Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước một nhà hàng lớn. Nhà hàng Lạc Linh tuy mở chưa được lâu nhưng lúc nào khách ra vào cũng nườm nượp. Nhưng hôm nay khách khứa lại vắng tanh không một bóng người, bởi vì để bày tỏ lòng thành, Sơ Địch đã bao trọn toàn bộ nhà hàng, một phần cũng vì nội dung của trò chuyện ngày hôm nay không thể để lộ ra ngoài.
Sơ Địch đến nơi, người bên kia cũng đã đến. Phó Tĩnh liền lấy ra một bức tranh, niềm nở nói chuyện.
“Cổ đông Chúc, Sơ tổng biết ông có sở thích này nên đã tốn rất không ít công sức đấy”.
Người được gọi là cổ đông Chúc không nói gì. Ông ta nhận lấy bức họa tù tay của Phó Tĩnh, mở ra xem. Đúng là Sơ Địch rất có lòng, bức họa này có giá lên đến một tỷ đồng.
“Sơ tổng ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện”.
Chúc Hạ mỉm cười, mời Sơ Địch và Phó Tĩnh vào bàn ăn. Hôm nay Sơ Địch đột nhiên đến tìm ông, kẻ ngốc cũng biết cô là có ý gì nhưng Chúc Hạ vân dám chấp nhận lời mời này của cô cũng đồng nghĩa với việc trong lòng ông cũng có toan tính riêng.
“Sơ tổng hôm nay đến đây là đại diện cho Ninh Hoắc Đông hay là đại diện cho chính bản thân mình?”.
Chúc Hạ mở một chai rượu rót thành ba ly, một ly của Sơ Địch, một ly của Phó Tĩnh và một ly cho chính mình.
Sơ Địch cười nhẹ. Cô nâng ly rượu về phía Chúc Hạ, nói.
“Là đại diện cho chính mình”.
Nhận được câu trả lời của Sơ Địch, nụ cười trên khóe môi của Chúc Hạ càng trở nên nồng đậm, quả nhiên dự đoán trong lòng ông không sai, Sơ Địch là đến vì bản thân mình. Khi Sơ Địch bước chân vào Ninh thị, Chúc Hạ đã biết cô tuyệt đối không phải là người phụ nữ tầm thường. Có thể cướp người của Ninh Hoắc Đông dưới tầm nhìn của hắn thì làm sao có thể tầm thường?
“Chú Chúc”.
Sơ Địch đột nhiên đổi cách xưng hô.
“Chú là cổ đông có tuổi đời lâu năm nhất trong Ninh thị, cũng là người của ba cháu, vậy nên cháu mong chú có thể giúp cháu giành lại Sơ thị”.
Sơ Địch không hề vòng vo mà nói thẳng mục đích cho Chúc Hạ nghe. Năm xưa, khi Ninh thị vẫn còn là Sơ thị thì Chúc Hạ đã làm việc cho tập đoàn rồi. Tuy khi ấy Sơ Địch không hiểu chuyện nhưng cô vẫn biết ông là người trung thành nhất với ba cô. Chỉ là Sơ Địch không hiểu vì sao năm xưa Chúc Hạ đột nhiên về phe của Ninh Hoắc Đông.
Chúc Hạ cũng không quá lạ lẫm với thân phận của Sơ Địch, thậm chí khi Sơ Kiến Thành còn sống, mõi năm vào ngày sinh nhật của cô, Chúc Hạ đều đích thân đi chọn quà cho cô. Quan hệ của ông và Sơ Kiến Thành rất tốt, có lẽ đây cũng là lý do vì sao hôm nay Sơ Địch lại hẹn ông tới đây.
“Sơ tổng, cô quên rồi, là tôi đã phản bội ba cô. Nếu không phải do tôi, Sơ thị sẽ không đột nhiên biến thành Ninh thị”.
Chúc Hạ một bên nhắc nhở Sơ Địch, một bên lại muốn thăm dò cô. Ông muốn biết vì sao đã biết ông là người phản bội ba cô mà cô vẫn đến tìm ông bởi theo lý mà nói ông nên là người bị loại ra khỏi danh sách đầu tiên.
“Bởi vì cháu biết năm xưa chú là bị Ninh Hoắc Đông nắm thóp”.
Kỳ thực, Sơ Địch cũng không quá dám chắc lý do vì sao Chúc Hạ lại thay lòng đổi dạ, giúp Ninh Hoắc Đông một tay. Khi nói ra câu này, trong lòng Sơ Địch đã chấp nhận đánh cược, cô cược Chúc Hạ vẫn thật lòng thật dạ đối với ba cô.
