Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 55: Ẩn tình




Gần sáng tinh mơ, đột nhiên một tiếng quát tháo hốt hoảng truyền đến.

Ta mở mắt, xuống giường, đi ra ngoài. Đây không phải là giọng của Hứa Tiên sao, hắn đã xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, cứu mạng, cứu ta..." Vẻ mặt Hứa Tiên hốt hoảng, lăn một vòng từ trong phòng ra, kéo lấy cánh tay ra, nấp sau lưng ta.

"Có rắn! Có rắn!" Hắn run rẩy lên tiếng, chỉ chỉ căn phòng, nói xong, mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn ngã xuống hôn mê.

Ta cau mày hất tay hắn ra, chạy vào phòng: "Tỷ tỷ!"

Quả nhiên, chẳng biết tại sao tỷ tỷ đã hiện nguyên hình, thân rắn càng không ngừng lăn lộn ở trên giường, giống như cực kỳ đau đớn: "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Ta hốt hoảng, tình huống này hoàn toàn không có trong câu chuyện ta biết, nhất thời không biết phải làm thế nào.

"Con, con của tỷ!" Giọng tỷ tỷ sắp vỡ nát.

"Bạch Xà, sao vậy?" Đúng lúc này Bạch Địch chạy vào.

"Chẳng biết tại sao tỷ tỷ..."

Bạch Địch thấy thế, nhíu mày, trái ngược với thái độ thường ngày, móc mấy thẻ bài bằng ngọc từ trong ngực ra, truyền phép vào, mấy người mặc áo đen xông vào phòng.

"Mau, đưa nàng tới Nam Hình Điện, tìm người cứu chữa!" Bạch Địch chỉ chỉ tỷ tỷ, lại nói với ta: "Đừng lo, hẳn là có liên quan tới khí huyết sát, có cách."

Mấy người áo đen dùng một loại chất lỏng vẽ vài nét dưới đất, xuất hiện một ký hiệu trận pháp kỳ lạ, nâng tỷ tỷ lên.

"Đi theo ta." Bạch Địch kéo kéo tay áo ta, kéo ta vào trận. Chỉ cảm thấy hoa mắt, đã đến một nơi hoàn toàn khác.

"Tỷ tỷ đâu?" Ta nhìn chung quanh, không thấy nàng, hỏi.

"Bạch Xà được đưa đi chữa trị, nhưng bởi vì đó là cấm địa, ta không có cách nào dẫn ngươi đến, ngươi chờ ở đây đi, nhất định bọn họ không sao." Bạch Địch tràn đầy tự tin, cũng khiến ta thả lỏng mấy phần.

"Đây là...yêu giới?" Ta nhìn bầu trời màu tím, mơ hồ có chút ấn tượng.

"Không sai, đây chính là yêu giới ta ghét nhất!" Bạch Địch đặt mông ngồi trên bậc thang, cánh tay đặt lên đầu gối, hai tay chống cằm, dáng vẻ buồn rầu.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lúc này cho dù ta có ngốc cũng biết thân phận Bạch Địch không tầm thường, ra vào yêu giới đơn giản như vậy, hơn nữa còn có thể triệu tập hộ vệ bất cứ lúc nào.

"Không phải ngươi đã đoán được thân phận của ta sao." Bạch Địch tức giận nhìn ta: "Giống như ngươi đoán, Yêu Vương bây giờ của yêu giới là cha ta."

"...không phải...chứ!" Nhất thời ta cứng họng, thiếu chút nữa tuôn ra câu nằm tào, vậy cũng được?

"Vậy sao ngươi lại ở trần gian, hơn nữa ngươi là một bán yêu." Ta ngạc nhiên nói: "Hơn nữa, pháp lực ngươi yếu vậy, yêu giới có thể chấp nhận sao?"

Bạch Địch nhẹ nhàng trả lười một câu: "Ai nói với ngươi pháp lực của ta yếu?" Nó đứng dậy: "Người cha lăng nhăng kia của ta, tự chạy đến trần gian, có ta, mặc dù ta là bán yêu, nhưng xảy ra biến dị, pháp lực không yếu, hơn nữa tu luyện dễ dàng hơn, mới bị bọn họ dẫn về."

"Vậy sao ngay cả Thuật ẩn thân ngươi cũng không biết?"

"Ai nói với ngươi ta không biết, là ngươi giành làm phép, ta cần gì phải nhiều lời." Bạch Địch lắc lắc tai nói.

Ta mở miệng, cũng không nghĩ ra làm sao đáp trả nó, dứt khoát ngồi cùng nó, chờ tình huống của tỷ tỷ.

Đúng như lời Bạch Địch, không biết bọn họ dùng cách trị gì, tỷ tỷ bình an được xếp nghỉ ngơi ở trong phòng. Ta được người mời đến chính điện, vào chính điện, thấy một nam nhân mặc cẩm phục lông trắng như tuyết đối diện nói gì đó với Bạch Địch.

