn thương đến con mình. Những ngày khó khăn ấy, cũng may có Phó Tĩnh vẫn luôn ở bên cạnh cùng cô vượt qua. Trước khi rời khỏi thành phố Cảnh Dương, Sơ Địch nhất định sẽ gặp mặt nói lời tạm biệt với Phó Tĩnh và Liễu Mạch Hàn, những người đã giúp đỡ.
Sơ Địch cứ yên lặng ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ. Cô nhìn không biết chán. Sơ Địch cũng không biết khi cô đã nhìn bọn chúng cũng có một ánh mắt vẫn đang nhìn cô chăm chú. Mấy ngày này Sơ Địch chạy đến cô nhi viện, Ninh Hoắc Đông đều biết cả. Nhưng hắn không phải là cho người theo dõi cô mà là tình cờ bắt gặp cô ở đây.
Ở trong bệnh viện quá nhàm chán, Ninh Hoắc Đông đột nhiên nhớ đến hai đứa trẻ sinh đôi mà ngày đó hắn đã cùng Sơ Địch đưa bọn chúng đến bệnh viện, hắn không biết hai đứa trẻ bây giờ như thế nào? Không kìm được sự lo lắng, Ninh Hoắc Đông liền xin Trình Thâm đưa hắn đến cô nhi viện. Kết quả là nhìn thấy Sơ Địch còn tình cờ phát hiện hai đứa bé ấy là con của cô cũng tức là con của hắn.
Hóa ra Ninh Hoắc Đông hắn cũng đã có con rồi! Hắn không dám nhận mình là ba của đứa trẻ bởi hắn biết hắn không xứng. Ninh Hoắc Đông chỉ có thể lẳng lặng đứng từ xa quan sát bọn chúng. Sơ Địch đã sinh cho hắn một nam một nữ. Bé nam có tên là Sơ Hữu Huân, bé gái có tên Sơ Hạ Kiều. Hai cái tên nghe thậ êm tai! Cả hai tương lai đều sẽ trở thành mỹ nam mỹ nữ. Ninh Hoắc Đông mỗi ngày đều cầu nguyện cho bọn chúng lớn lên khỏe mạnh.
Ba yêu bọn con. Mẹ cũng yêu bọn con. Nhưng thật đáng tiếc, chúng ta lại không thể trở thành một gia đình hoàn mỹ.
[ … ]
Vẫn như thường lệ, sáng sớm Ninh Hoắc Đông đã đến cô nhi viện thăm hai đứa nhỏ. Hắn đứng bên ngoài, nhìn hai đứa bé vẫn còn say giấc nồng ở bên trong, khóe môi không kìm được mà cong lên một nụ cười cưng chiều.
Dù thời gian không còn nhiều nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn cảm thấy hạnh phúc. Hắn hạnh phúc vì sau bao nhiêu chuyện, Sơ Địch vẫn quyết định sinh cho hắn một đôi long phượng.
Trời hôm đẹp thời đấy, nắng vàng rạng rỡ rải rác khắp nơi.
Ninh Hoắc Đông đột nhiên cảm thấy hai mắt hắn nặng trĩu. Hắn biết đã đến lúc hắn phải rời khỏi đây rồi. Ninh Hoắc Đông đưa tay chạm lên cửa kính, bật cười thành tiếng.
“Tiểu Huân và Tiểu Kiều, các con nhớ phải ở bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ đấy nhé.”
Dứt lời, hai mắt hắn nhắm chặt lại, cả cơ thể to lớn ngã xuống.
A Địch, tôi phải đi trước em một bước rồi! Đừng tự trách mình và cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ quên giữa chúng ta còn có một lời ước định. Kiếp sau, tôi sẽ lại đến tìm em, sẽ yêu em bằng tất cả những gì tôi có!
[ … ]
Sơ Địch đang trên đường đến cô nhi viện thì nhận được điện thoại của Phó Tĩnh.
“Sơ Địch, cô phải nghe kỹ tôi nói đó. Phải nghe kỹ đấy!”
Sơ Địch không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe giọng điệu của Phó Tĩnh cô liền bật cười bởi vì Sơ Địch nghĩ cô sẽ nhận được tin báo hỉ từ Phó Tĩnh và Trình Thâm chứ không phải là tin có thể nghiền nát được trái tim cô.
