Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn - Chương 216




Chương 216: Ảnh gia đình

Hoäc Anh Tuấn vội vàng đưa tay xua đi, muốn nói cho Đường Hoa Nguyệt biết rằng anh không hề phiền lòng, thậm chí còn nguyện ý để cô gái nhỏ nhắn này ôm anh như vậy cả đời.

Anh dường như quên mất bàn tay trái còn đang cầm một chùm bong bóng bay khổng lồ, thả tay một cái, cả chùm bong bóng đủ màu sắc sặc sỡ ấy bay lên không trung, giống như những chú chim hớn hở tung cánh bay lượn trên bầu trời lộng gió.

Động tác của gấu lớn cứng đỡ tại chỗ, chỉ còn hai cánh tay ban nấy còn huơ huơ là giữ chặt nơi lồng ngực. Lập tức Thi Tịnh vừa cúi người về phía trước, vừa nở nụ cười: “Bố à, sao bố lại ngốc thế chứ! Thật là buồn cười quá đi mất!”

Đường Hoa Nguyệt cũng không nhịn được cười, chú gấu này hôm nay không phải là ngày đầu tiên đi làm chứ, sao lại có vẻ không thuần thục như vậy?

“Những quả bong bóng bay đó đắt tiền lắm, nhưng đều bị chú gấu này thả bay mất rồi, liệu rằng chú ta tan làm có bị trách phạt không nhỉ?”

Đường Hoa Nguyệt lại nhìn chú gấu có phần kỳ quái này, từ một cô gái làm việc cứng nhắc và không giỏi tương tác với người khác, trong lòng tự nhiên dâng lên sự thương cảm.

Ôi, dù thế nào cũng là do con gái cô đột nhiên chạy đến ôm người khác không buông, Đường Hoa Nguyệt cầm điện thoại hướng về phía gấu lớn, nói: “Chỗ bong bóng bay đó hết bao nhiêu tiền? Để tôi trả cho anh nhé, để tránh liên lụy anh. Anh có mã thanh toán không? Đưa tôi quét mã cho nhé.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Anh Tuấn hóa trang thành gấu, chẳng ngờ lại gặp phải biết bao nhiêu chuyện ngoài ý. Sao có thể lấy tiền của Đường Hoa Nguyệt được chứ?

Hoắc Anh Tuấn vội vã ôm chặt tay của Thi Tịnh lắc qua lắc lại, không biết phải hành động như thế nào.



Thi Tịnh lập tức cứu nguy cho bố, to giọng nói: “Mẹ ơi, đây là bạn gấu nâu mà mẹt Chú ấy là gấu lớn mang theo bong bóng bay để đi tìm các bạn nhỏ của mình mà. Sao gấu có thể có mã thanh toán được chứ! Mẹ không được đối xử với chú gấu như người lớn đâu! Như thế là không đúng đâu!”

Đường Hoa Nguyệt im lặng liếc nhìn cô con gái đang đắm chìm vào thế giới cổ tích, đành xấu hổ gật gật đầu rồi cất điện thoại đi.


Thi Tịnh lập tức tiếp lời: “Mẹ ơi, chú gấu này nói, bong bóng bay là quà chú ấy tặng cho con, mẹ không cần trả đâu. Chú ấy chỉ muốn chơi cùng con thôi!”

Đường Hoa Nguyệt tò mò nhìn gấu lớn, người đó nói khi nào, sao cô không nghe thấy chứ?

“Ai da, mẹ à, chỉ có trẻ con mới hiểu thôi!

Mẹ là người lớn mà, nghe không hiểu cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Hoắc Anh Tuấn không ngờ Thi Tịnh có thể đưa ra lời lẽ thuyết phục như Ï Đường Hoa Nguyệt, anh nhanh chóng gật đầu với chiếc mũ nặng tu bên trên.

“Được rồi. Chỉ cần hai người bằng lòng, thì không thành vấn đề.”

Thi Tịnh lập tức mỉm cười và làm ký hiệu giơ ngón tay cái với gấu lớn, sau đó hai người họ nắm tay nhau và đi về phía trước.


Đường Hoa Nguyệt đứng yên tại chỗ, sao lại càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không đúng nhỉ…

“Mẹ ơi, nhanh lên! Con muốn đến phía trước chơi xe điện đụng ở đẳng kia kìa!”

Đường Hoa Nguyệt nén xuống nghỉ ngờ, lập tức đi theo, nắm lấy bàn tay còn lại của con gái, đi tới trước cổng của khu xe điện đụng, nhưng lại bị nhân viên chặn lại tại lối vào.

Cô chỉ ngón tay vào tấm biển có dòng chữ giới thiệu rồi nói: “Xin lỗi, hạng mục này của chúng tôi gọi là xe điện đụng gia đình.


Trên mỗi xe điện phải có ít nhất hai người lớn và một trẻ nhỏ thì mới có thể tham gia.”

Đường Hoa Nguyệt cau mày: “Ý cô là một người lớn và một trẻ nhỏ thì không thể tính là một gia đình sao?”

Nhân viên cáo lỗi: “Ý của tôi không phải như vậy. Xin lỗi cô, đây cũng là quy định không thể thay đối ở khu vui chơi. Chúng tôi cũng chỉ là làm theo yêu cầu công việc…”

Đường Hoa Nguyệt không còn cách nào khác, cũng không muốn phải đôi co thêm, nhưng mà bảo cô ấy đi đâu tìm một người lớn khác đây.

Thi Tịnh nói với nhân viên một cách rõ ràng và rành mạch: “Chúng tôi là hai người lớn và một trẻ nhỏ mài”


Cô bé kéo tay gấu lớn đang nắm chặt tay mình: “Cô xem nè, chú ấy là một thành viên của gia đình chúng tôi mài”

Đường Hoa Nguyệt sững sờ, con gấu này, có thể ngồi xe điện đụng sao?

Trong nháy mắt nhân viên đã nhận ra chú gấu này không phải là nhân viên chuyên đảm nhận hóa trang ở khu vui chơi của bọn họ, còn nghĩ rằng gia đình này có trò vui kỳ lạ nào đó, bèn trực tiếp xin lỗi: “Xin lỗi bạn nhỏ.

Ban nấy cô không nhìn thấy chú gấu của cháu”

Cô bé mỉm cười với Đường Hoa Nguyệt, nhân viên mở thanh rào chắn trước mặt bọn họ: “Xin mời vào.”

Đường Hoa Nguyệt đành phải cùng con gái nhỏ và gấu lớn ngồi trong chiếc “xe điện đụng gia đình” mà không chút phản kháng.