Yêu, Không Giải Thích

Yêu, Không Giải Thích - Chương 8




Quán cà phê Y.



Cô bước vào, nhìn ngó xung quanh tìm mẹ anh. Tầm mắt cô quét qua một góc, thấy bà đang ngồi ở đó, liền lập tức chạy tới, nhanh nhẹn chào hỏi:



- Dạ, cháu chào bác. Đường tắc nên cháu đến hơi muộn. Bác chờ cháu lâu không ạ?



Bà cười nhẹ đáp:



- Không, cháu ngồi đi!



Cô phục vụ chạy tới hỏi cô gọi gì. Sau khi cô gọi một ly cam vắt, bà chủ động lên tiếng:



- Hôm nay bác gọi cháu đến, có vài chuyện cần nói.



- Dạ vâng!



Dù chưa biết bà định nói chuyện gì, nhưng cô bỗng thấy căng thẳng tột độ. Thái độ của bà không lạnh không nóng, làm cô lo lắng. Nói chuyện thế này, ngoài về việc giữa cô và anh ra, đâu còn vấn đề gì khác. Cô có dự cảm, những điều bà sắp nói đây không phải là điều tốt, đối với cô.



- Cháu với thằng Vũ quen nhau lâu chưa?



- Dạ, cũng chưa lâu lắm ạ!



Bà nâng ly cà phê trước mặt lên, uống một chút, động tác hệt như hôm nọ uống nước ở nhà cô, từ từ, nhã nhặn. Từng cử chỉ, động tác của bà khiến cô càng căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh, sợ mình sẽ làm sai điều gì. Bà lúc này so với đêm hôm nọ khi đưa anh lên xe, thật khác một trời một vực.



Đúng lúc, người phục vụ mang nước cam tới, để trước mặt cô.



- Của chị đây!



- Cảm ơn!



Người phục vụ đi rồi, bà mới đặt ly cà phê xuống, hầu như không phát ra tiếng động.



- Cháu uống đi!



- Dạ!



Cô "tuân lệnh" cầm cốc nước lên hút một chút. Đợi khi cô dè dặt đặt cốc nước xuống, bà mới nói tiếp:



- Cháu có vẻ sợ bác?



- Dạ... Không có ạ... - bị nói trúng tim đen, cô ấp úng.



Thấy bộ dáng của cô, bà hơi nhếch miệng cười, rồi nói:



- Bác là một người ích kỷ...



Giọng bà trầm xuống. Cô không dám nói gì. Thời gian như ngưng lại theo từng lời nói, cử chỉ của bà.



- Nhưng những gì bác làm đều là muốn tốt cho cháu và con bác!



- Dạ vâng! - Cô cũng chỉ biết lễ phép vâng dạ.



Bà đột nhiên hỏi.



- Cháu có yêu thằng Vũ không?



- Cháu... Cháu yêu anh ấy!



- Hôm trước cháu bảo chưa chính thức làm bạn gái nó, vậy còn bây giờ?



- Cháu sắp đồng ý với anh ấy!





- Sắp... Nếu vậy là chưa trả lời.



- Dạ vâng!



Bà nhìn ra ngoài cửa kính.



Đường phố vẫn nườm nượp xe qua lại, ồn ào, náo nhiệt, trái ngược hẳn với bầu không khí yên tĩnh đến căng thẳng giữa bà và cô. Chợt, bà lấy chiếc ví bên cạnh, rút ra một chiếc phong bì, đẩy đến trước mặt cô, làm cô vừa khó hiểu vừa lo lắng.



- Đây là một trăm triệu. Cháu cầm lấy, đi khỏi đây, càng xa càng tốt. Nếu cần thêm cứ bảo bác. - Giọng bà lạnh lẽo



- Cháu... Cháu không hiểu! Tại sao...



- Cháu không nên tới đây, hay đúng ra, không nên quen và yêu thằng Vũ! Nếu cần lý do, đây là lý do! - Bà lập tức cắt ngang.



Đầu óc cô xoay mòng mòng. Hiểu mà lại không hiểu. Lời nói, hành động của bà đều có một hàm ý sâu xa ẩn chứa bên trong. Bà có thể không đồng ý cho anh và cô đến với nhau, nhưng tại sao lại đưa một số tiền lớn bắt cô rời khỏi đây? Đây là lý lẽ của kẻ có tiền sao?