Sơ Địch nói đùa.
“Cô cứ từ từ mà nói. Tôi có chạy được đâu.”
“Sơ Địch… Ninh Hoắc Đông… Ninh Hoắc Đông…”
Phó Tĩnh không nói lên lời. Sơ Địch liền cảm nhận đã có chuyện không hay xảy ra.
“Anh ấy làm sao?”
“Thực ra, Ninh Hoắc Đông vốn không có nhận tủy của cô. Ca phẫu thuật chỉ là màn che mắt mà thôi. Ninh Hoắc Đông không muốn cô sống trong dằn vặt. Sơ Địch, bệnh tình của hắn ngày một nặng, hôm nay đã không còn chống đỡ được rồi nữa. Mới nửa tiếng trước, Trình Thâm gọi điện cho tôi, nói Ninh Hoắc Đông đã chết rồi.”
Điện thoại trong tay Sơ Địch liền rơi xuống, nước mắt rơi đầy gương mặt cô từ bao giờ cũng không biết nữa. Phó Tĩnh nói Ninh Hoắc Đông không nhận tủy của cô thế nên bệnh của hắn ngày một nghiêm trọng hơn. Hắn đã không chống cự được, đã đi trước cô một bước.
Cơ thể Sơ Địch khẽ run lên. Trong đầu cô lúc này toàn là hình của Ninh Hoắc Đông. Những chuyện đã cùng hắn trải qua, Sơ Địch đều nhớ rất rõ. Cô còn chưa nói cho hắn biết sự tồn tại của Tiểu Huân và Tiểu Kiều. Hắn còn chưa biết bản thân hắn lên chức ba và còn chưa được nghe hai đứa trẻ gọi một tiếng ‘ba’. Ninh Hoắc Đông không phải nói yêu cô ư? Hắn không phải luôn muốn giữ cô ở bên cạnh hắn sao? Nhưng vì sao đã không nói lời nào mà đi trước rồi?
Ninh Hoắc Đông, anh có phải muốn tôi sống trong hối hận với đau khổ nên mới dùng cách này để rời đi hay không?
A Đông, em phải làm sao đây? Phải làm sao mới có thể đối diện với sự ra đi của anh đây?
Sơ Địch muốn gặp Ninh Hoắc Đông lần cuối cùng. Cô đánh lái cho xe quay đầu chạy đến bệnh viện. Nhưng còn chưa kịp đánh lái chiếc xe của Sơ Địch đã lao thẳng về phía xe bồn đang đi về phía cô với tốc độ cũng rất lớn.
Sơ Địch chợt cười. Ai rằng cũng phải trả giá cho tất cả những việc mà mình đã làm. Cô hay Ninh Hoắc Đông đều phải dùng cái chết để trả giá.
Sơ Địch gục đầu trên vô lăng, hai thái dương của cô đều chảy rất nhiều máu. Cô chợt nhìn thấy Ninh Hoắc Đông đứng phía xa. Nhưng hắn không bước đến bên cạnh cô mà chỉ đứng đó nhìn cô. Sơ Địch bật cười, miệng cô lẩm bẩm.
“A Đông, đừng quên kiếp sau chúng ta còn có hẹn. Kiếp sau, nhất định phải trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất đấy.”
Sơ Địch vẫn luôn cầu nguyện cho kiếp sau cô và hắn có thể gặp lại nhau. Cô mong ở kiếp sau ông trời sẽ không trêu đùa bọn họ nữa, sẽ để bọn họ gặp nhau trong hạnh phúc chứ không phải hận thù triền miên.
[ … ]
Năm năm sau.
“Mẹ. mẹ mặc váy cưới thật đẹp quá.”
Tiểu Kiều nhào vào lòng Phó Tĩnh, tươi cười nói. Sau khi Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông mất, Phó Tĩnh và Trình Thâm đã quyết định nhận nuôi Tiểu Kiều và Tiểu Huân. Chuyện này cũng đã được sự đồng thuận từ Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên. Có thể cho hai đứa trẻ một gia đình trọn vẹn có lẽ là ước mơ lớn nhất của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch.
“Có đẹp cũng không bằng Tiểu Kiều, có đúng không?”