Nhìn thấy có người đi vào, nam nhân kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta.

Vẻ ngoài lại là mỹ nam, hơi thở âm nhu, hết sức đẹp đẽ.

"Tiểu Địch mới vừa nói với ta về cô, cô đã tới rồi." Nam nhân lễ độ nói: "Mời ngồi."

Ta nên nói cái gì? Bệ hạ? Hoàng thượng? Nhất thời ta bối rối, không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười đáp lại, ngồi xuống.
Hình như nhìn thấu ta đang nghĩ gì, nam nhân cười nói: "Tuổi ta và cô xấp xỉ, cô gọi ta là Chúc Thanh đại ca là được rồi."

"Cảm ơn Chúc Thanh đại ca lần này đã cứu tỷ tỷ ta."

"Chuyện này cũng không có gì, ngược lại ta phải đa tạ các cô mới đúng, nếu không nhờ các cô, Tiểu Địch sẽ không trở về." Bạch Chúc Thanh nhìn Bạch Địch tức giận ngồi ở bên cạnh, cười nói.

"Lời này phải hiểu thế nào." Ta ngạc nhiên hỏi.

"Đứa nhỏ này, bỏ nhà đi đến trần gian, từ trước đến nay yêu ở Yêu giới bị cấm chế, không có cách nào đi tìm nó, chỉ có thể chờ tự nó trở lại. . ."

"Cấm chế gì chứ, không phải năm ấy ông còn chạy ra đi theo nương ta có ta!" Bạch Địch lẩm bẩm ngắt lời: "Ta chỉ muốn đi tìm Mặc Đông tỷ tỷ."

"Câm miệng!" Bạch Chúc Thanh thấp giọng trách: "Mặc Đông tự đi, con tìm nàng ta làm cái gì!"

"Ông nói bậy, là ông ép tỷ ấy đi!" Đột nhiên Bạch Địch đứng lên la lớn: "Rõ ràng tỷ ấy đã nói với ông là thích ông, ông còn muốn gả tỷ ấy cho Cầm thúc thúc!"

"Câm miệng!" Nghe đến lời này, hơi thở trên người Bạch Chúc Thanh rối loạn, vươn tay tát Bạch Địch, lực lớn đến mức khiến nó ngã xuống đất.

"Ngươi làm gì vậy!" Ta đánh một chưởng bật cánh tay Bạch Chúc Thanh ra, xoay người đi đỡ Bạch Địch.

Bạch Địch đỏ mắt, chỉ vào Bạch Chúc Thanh, cắn răng nghiến lợi quát: "Bạch Chúc Thanh, ông là một tiểu quỷ nhát gan! Ông không xứng làm cha ta!" Dứt lời, bóng dáng chợt lóe, đã không thấy.

Cánh tay Bạch Chúc Thanh run rẩy, trên khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần đau khổ, một lúc lâu, hắn như thoát khỏi tâm tình của mình, nặn ra một nụ cười khổ: "Thanh cô nương, khiến cô chê cười rồi."

"Mặc dù, chuyện này không tới lượt ta hỏi, nhưng Bạch Địch cũng là bạn ta, nó cũng có ơn với ta. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất kể vấn đề gì, sao ngươi có thể ra tay đánh nó chứ!"

Bạch Chúc Thanh thở dài một hơi: "Là ta quá lỗ mãng rồi." Hắn chán nản ngồi một bên ghế: "Từ nhỏ nó đã mất mẫu thân, sau này tới Yêu giới, ta cũng bận việc, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc nó, nó vốn tức giận."

"Nhưng, nó cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng cha, ta thấy không giống như là không có tình cảm với ngươi. Mặc Đông tỷ tỷ nó nói là. . ."

Nghe thấy cái tên này, khóe mắt Bạch Chúc Thanh run rẩy: "Mấy năm trước Mặc Đông vào trong điện làm tỳ nữ, luôn chăm sóc Bạch Địch." Hắn cúi đầu: "Nữ nhân đó đã từng nói với ta một ít lời, bị Bạch Địch nghe thấy, hôm sau, tựa như nàng tới, cũng biến mất không có một chút đầu mối."

"Biến mất?"

"Đúng." Bạch Chúc Thanh gật đầu: "Biến mất, cả Yêu giới ngay cả một người từng gặp nàng cũng không có, giống như nàng biến mất trong hư vô."
"Vậy chuyện ép Mặc Đông gả cho Cầm thúc thúc. . ."

Bạch Chúc Thanh cười khổ nói: "Chuyện này thật là ta sai, không nghĩ tới nàng thật biến mất như vậy."

"Các ngươi nên nói chuyện với nhau. . ." Ta đứng dậy: "Ta đi tìm nó trở lại."