- Tại sao cháu phải đi khỏi đây? Chỉ vì bác không đồng ý cho cháu và anh Vũ yêu nhau? Nếu thế, bác cứ bảo cháu, cháu sẽ tự biết đúng sai, nhưng bác làm như thế này, cháu thực sự không hiểu! Bác cầm tiền về đi ạ! Cháu không thể cầm! - Cô nói chắc nịch, làm bà hơi bất ngờ.



Tính cách của cô, quả không ngoài tưởng tượng của bà...




- Cháu cứ cầm lấy, có một số chuyện cháu không hiểu được, và cũng không nên hiểu! Rời xa thằng Vũ là cách tốt nhất cho cả hai đứa!



- Về chuyện của anh Vũ và cháu, cháu xin bác cho cháu chút thời gian suy nghĩ! Số tiền này, bác cầm về đi, cháu nhất quyết không nhận!



- Thôi được, nếu đã vậy, cháu cứ suy nghĩ đi. Bác hy vọng cháu sẽ cho bác câu trả lời sớm! Bác đi trước, tiền nước bác đã trả rồi, có gì cứ liên lạc với bác bằng số điện thoại vừa nãy!



- Vâng, cháu chào bác!



Bà lấy lại chiếc phong bì dày cộp tiền, đeo chiếc kính mát lên, đi ra ngoài, lập tức có một chiếc xe ô tô tới đón.



Cô thở dài một tiếng, không biết là vì căng thẳng hay thất vọng.



Dự cảm của cô quả không sai.



Một lát sau, khi đã bình tâm lại đôi chút, cô mới đứng lên ra về.



Ngồi trên xe bus, cô không ngừng suy nghĩ về việc vừa nãy. Tại sao đúng lúc cô lựa chọn ở bên anh, mẹ anh lại ngăn cản cô, đưa ra lý do rất khó hiểu bắt cô rời khỏi nơi đây. Nếu chỉ đơn thuần không muốn hai người đến với nhau, tại sao lại phải vòng vo tam quốc như vậy? Bà của tối hôm trước và bây giờ, thái độ có chút lạ lùng.



Chẳng lẽ, bà đang giấu một chuyện nào đó rất lớn sao?



Càng nghĩ càng khó hiểu. Bây giờ điều cô thắc mắc, lo lắng trong lòng, không chỉ là chuyện cô sẽ phải rời xa anh, quan trọng hơn, là rốt cuộc tại sao mẹ anh lại làm như vậy.



Cô mang trong lòng vô vàn thắc mắc, lê bước chân về nhà. Về đến nơi, cô thấy có vài người đang đứng trước nhà cô chỉ trỏ, xem xét. Thấy lạ, cô chạy tới, hỏi:



- Xin lỗi, các anh là?



- À, chào cô! Chắc cô là cô Lâm đúng không? Chúng tôi đến xem nhà! - Một người đàn ông đáp.



- Xem nhà? Đây là nhà của tôi mà?



- Cô không biết sao? Bà Hằng đã bán căn nhà này cho chúng tôi, giấy tờ các loại tôi đã cầm rồi!



Cô như sét đánh ngang tai, sững sờ không nói nên lời. Cùng một ngày, tại sao lại có bao nhiêu chuyện đổ lên đầu cô như vậy? Bà Hằng, bà thật bỉ ổi!



- Xin lỗi, tôi không bán nhà, tôi mới là chủ của căn nhà này



- Nhưng giấy tờ tôi đã cầm, tiền cũng đã đưa đủ, e là không theo ý cô được!



Nỗ lực cứu vãn của cô tan thành mây khói. Căn nhà này của cô, cứ thế mà mất đi sao? Không, cô đã làm sai chuyện gì mà lại bắt cô gánh chịu những chuyện này chứ?




- Chúng tôi cho cô một tuần, mau dọn nhà đi Đây là một trăm triệu, vì cô cũng là chủ nhà nên chúng tôi đặc biệt đưa cho cô. Đúng một tuần sau chúng tôi sẽ quay lại! Chào cô! - Nói xong, họ lập tức dúi vào tay cô một phong bì tiền thật quen thuộc, rồi đi thẳng.



Cầm phong bì dày cộp đứng trước cửa nhà, lòng cô chua chát. Nhìn bọc tiền trong tay, cô cười khẩy. "Rốt cuộc tại sao bác phải ép cháu đi bằng được? Bác đang giấu giếm chuyện gì mà phải làm vậy?"