Chúc Hạ liền thở dài, ông nói.
“Năm xưa nếu không phải Ninh Hoắc Đông dùng tính mạng nhà họ Chúc để uy hiếp chú thì chú làm sao có thể quay lưng lại với ba cháu? Tiểu Địch, cháu có biết không, Ninh Hoắc Đông sau khi có được Sơ thị liền muốn quay ra giết chú thế nên chú đã ra tay giết những người chống đối hắn để chứng tỏ sự trung thành, nếu không hiện tại chú và ba cháu cũng đều có chung một số phận. Tiểu Địch, là chú, là nhà họ Chúc có lỗi với cháu”.
Chúc Hạ đem những lời đã giấu trong lòng bao nhiêu năm nay nói hết ra ngoài. Ông đa muốn nói một tiếng xin lỗi với Sơ Địch từ lâu nhưng chưa tìm thấy cơ hội.
Sơ Địch cũng biết Chúc Hạ là bị Ninh Hoắc Đông uy hiếp nên cũng chẳng hề trách ông bởi người có lỗi là Ninh Hoắc Đông chứ không phải Chúc Hạ. Uy hiếp người khác luôn là sở thích của hắn!
“Chú Chúc, chú phải giúp cháu giành lại Sơ thị, phải giúp cháu đối phó với Ninh Hoắc Đông”.
Sơ Địch nhìn thẳng vào Chúc Hạ, thành khẩn cầu xin. Chỉ cần có được sư giúp đỡ của ông thì Sơ Địch đã giành chiến thắng trong bước đầu tiên, thì cô đã càng tiến gần với việc lật đổ Ninh Hoắc Đông.
“Chú tất nhiên là phải giúp cháu rồi. Tiểu Địch, cháu muốn chú làm gì?”.
“Hiện tại chú chỉ cần giúp cháu để ý đến động tĩnh của các cổ đông khác. Mấy năm nay Ninh Hoắc Đông vì muốn mở rộng thế lực nên đã phân nhỏ cổ phần trong tay hắn, cổ phần trong tay hắn chỉ còn lại 40% cổ phần, việc chúng ta cần làm chính là âm thầm thu mua cổ phần của Ninh thị”.
[ … ]
Quan Hàm Dương cũng đã chết được nửa năm rồi, chức vị bộ trưởng bộ kinh tế vẫn còn để trống. Chính phủ vì muốn yên lòng dân mà đã tiến hành bầu cử, người được chọn kế nhiệm Quan Hàm Dương chính là Bành Dược.
Kể từ khi Bành Dược lên nhậm chức, tập đoàn Ninh thị càng phát triển như diều gặp gió, dự án nhận về làm không xuể, nhân viên liên tục tăng ca.
Ninh Hoắc Đông vừa đi công tác trở về đã lại đưa Sơ Địch đi tham dự tiệc. Sơ Địch đến nơi mới phát hiện bữa tiệc hắn muốn cô cùng tham dự là tiệc nhậm chức của Bành Dược.
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch vừa tiến vào hiện trường bữa tiệc, Bành Dược đã đích thân tiếp đón. Nhìn thái độ của Bành Dược dành cho Ninh Hoắc Đông giống như hau người đã quen biết lâu.
“Ninh tổng và Sơ tổng cuối cùng cũng đã đến rồi, tôi đợi hai người rất lâu đấy”.
Bành Dược cụp ly với Ninh Hoắc Đông trước sau đó mới cụp ly với Sơ Địch, thái độ rất khách khí.
Lúc này Sơ Địch mới nhìn thấu tất cả. Cái chết của Quan Hàm Dương thực ra đã sớm nằm trong kế hoạch của Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông đã tính được Thẩm Biên sẽ lợi dụng thân phận bộ trưởng bộ kinh tế của Quan Hàm Dương để đẩy hắn xuống vực, mà Ninh Hoắc Đông lại chỉ cần Quan Hàm Dương chết để Bành Dược có thể lên thay thế ông ta nên Ninh Hoắc Đông mới dễ dàng chấp nhận hợp tác với Thẩm Biên như vậy, nên hắn mới mắt nhắm mắt mở để mọi Thẩm Biên có thể làm theo ý mình thích.
Ninh Hoắc Đông bị người ta buộc tội, bị nhốt trong cục cảnh sát cũng chỉ là diễn trò.
