Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn - Chương 226




Chương 226: Đường Hoa Nguyệt chưa bao giờ tin anh

Cảnh tượng Thì Tịnh lén đi ra ngoài lần trước, cả đời nay cô cũng không muốn trải qua lần thứ hai! Chỉ cần con gái ở bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, cô sẽ lo lắng vạn phần.

Hoắc Anh Tuấn lái chiếc Mercedes G350 của mình dẫn đường, hai chiếc xe chậm rãi dừng trước một tòa nhà hiện đại phía sau khu phố thương mại trong khu công nghệ cao. Đường Hoa Nguyệt mở khóa dây an toàn, nói với Tân Dương: “Em sẽ đưa Thi Tịnh về sớm, anh đừng lo lắng”

Tân Dương nở nụ cười: “Anh không lo lắng gì cả, anh chỉ thấy bây giờ Hoắc Anh Tuấn đối mặt với em giống y như chuột gặp mèo vậy.”

Hoäc Anh Tuấn luống cuống đưa Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh bước vào cửa nhà hàng. Đây dường như là lần đầu tiên ba người họ cùng ngồi ăn chung với nhau.

Anh đã đặt trước vị trí bên cạnh cửa sổ, chỉ cách một mặt kính thủy tinh là có thể nhìn thấy một không gian nguyên sinh rộng lớn bên ngoài, trên mặt hồ nước là hai con thiên nga đen vô cùng xinh đẹp.

Quả nhiên ngay khi Thi Tịnh bước vào cửa, cô bé đã bị thu hút bởi khung cảnh và cách trang trí đặc biệt nơi đây. Cô bé không khỏi kéo tay Đường Hoa Nguyệt đi dọc lối đi, hào hứng chỉ cho mẹ xem những món tráng miệng được trang trí bắt mắt mà cô bé nhìn thấy.

Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy bộ dạng mà cô chưa từng thấy này của Thi Tịnh, cô vừa buồn cười, vừa không biết nên làm thế nào. Sao lại khiến cho cô cảm thấy giống như bình thường cô rất nghiêm khắc với con gái mình vậy nhỉ?

Cô vẫn luôn dẫn Thi Tịnh đi đến những nhà hàng tầm cỡ thế này từ khi con bé còn nhỏ xíu, nhưng chưa bao giờ thấy Thì Tịnh vui vẻ đến khoa chân múa tay như lúc này.

Cô âm thầm liếc nhìn bóng lưng của Hoäc Anh Tuấn, chẳng lẽ đây là… Sức mạnh của bố sao?



Ba người ngồi vào bàn, Hoäc Anh Tuấn đã đặt món từ lâu nên nhà hàng đã sớm chuẩn bị xong. Nhìn thấy một bàn toàn đồ tráng miệng, Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh không khỏi trợn mắt sững sờ.

Thì Tịnh sửng sốt là vì quá vui mừng, còn Đường Hoa Nguyệt sững sờ là vì quá tức giận.

Không đợi hai người lớn lên tiếng, Thi Tịnh đã như cá gặp nước, vui vẻ xử lý các món ngon trên bàn.


Từ nhỏ Thi Tịnh đã thích ăn đồ ngọt, kem là món cô bé yêu thích nhất. Bình thường cô bé phải ngậm bánh quy hay kẹo trong miệng thì mới có thể ngủ được, vậy nên bệnh sâu răng cũng rất nghiêm trọng. Mặc dù vẫn chưa đến lúc thay răng nhưng rèn một thói quen tốt là điều cần thiết Ba đứa nhỏ của Đường Hoa Nguyệt đều rất thông minh, bởi vậy cô vốn không mất nhiều thời gian để dạy dỗ bọn trẻ. Có lẽ điều khó nhất với cô là phải quản lý Thi Tịnh, không được cho con bé ăn đồ ngọt một cách vô kiểm soát.

Khoảng thời gian này vừa mới khá hơn một chút, Thi Tịnh cũng không kêu đau răng nữa. Nhưng hiện tại hành động của Hoắc Anh Tuấn đã đổ hết công sức của cô xuống sông xuống biển.

Nghe được tiếng cười lạnh của Đường Hoa Nguyệt, Hoắc Anh Tuấn lập tức ngây cả người.