Mở cửa vào nhà, cô nhìn quanh một vòng. Ngôi nhà cô gắn bó hai mươi ba năm trời, cứ như vậy mà mất đi trong tay người khác, đó là dì ruột cô, là em gái ruột của người mẹ đã mất của cô, và cả bố mẹ ruột của người cô yêu nhất. Éo le, bất ngờ.



Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như vậy. Cô vào phòng, ngồi xuống đất, lưng dựa vào thành giường, ôm đầu gối, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Tại sao cuộc sống cứ phũ phàng với cô như vậy? Cô chỉ mong một cuộc đời bình yên, thanh thản, điều đơn giản, cơ bản nhất trên đời cô cũng thật khó khăn để có được. Hạnh phúc vừa tới đã lập tức bắt cô phải rời xa. Cô đã làm gì nên tội cơ chứ?



Cô khóc không thành tiếng, chỉ để nước mắt cứ thế loang ra khắp khuôn mặt. Cô vốn mạnh mẽ, nên có khóc cũng chỉ khóc một mình, khóc trong câm lặng. Những lúc thế này, cô cần phải cố gắng mạnh mẽ, vì có thể sắp tới, sau những biến cố này, cô phải tự tay bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới, cuộc sống chỉ có mình cô.



Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào bức ảnh bố mẹ cô đặt trên bàn. Nụ cười của họ còn mãi, thật ấm áp, nhưng cả đời này, cô chỉ có thể thấy qua một bức ảnh, chứ vĩnh viễn không thể được một lần chạy tới ngã vào lòng họ, cảm nhận hơi ấm từ họ, không thể òa lên khóc như một đứa trẻ, nói cho họ những chuyện cô đang gặp phải. Cô với tay lấy bức ảnh, nhưng lại bị trượt tay, khiến nó rơi xuống đất, vỡ tan.



Cô hốt hoảng nhặt những mảnh kính vỡ, bất cẩn làm đứt tay, máu chảy ra. Nhưng cô vẫn mặc kệ, thận trọng, nâng niu cầm bức ảnh lên, nói trong dòng nước mắt:



- Con xin lỗi! Con nhớ bố mẹ lắm!



Chợt cô phát hiện, máu từ tay đã loang vào một góc bức ảnh, liền lật mặt sau để xem. Cô ngạc nhiên, vì đằng sau đó có vài dòng chữ bố mẹ cô để lại mà bấy lâu nay, cô không hề phát hiện ra:



" Con 3 tháng trong bụng mẹ! Bố mẹ yêu con!



Bố mẹ nghĩ rồi, nếu con là con gái sẽ đặt tên là Hoàng Như Lâm, còn nếu là con trai, con sẽ tên là Hoàng Đình Vũ. Con có thích không?



Chỉ còn 6 tháng nữa, bố mẹ được gặp con rồi!



Yêu con nhiều!"



Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ, nước mắt ngừng chảy. Đây là bố mẹ cô đã viết sao? Nếu vậy tại sao bà Hằng không cho cô biết? Bà ta thậm chí lấy keo gắn chặt bức ảnh vào khung ảnh khiến cô không gỡ ảnh ra được, chứng tỏ bà muốn giấu cô ngay từ đầu. Tại sao phải giấu? Thêm nữa, những cái tên này...



Hoàng Như Lâm, Hoàng Đình Vũ.



Có khi nào, liên quan, đến những sự lạ lùng của bà Kim không? Ngẫu nhiên, anh tên là Vũ, Hoàng Vũ. Anh từng bảo, ông nội anh không thích để tên đệm, nên đã bỏ một chữ đệm của anh đi. Anh bằng tuổi cô, cùng sinh một tháng. Xâu chuỗi lại, chẳng nhẽ, giữa anh và cô có một mối quan hệ nào đó mà mọi người luôn giấu giếm?