Phó Tĩnh nhéo nhéo cái má bánh bao của cô bé, trêu đùa nói. Tiểu Kiều lớn lên càng giống Sơ Đich, rất xinh đẹp. Tiểu Huân thì càng lớn càng giống Ninh Hoắc Đông. Bọn trẻ rất thông minh. Phó Tĩnh và Trình Thâm đều rất yêu quí bọn chúng. Hai người thật lòng coi bọn chúng là con ruột của mình mà đối xử.
“Mẹ lại trêu chị hai rồi. Chị làm sao có thể xinh đẹp bằng mẹ được chứ? Chị Hạ Kiều là xấu nhất, trên đời này là xấu nhất.”
Không biết từ đâu vọng đến tiếng nói của Tiểu Huân, chẳng mấy chốc đã thấy cậu bé xuất hiện cùng với Trình Thâm. Nhìn hai đứa trẻ trêu chọc nhau, Phó Tĩnh và Trình Thâm đều không nhịn được mà bật cười.
Trình Thâm đặt tay lên bả vai của Phó Tĩnh. Hắn thông qua gương mà nhìn cô. Gương mặt cả hai người đều ngập tràn dáng vẻ hạnh phúc.
“Chúng ta, Tiểu Kiều và Tiểu Huân sau này đều sẽ hạnh phúc.”
“Tất nhiên rồi.”
“Tĩnh Nhi, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
“Tiểu Kiều và Tiểu Hạ cũng yêu ba mẹ.”
“Ba mẹ cũng yêu hai con.”
Đã đến giờ cử hành hôn lễ.
Tiểu Huân và Tiểu Kiều đi phía trước rải hoa, Phó Tĩnh bước ở phía sau. Trình Thâm thì đứng ở bên kia chờ bọn họ tới. Hôm nay Trình Thâm rất đẹp trai, bộ vest này thật sự rất thích hợp với hắn. Hai người tổ chức hôn lễ không quá lớn nhưng Phó Tĩnh lại cảm thấy nhưng vậy rất hạnh phúc.
“Trình Thâm, con có nguyện ý chăm sóc cho Phó Tĩnh cả một đời ngay cả khi cô ấy có trở nên nghèo khó, bệnh tật hay không?”
“Con đồng ý.”
“Phó Tĩnh, con có nguyện ý chăm sóc cho Trình Thâm suốt quãng đời còn này, nghe khi anh ấy gặp khó khăn, hay ốm đau bệnh tật không?”
“Con đồng ý.”
Hai đứa trẻ ở bên dưới rất vui vẻ, không ngừng hò hét. Tiểu Huân ghé vào tai Tiểu Kiều, nói.
“Sau này em lớn lên, chắc chắn sẽ tìm một người vợ tốt như mẹ Phó Tĩnh vậy.”
“Còn chị sau này lớn lên cũng sẽ tìm một người chồng tốt như ba Trình Thâm.”
[ … ]
Hôm nay là ngày giỗ của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông, Trình Thâm và Phó Tĩnh mỗi năm đều đưa Tiểu Kiều và Tiểu Huân đến đây thắp cho hai người họ một nén hương. Phó Tĩnh và Trình Thâm đều không giấu giếm thân phận của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông với hai đứa nhỏ.
Mộ của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông là mộ đôi. Tiểu Kiều và Tiểu Huân gập người, rất lễ phép chào hỏi.
“Ba, mẹ, bọn con đã đến rồi.”
“Sơ Địch, tôi đưa các con đến gặp cô và Ninh Hoắc Đông đây. Cô đừng lo lắng, bọn chúng lớn lên rất khỏe mạnh. Thời gian trôi qua nhanh thật, một năm nữa hai đứa trẻ đã dắt tay nhau vào lớp một rồi.”
Phó Tĩnh nói.
“Ninh Hoắc Đông, nếu thật sự có kiếp sau thì chắc chắn kiếp sau cậu sẽ làm trâu làm ngựa để trả món nợ ân tình cho mình. Nhớ là phải trả đấy! Tiểu Kiều và Tiểu Huân đã có mình và Phó Tĩnh chăm sóc rồi, hai người ở dưới đó không cần phải lo lắng đâu. Thực ra cả mình và Phó Tĩnh đều rất nhớ hai người.”
Ở mảnh đất rộng đằng xa, hai đứa trẻ vẫn cười nói rất vui vẻ.
HOÀN CHÍNH VĂN