Có một điều mà Tân Dương nói rất đúng, bây giờ đối mặt với Đường Hoa Nguyệt, Hoäc Anh Tuấn không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo nào, thậm chí anh còn không dám lớn tiếng, sợ cô lại đau lòng, buồn bực hay tức giận.

“Có chuyện gì thế?”

“Anh có biết bây giờ con bé còn nhỏ như thế nhưng có bao nhiêu cái răng sâu không?”


Đường Hoa Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Lúc này thì cả Thi Tịnh và Hoäc Anh Tuấn đều ngây người.

Xong đời rồi, mẹ nổi giận rồi… Thí Tịnh khóc không ra nước mắt, trên gò má bầu bĩnh còn dính chút sô cô la. Cô bé lặng lẽ ngước mắt lên nhìn bố đang ngồi phía đối diện, trong đầu thầm nghĩ rằng món tráng miệng này vẫn quan trọng hơn!

Cứ để mẹ mắng bố một lúc, sau khi ăn no, cô bé sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình sau!

Khóe miệng Hoäc Anh Tuấn hơi co giật, anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Trẻ nhỏ dường như rất dễ bị sâu răng…


Anh thầm hận bản thân quá vô dụng, nếu đã quyết tâm đối xử thật tốt với Đường Hoa Nguyệt và đứa nhỏ, anh làm sao lại có thể không biết điều căn bản này cơ chứt “Xin lỗi, anh không biết…

Anh còn muốn nói thêm thì Đường Hoa Nguyệt đã lạnh lùng ngắt lời anh: “Đương nhiên là anh không biết rồi.”

Cô vẫn khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng chống cự, đối nghịch lại với anh: “Anh đường đường là Tổng Giám đốc Hoắc, đã quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón. Con bé đã đi sửa răng bao nhiêu lần, đau răng bao nhiêu đêm khiến nó trän trọc trên giường không thể ngủ được, phải dùng biết bao phương pháp để giảm bớt cơn đau, anh sao có thể biết được chứ?”


“Hoắc Anh Tuấn, anh muốn đóng vai một người bố yêu thương con, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Con bé không ghét anh, tôi có thể mắt nhằm mắt mở cho qua. Nhưng tốt nhất là anh đừng nên nhập vai quá sâu, điều này chỉ càng khiến tôi thêm chán ghét mà thôi. Đối với anh mà nói, Thi Tịnh chẳng qua chỉ thỏa mãn lòng hư vinh của anh trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi anh hết cảm giác chinh phục rồi, con bé chỉ là một người qua đường tầm thường trong cuộc.

sống của anh… Nhưng đối với tôi, con bé là tất cả cuộc sống của tôi. Tôi cảnh báo anh, đừng khiến con bé không nhận biết được đúng sai. Anh không có tư cách này.”

Bàn tay đặt trên bàn của Hoắc Anh Tuấn khẽ nắm lại, anh định mở miệng nhưng lại không biết nói gì nên đành nhét một món tráng miệng vào miệng như một con rối cầm rĩa trong tay.

Rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo giữa mùi thơm béo ngậy của phô mai và vị chua chua ngọt ngọt của sốt mâm xôi, nhưng Hoäc Anh Tuấn lại cảm thấy mình chỉ nếm được một vị đẳng ngắt từ đầu lưỡi đến tận dạ dày, khiến da đầu anh tê rần.

Hóa ra là Đường Hoa Nguyệt thực sự nghĩ về anh như vậy.

Đường Hoa Nguyệt cho rằng việc anh đối tốt với Thi Tịnh chỉ là một ý thích bất chợt, một cảm xúc nhất thời, một sự diễn kịch dối trá chỉ gây thêm chuyện.

Thảo nào… Chẳng trách Đường Hoa Nguyệt đã nhiều lần ngầm đồng ý cho anh tiếp xúc với Thi Tịnh như vậy, hóa ra là vì cô cảm thấy chuyện anh đối tốt với con gái mình sẽ không tồn tại được lâu.

Thì ra từ đầu đến cuối, Đường Hoa Nguyệt chỉ lo lắng sau khi hứng thú của anh tiêu tan, Thi Tịnh sẽ quá đau lòng vì chỉ có thể có “bố” trong một khoảng thời gian ngắn.

Thì ra Đường Hoa Nguyệt chưa bao giờ tin anh.