Tim cô đập thình thịch. Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, liền chạy ra phòng khách, đứng trước bàn thờ của bố mẹ. Cô nghĩ đến lời bà Hằng từng nói: "Cấm động vào bàn thờ của bố mẹ mày!". Cô luôn phẫn nộ, cô là con gái họ, tại sao không cho cô động vào bàn thờ của họ chứ. Tuy thắc mắc vậy, nhưng cô không muốn đôi co nên đành mặc kệ. Đến lúc này, cô đoán, trên bàn thờ chắc chắn sẽ có thứ gì đó bố mẹ cô để lại mà cô không biết, như trên bức ảnh vừa nãy. Cô đứng đó, chắp tay, thành tâm nghĩ trong đầu: "Con xin lỗi bố mẹ, bố mẹ cho phép con bất kính một chút!". Rồi lấy một chiếc ghế, trèo lên, mang hy vọng sẽ tìm thấy một thứ gì đó.



Cô cứ tìm, bàn thờ không lớn, nhưng có rất nhiều chỗ có thể giấu đồ. Nhưng tìm kỹ, tìm đi tìm lại cũng không hề thấy bất cứ thứ gì. Trong lúc cô đang thất vọng, thì bỗng nhìn lên bức ảnh thờ của bố cô, chợt nghĩ, biết đâu bố cô cũng viết lên bức ảnh đó thì sao. Cô nghĩ thầm trong đầu xin lỗi bố mẹ một lần nữa, mới lấy bức ảnh xuống. Lâu ngày không lau nên khung ảnh bám đầy bụi, cô lấy khăn lau qua, rồi phát hiện ra bức ảnh cũng bị gắn chặt keo như bức ảnh kia. Cô bèn lấy dao, rạch ra, quả nhiên, trong đó có một tờ giấy.



Một nửa bức thư bị xé làm đôi.



Nửa còn lại, nằm trong bức ảnh của mẹ cô.




Cô lần lượt đọc từng chữ, từng chữ. Vừa đọc, nước mắt cô vừa rơi, ngày một nhiều, ngày một mau. Tay cô run run, mắt nhòe đi. Trong lòng cô như đóng băng lại, cô ngã phịch xuống đất, ngồi thất thần.



Tại sao? Tại sao cơ chứ?



Tại sao mọi sự lại trở nên như vậy, tại sao không đem hủy bức thư này đi, tại sao cô lại đánh vỡ bức ảnh kia, tại sao để cô tìm thấy, đọc được bức thư này...



Tại sao cô lại được sinh ra trên đời này?



Tai cô ù ù, chẳng nghe rõ thứ gì nữa.



Cô bỗng nhiên cười, cười thành tiếng, cười lớn. Cười trong nước mắt tuôn rơi. Cười trong đau đớn, cười trong tủi nhục, cười trong cô độc...



Cô ngồi mãi ở đó, trong đầu luôn vang lên câu hỏi tại sao, không quan tâm đến thời gian hay bất kể thứ gì xung quanh.



Đến khi trời đã tối, cô mới đứng dậy, ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra, viết một bức thư.



Những bức thư đã làm đảo lộn cuộc sống mà cô đã tưởng là hạnh phúc. Cô sẽ viết thêm một bức, rồi sau đó, chấm dứt tất cả.



Đầu tiên cô viết một bức thư rất dài, trên đó còn điểm vài giọt nhòe mà cô không kìm được để rơi xuống. Viết xong, cô lắc đầu, vo viên và vứt đi. Cô lại viết, rồi lại xé, lại vo, lại vứt. Cả đêm cô ngồi viết như thế, không ăn không uống, đến gần sáng, bức thư dài cô định viết chỉ còn lại vài dòng ngắn ngủi.




Viết xong, cô nhét nó vào phong bì tiền dày cộp kia, định mang đi gửi. Nhưng khi cô đứng lên, vì kiệt sức nên lảo đảo chóng mắt, suýt thì ngã xuống. Cô tự nhủ, không thể bị ốm, vì cô bây giờ phải tự chăm sóc mình, phải tự đối đãi với bản thân tốt một chút. Vì vậy, cô đi nấu chút mì tôm, nhưng chỉ ăn được vài miếng thì không thể nuốt nổi.



Sự việc như thế này, đứng vững đã khó, nói gì đến tâm trạng ăn uống. Ăn xong rồi, cô mới mang phong bì kia đi gửi.



- Ông bà có thư!



Ông Minh và bà Kim đang thong thả đọc báo buổi sáng ở phòng khách, thì cô giúp việc mang một chiếc phong bì vào. Đưa đến tay ông bà xong, cô giúp việc trở lại làm việc của mình.