. . .

Tiểu hồ ly Bạch Địch này, không biết vọt đi đâu, ta lượn quanh cả cung điện cũng không tìm được tung tích của nó.

"Ngươi đang tìm tiểu điện hạ sao? Ta mới vừa thấy hắn chạy qua bên Truyền Tống Ảo Cảnh kia." Đúng lúc ta bể đầu sứt trán, một thị nữ đi tới, chỉ chỉ phương hướng.

Ta bay một phát đuổi đến, cách rất xa đã thấy được vòng tròn to lớn, ánh sáng vặn vẹo bên trong chiếu sáng nửa bầu trời, có lẽ đây chính là Truyền Tống Ảo Cảnh thị nữ kia nói.

Đến gần Truyền Tống, lại có bảy tám người nằm? Ta thử thăm dò hơi thở, đã không cứu được.

Ta phát hiện một khối ngọc bài giống y như đúc cái Bạch Địch cho ta ở dưới đất cách đó không xa, hơi thở phía trên đúng là Bạch Địch!

Chẳng lẽ Bạch Địch đánh nhau với những người này, một mình vào ảo cảnh? Đây đều là thủ vệ Yêu giới, không nên ra tay nặng như vậy, ta kiểm tra vết thương thị vệ mấy lần, phát hiện vết thương một người trong đó lại chứa khí huyết sát quen thuộc?

Nhét ngọc bài vào trong ngực, ta đi vào truyền tống trận. Bất kể như thế nào, trước đi xem thử.

Mù mịt ngắn ngủi, giây kế tiếp, ta đã đến một khu rừng trúc.

Đây là. . .tiểu yêu đạo? Yêu giới lại có lối đi thông đến tiểu yêu đạo?

"Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, thả ta đi." Một giọng thiếu nữ non nớt vang lên ở cách đó không xa, ta vội vàng đi tới.

Một tên tướng người mặt khỉ kéo mạnh cánh tay một nữ tử, kéo nàng ta tới trước.

"Để nàng xuống!" Ta vươn tay cản: "Ngươi không nghe thấy nàng kêu ngươi thả nàng sao?"

Nam nhân mặt khỉ mắt nhỏ xoay đầu lại, miệng mấp mô: "Nàng ta. . .bị, bị Yêu Hậu gọi tên, phải. . .phải, ra ngoài. . .trốn, trốn!"

"Ngươi nói bậy, Yêu Hậu gì, ta hoàn toàn không biết." Nữ tử làm bộ đứng dậy, trốn ra phía sau ta: "Cầu xin ngươi, cứu ta, hắn hoàn toàn không có ý tốt!"

"Ta, ta. . .không. . ." Nam nhân kia vội vung tay.

Nhất thời ta cũng mông lung, thoạt nhìn nam nhân này như là đang cứu nữ tử này.

Đột nhiên, nam nhân trợn to hai mắt, chỉ vào người ta: "Tiểu, tiểu. . .cẩn thận!"

Nhưng lời đã chậm, ta chỉ cảm thấy sau lưng rợn cả tóc gáy, vô thức trốn đi, một cây dao bén nhọn đã xuyên qua bụng ta, hiện ra tanh đỏ.

Ta nhịn đau, xoay tay lại đánh một chưởng, chấn người phía sau ra thật xa.

Nữ tử kia bay ngược đụng lên cây, lảo đảo nghiêng ngả bò dậy, "phi" một tiếng, phun máu: "Thanh Xà, ngươi còn dám tới tiểu yêu giới, ha ha ha, hôm nay chẳng những có tin tức của ngươi, hơn nữa còn làm ngươi bị thương, ta có thể đến chỗ Yêu Hậu nhận thưởng." Nàng ta chỉ chỉ nam nhân mặt khỉ sau lưng ta: "Đồ thối tha, hôm nay tha mạng cho ngươi, những chuyện ngươi làm, đừng tưởng Yêu Hậu không biết, nếu không phải ngươi có công, đã sớm lột da ngươi rồi !"

Nói xong, bóng dáng nàng ta biến mất ở trong rừng trúc.

Nam nhân mặt khỉ đi tới muốn đỡ ta, ta cảnh giác lui về sau hai bước.

Hắn mấp máy môi, cũng không đến gần nữa: "Ta, ta đi, ngươi có thể đi, đi tới nhà trúc. . .phía trước, đó, đó là nhà ta." Hắn vung tay: "Không, không có ai."

Hiện giờ ở đây, nguy hiểm nặng nề, mặc dù có nguy hiểm, hay là tin người này một lần đi. . .ta khó khăn đi tới nhà trúc theo lời nam nhân mặt khỉ, cẩn thận kiểm tra trong ngoài nhà, thật không có mai phục, vội dành thời gian điều tức.