“Gia gia, ta có chuyện cần nói.”
Ân A Lạp định thần lại, bôi đi lớp dịch dung còn sót trên mặt. Mọi người nhìn nàng nghiêm túc như thế, thiết nghĩ có phần liên quan đến phụ mẫu nên cũng liền an tọa lắng nghe.
“Mọi người có thể gọi ta là Ân A Lạp, đó là tên thật của ta.”
“Hảo! Tên rất hay, Ân Nhi”
Y Lâm trước giờ vẫn là thương yêu Y Vận nhất, dù giờ có là Ân A Lạp, vẫn chỉ là đích nữ bé nhỏ của hắn thôi.
“Ân Nhi.”
“Ân biểu tỷ!”
Mọi người hô tên nàng, có một chút gượng gạo vì chưa quen, song lại đầy tình thương trong đó.
Ân A Lạp lại cười, liền bị cô cô bịt miệng lại.
“Cô cô biết Ân Nhi xinh đẹp. Nhưng giờ cũng không còn cùng huyết thống, cẩn thận một chút những tên lang băm kia nha. Cười ít một chút.”
Cô cô châm chọc liếc nhìn hài tử trong tộc đang mê mẩn nàng. Sức hút của hồ ly từ xưa đến nay không phải dễ đối phó, nó đã ăn vào xương vào tủy, đặc biệt là hồ hoàng tộc, dù họ không cố tình vẫn làm người khác say mê.
“Nương! Người chê cười bọn ta!”
Hài tử của cô cô xấu hổ giấu mặt sau quạt giấy, trách cứ nương của hắn.
Ân A Lạp cũng khúc khích cười. Bọn họ vẫn là trẻ con như thế.
“Ân Nhi. Tộc Hồ đồn đại đều quyến rũ mê người. Riêng ngươi thì có chút khác biệt nha?”
“Ý biểu ca là ta không hấp dẫn?”
Ân A Lạp đáp lời, liền làm một động tác nháy mắt. Khuôn mặt nõn nà như tranh vẽ đó, như xuân nguyệt thu thủy, thập phần đáng yêu, chẳng có gì quyến rũ cả.
“Ha ha. Khả ái như vậy, quyến rũ chỗ nào?”
Các vị biểu ca cũng châm chọc.
A Dực khó chịu định lên tiếng, song việc hắn vẫn chưa xong, hắn nhân lúc Ân A Lạp không chú ý, lẻn ra bên ngoài.
“A. Chúng ta phải bàn chuyện chính.”
Ân A Lạp quay lại phía Y Lâm.
“Gia gia, ta rời đi mấy năm, gia gia có biết tại sao nương lại mất không?”
“Nay ta đánh đến cũng là vì điều này. Người ta bảo nương ngươi vì trọng bệnh mà không qua khỏi. Nhưng y là một luyện dược sư bát tinh, làm thế nào mà lại trị không khỏi bệnh?”
Ân A Lạp suy ngẫm một hồi, liền nhớ đến Phong Vân.
“Gia, Phong Vân bảo Phong Mãn hại phụ thân ta. Nhưng hắn có chút cổ quái!”
Y Lâm nhướn mày. Phong Vân không phải con ruột của bọn họ, Phong Vân là được Y Y mang từ bên ngoài về nuôi lớn, nhưng nghĩa Y Y với hắn lớn như núi, hắn cũng không thể phản.
“Phong Mãn cũng có phản ứng rất kì lạ.”
Cô cô hơi suy ngẫm, gọi nha hoàn thân cận dặn dò mấy câu, rồi để y ly khai.
“Mai cô cô và ngươi đến Phong phủ một chuyến.”
Ân A Lạp gật đầu. Hiện tại manh mối cũng chỉ có bấy nhiêu, bàn thêm cũng không được lợi gì, hiện đã là canh ba, mọi người cũng đã thể hiện vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
“Vậy chúng ta nghỉ ngơi nhé?”
“Được. Nghe lời Ân Nhi, chúng ta về nghỉ ngơi. Mau cho người dọn phủ cho tiểu thư.”
Y Lâm đứng dậy, sảng khoái vươn vai mấy cái, rồi bước trước về phòng.
“Biểu tỷ, cùng về đi!”
Y Nhược huých tay nàng một cái, rồi kéo nàng rời đi. Mọi người cũng dần rời phòng. Chỉ là A Dực hắn đâu rồi.
Ân A Lạp để nàng nắm tay kéo đi, mắt vẫn đảo nghiêng tìm A Dực. Hắn đi đâu vậy chứ, đều không báo cho nàng một tiếng.
“Chờ đã!”
Ân A Lạp kéo tay Y Nhược giữ lại. Gần đây có người, không phải người bình thường, là người có thực lực rất lớn. Và bọn chúng mang theo sát khí.
Nàng bất quá vẫn chỉ là một con hồ ly con. Giương oai một chút về thiên phú luyện dược, về khả năng chiến đấu vẫn chưa hoàn chỉnh để một địch mười chiến sĩ bát tinh. Mà bọn chúng đều là thập tinh trở lên, và còn rất đông.
“Im lặng, gần đây có người, có lẽ là nhằm vào ta mà đến.”
Ân A Lạp bịt miệng Y Nhược, thì thầm vào tai nàng.
“Một lát, ngươi đi đường ngược lại với ta, vạn nhất không được quay đầu lại, đi thẳng về.”
“Ân tỷ, còn ngươi thì sao?”
“Muội đừng xem thường ta. Cứ về là được.”
“Đừng sợ. Ta bảo vệ tỷ.”
Y Nhược nắm tay Ân A Lạp đầy tự tin nói.
“Bọn chúng dám hạ thủ với người trong Y phủ, nếu ta không ra oai một chút thì làm sao chúng biết lễ độ?”
Thân là nhi tử nhà tướng, cả người Y Nhược cũng một cỗ linh lực mạnh mẽ. Bất quá chỉ mới đạt Tứ tinh là nhiều, đối với Thập tinh chỉ là mấy con kiến muốn đạp thế nào thì đạp.
Ân A Lạp truyền cho nàng chút thần thức, cho nàng nhận thấy thực lực của thích khách khiến Y Nhược tròn mắt kinh hãi. Thập tinh là nhỏ nhất. Không ổn a.
“Không được. Bọn chúng vừa đông vừa mạnh. Tỷ ở lại chết chắc.”
Y Nhược vẫn không cam lòng ở lại. Phong Y Vận ngày xưa cứu nàng chết đuối, tình cảm của nàng dành cho Y Vận lớn không kể được, dù hiện tại là Ân A Lạp thì vẫn thế thôi.
“Chậc.”
Ân A Lạp thở dài. Đưa ngón tay lên trán Y Nhược. Y tưởng nàng lại yêu chiều gõ trán, nhưng một cỗ linh lực truyền vào ý thức nàng, khiến nàng không kiểm soát được thân thể mà rời đi.
Quay lại nhìn Y Nhược đã đi xa, Ân A Lạp ra giữa hậu viện.
“Giả thần giả quỷ. Xuất hiện đi!”