Bà Kim lập tức nhận ra chiếc phong bì. Ông Minh nhìn thái độ của vợ mà cũng nhận ra. Nhưng bên trong không chỉ có tiền, mà còn có một bức thư. Ông lấy ra, hai người cùng đọc.



"Cảm ơn hai "bác" đã cho "cháu" sự sống.



Hai "bác" không cần lo. "Cháu" sẽ biến mất, không để ảnh hưởng đến hai "bác".



Số tiền này, "cháu" không lấy, "cháu" không cần sự thương hại, cũng không cần gì từ hai "bác".



Xin lỗi vì "cháu" đã sinh ra trên đời này.".



Hai ông bà sững sờ nhìn nhau. Như thế, chứng tỏ cô đã biết hết mọi chuyện.



Ông mệt mỏi ngửa đầu xuống ghế sofa, tay day day trán. Còn bà, lấy chiếc bật lửa, lập tức đốt bức thư đi, không để lại một chữ.



Bức thư vỏn vẹn bốn dòng, nhưng đã thể hiện tất cả. Từng chữ như bất cần, không cảm xúc, nhưng dường như lại là từng con dao cứa từng nhát vào lòng hai người.



- Chúng ta nợ nó quá nhiều... - Ông chợt lên tiếng - Kiếp sau nếu được, tôi hy vọng có thể bù đắp cho nó!



Cô đã chuẩn bị xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi nơi đau buồn này. Ba ngày ngắn ngủi, cô hứng chịu quá nhiều chuyện, càng đi sớm, cô càng đỡ tổn thương.



Cô yêu anh, rất yêu anh. Nhưng một lời từ biệt, cô cũng không nói. Tin nhắn anh gửi đến tối qua, cô không trả lời, gọi không nghe máy. Với tính cách của anh, sẽ rất nhanh, rất nhanh chạy đến đây tìm cô. Vậy nên càng chóng càng tốt, trước khi anh đến đây, cô phải đi.



Ra đến cửa, cô quay đầu nhìn lại một lần nữa căn nhà của mình. Kỷ niệm đẹp, kỷ niệm buồn, hai mươi ba năm đều chất chứa ở đây. Nếu đã không còn duyên, thôi thì đành buông tay bỏ lại sau lưng tất cả.



Đúng lúc cô quay người chuẩn bị đi, có cuộc gọi đến. Cô đoán là anh gọi, dù không nghe, nhưng cô cũng rút điện thoại ra, định nhìn lại một lần cuối. Nhưng gọi đến không phải anh, mà là Linh.



"Bạn tốt, tao xin lỗi. Tao đi mà không nói với mày một câu, chắc mày sẽ ghét tao lắm."



Nghĩ vậy, cô không nghe máy. Nhưng vừa định cất điện thoại đi, Linh lại gọi lại. Thôi thì, nói với Linh một lần cuối cùng, đem theo giọng nói của nó đi, chắc cũng không vấn đề gì. Cô bấm nút nghe.



- Linh à? - Cô cố tỏ ra bình thường, vui vẻ.



- Alo, Lâm à cháu? - Một giọng nói run run như sắp khóc bên kia đầu dây.



Cô lập tức nhận ra giọng mẹ Linh. Hai người chơi với nhau đã lâu, cô cũng hay đến nhà Linh chơi nên không còn xa lạ gì với bố mẹ Linh cả. Giọng bà rất lạ, cô lo lắng hỏi lại:



- Dạ vâng, cháu đây ạ!



Bỗng nhiên bà òa khóc, tiếng nức nở. Cô sợ có chuyện gì xảy ra, hỏi gấp:



- Bác bình tĩnh, có chuyện gì thế ạ?



- Lâm ơi... - Bà nói không rõ chữ - Linh... Linh...



- Bác bình tĩnh đi bác! - Miệng cô bảo bà bình tĩnh, nhưng lại như nói với chính bản thân mình.



- Linh... Nó... bị tai nạn... Chắc không qua khỏi... Cháu đến đây đi...



Giọng nói của bà ù đi bên lỗ tai cô. Cô không còn nghe rõ bà nói gì nữa. Tim cô theo từng lời nói của bà mà như bị dao đâm, thắt lại, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời, tay như muốn bóp nát chiếc điện thoại.



Cô giật mình tỉnh táo lại đôi chút, lập tức chạy thật nhanh, mắt rướm đỏ, chỉ hy vọng mau chóng đến bên cạnh Linh, không sẽ không còn kịp nữa...