Sơ Địch đột nhiên muốn cười lớn. Cô và Thẩm Biên ở trước mặt Ninh Hoắc Đông chẳng tính là thứ gì! Giống như một hạt cát nhỏ đứng trước một trận cuồng phong lớn, bất cứ lúc nào hạt cát nhỏ ấy cũng có thể bị thổi bay vì trận cuồng phong.
Sơ Địch rút bàn tay mình khỏi Ninh Hoắc Đông, cô ở trước mặt Bành Dược cứ thế mà bỏ Ninh Hoắc Đông đi ra ngoài. Sơ Địch ra ngoài chưa được bao lâu thì Ninh Hoắc Đông đã đuổi đến.
Hắn nắm lấy bàn tay của Sơ Địch, Sơ Địch lại thản nhiên hất tay hắn ra, động tác này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, cho đến khi Ninh Hoắc Đông hoàn toàn không nhẫn nhịn nổi nữa.
“Rốt cuộc em có chuyện gì? Sơ Địch, em làm loạn đủ chưa?”.
“Phải là tôi hỏi anh, Ninh Hoắc Đông, anh làm loạn đủ chưa?”.
Sơ Địch không phản kháng nữa, bởi vì cô không còn sức lực nữa rồi. Cô cứ để mặc cho Ninh Hoắc Đông giữ chặt lấy tay mình.
Ninh Hoắc Đông không hiểu ý cô, hắn nhíu mày.
“Em có ý gì?”.
“Ngay từ đầu anh đã hợp tác với Bành Dược để gài bẫy Thẩm Biên, có đúng không? Tôi vốn tưởng rằng là Thẩm Biên gài bẫy anh thất bại chứ không ngờ anh đã lên kế hoạch từ trước. Ninh Hoắc Đông, anh nói tôi nghe anh lên kế hoạch đối phó anh ấy từ khi nào? Có phải là từ khi anh ấy đến Ninh gia tìm tôi không?”.
Gió ngày một lớn, Sơ Địch đứng đúng chiều gió thổi nên mái tóc cô bay toán loạn.
“Phải, là tôi bắt tay với Bành Dược nhưng không hề có ý định muốn đối phó Thẩm Biên, Thẩm Biên vì sao lại rơi vào vòng xoáy này là vì hắn ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình. Tôi vốn định tính kế khác để Quan Hàm Dương phải chết nhưng không ngờ Thẩm Biên đã xuất hiện, mở đường giúp tôi. Kỳ thực, đôc mà Thẩm Biên bỏ vào rượu của Quan Hàm Dương chỉ đủ để ông ta hôn mê mấy ngày…”.
Ninh Hoắc Đông chưa kịp nói hết câu, Sơ Địch đã ngắt lời, cô nói thay hắn.
“Vậy nên anh đã cho người hoán đổi độc?”.
“Phải”.
“Ninh Hoắc Đông, anh đúng là thông minh!”.
Sơ Địch không khỏi cảm thán này. Hắn bởi vì thông minh, bởi vì hiểu lòng người nên mỗi một bước đi đều vô cùng thành công. Điều này khiến Sơ Địch không khỏi ngưỡng mộ. Cô đột nhiên cảm thấy da đầu lạnh buốt, Ninh Hoắc Đông tính toán chuẩn xác như vậy, có phải hắn cũng đã tính được việc cô lén lút đi tìm Chúc Hạ không?
Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch cảm thấy lạnh nên ôm cô vào lòng, còn kéo áo vest của mình lên người cô. Cằm hắn tựa lên bả vai của Sơ Địch, giọng Ninh Hoắc Đông dịu đi. Hắn thừa nhận hắn là đang dỗ dành cô.
“Không phải tôi đã tha mạng cho Thẩm Biên rồi sao? Em việc gì phải tức giận nữa”.
“Ninh Hoắc Đông, sống một cuộc sống đầy toan tính như thế, anh có mệt không?”.
Cuộc sống hiện tại của Sơ Địch đã khiến cô vô cùng mệt mỏi. cô chỉ việc nghĩ cách đối phó với một mình Ninh Hoắc Đông, còn hắn phải nghĩ cách đối phó với nhiều người như vậy, Sơ Địch thực sự rất tò mò.
Ninh Hoắc Đông ôm chặt lấy cô.
“Có em ở bên cạnh tôi, không mệt nữa”.
“Ninh Hoắc Đông, nếu như một ngày anh phát hiện tôi phản bội anh. Anh có trừng phạt tôi giống như Thẩm Biên không?”.
“Đương nhiên là không. Nếu như một ngày tôi phát hiện em phản bội tôi, tôi sẽ dùng chính mình để trừng phạt em”.