Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn - Chương 32




Chương 32: Tại sao có thể tàn nhãn đến thế?

Cô gái đáng chết này, anh còn chưa tỏ thái độ với cô thì thôi, cô lại dám tỏ thái độ với anh trước?

Thái độ của cô ở đâu ra thế?

Bệnh tình lần này của Đường Hoa Nguyệt rất nghiêm trọng, động một chút thôi cũng đau lắm, huống hồ Hoắc Anh Tuấn còn bóp cô mạnh như vậy, quả thực là muốn lấy mạng cô mà.

Đường Hoa Nguyệt cau mày, cuối cùng vẫn mở mắt.

Cô định đẩy tay anh ra, nhưng hành động này vô tình châm ngòi nổ cho cơn giận của Hoäc Anh Tuấn.

Anh bóp mạnh lấy cổ tay cô.

Đường Hoa Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, cô cảm giác như xương cổ tay mình sắp bị anh bóp nát rồi!

“Đường Hoa Nguyệt, cô đừng có bày ra bộ dạng đáng thương yếu đuối như cả thế giới này cô là thảm nhất nữa!” Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, môi mỏng cong lên thành một vòng cung lạnh lùng mà giễu cợt: “Chẳng qua cô chỉ nghỉ ngơi không đủ nên mũi mới chảy máu mà thôi, những đau khổ và tuyệt vọng mà em trai tôi đang chịu cô đã từng trải qua sao!”

Chỉ là nghỉ ngơi không đủ?

Anh vẫn chưa biết bệnh tình của cỡ?

Đường Hoa Nguyệt nhìn anh, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cô trầm mặc không đáp lại.

Thấy cô không nói lời nào, lửa giận trong lồng ngực Hoắc Anh Tuấn lại cuồn cuộn lên.

“Nói! Câm rồi à? Chẳng phải rất yếu à, không hét lên vì đau sao?”

Đường Hoa Nguyệt vẫn thờ ơ.

“Xem ra là câm rồi, tôi chữa giúp cô!” Anh đột nhiên cúi người chạm vào môi cô, đôi đồng tử của Đường Hoa Nguyệt co lại, cô theo bản năng phản kháng lại, môi anh lại rơi xuống cổ cô.

“Hoäc Anh Tuấn!”

“Thì ra là không câm, chỉ không muốn nói chuyện với tôi, đúng không?”

Hoäc Anh Tuấn tức giận ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đỏ bừng khi bị anh bóp nhanh chóng tái nhợt nhưng vẫn không ngừng giấy giụa muốn thoát khỏi dáng vẻ kiên quyết của anh, đáy mắt cô trở nên lạnh toát.

Anh giam lại ngón tay và móng tay cô không ngừng trắng lên của cô, vung tay cô ra!

Đường Hoa Nguyệt yếu ớt suýt chút nữa là lăn xuống giường bệnh.

“Đường Hoa Nguyệt, sau này không được gặp Hoác Cao Lãng, nếu không…tôi móc mắt côi” Anh nói với cô gái năm bất động trên giường với giọng điệu vô cùng hung tợn.

Đường Hoa Nguyệt nghiêng đầu, không còn sức để đáp lại.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô không có một chút ánh sáng nào, giống như một vũng nước đọng, cả người tràn đầy hơi thở tuyệt vọng.

Hoäc Anh Tuấn rời khỏi phòng bệnh.

Anh đi xuống gara, đứng ngoài xe hút vài điếu thuốc.

Khói thuốc phả ra dày đặc, làm mờ đi đôi mày sắc sảo của anh, cũng làm mờ đi khuôn mặt anh tuấn đầy hung tợn của anh.

Đột nhiên, anh bóp điếu thuốc đang cháy thành một viên tròn, mặc những đốm lửa nhỏ làm ngón tay thon dài và trắng ngần của anh bị thương, thế nhưng anh lại không có một chút cảm giác nào. Anh vứt mẩu thuốc lá nát bươm vào thùng rác, lúc này trái tim nóng nảy cuồng loạn mới thoải mái hơn đôi chút.

Anh không thể hiểu nổi, tại sao một người lại có thể tàn nhẫn như vậy? Sao có thể làm tổn thương và vứt bỏ những người và vật đối tốt với cô chứ?

Nhưng…

Hoäc Anh Tuấn đột nhiên dựa vào lưng ghế xe, nhằm mắt, che đi tất cả những mệt mỏi và nỗi hận rèn sắt không thành thép trong đôi mät đen như mực.

So với một cô gái tàn độc như vậy thì anh càng đáng chết hơn!

Đường Hoa Nguyệt khiến hai anh em họ trở nên thế này, đặc biệt là Cao Lãng đã bị bức đến phát điên vì những chuyện cô làm! Nhưng anh vẫn không thể ra tay với Đường Hoa Nguyệt được.

“Đúng là không khá lên được” Rất lâu sau, trong xe vang lên tiếng lẩm bẩm phá vỡ sự yên lặng là anh tự nói mình.

Hoäc Anh Tuấn lấy điện thoại ra, gọi cho bác sĩ tâm lý của Hoắc Cao Lãng.

“Tình hình của Cao Lãng thế nào rồi?”

Dư Cơ Uyển nói: “Giám đốc Hoắc, Cao Lãng đã ngủ rồi, trước đó cảm xúc quá kích động nên tôi dùng thuốc liều mạnh hơn một chút, có thể lần này sẽ ngủ khá lâu”

“Ừ, nếu tình hình của Cao Lãng vẫn không tốt, mất kiểm soát thì cô cứ nói với nó là “Đường Hoa Nguyệt chết rồi” để dỗ nó” Giọng nói trầm thấp của Hoäc Anh Tuấn hơi khàn.

Cách màn hình điện thoại, giọng nói lanh lảnh của Dư Cơ Uyển truyền đến: “Vâng thưa giám đốc Hoắc, nhưng cô Đường không sao chứ?”

Hoäc Anh Tuấn ừ một tiếng đáp lại, rồi dặn dò hai câu tối nay muộn một chút anh sẽ đến thăm Hoäc Cao Lãng, sau đó cúp máy.

Dư Cơ Uyển nhìn cuộc gọi đã ngắt, khuôn mặt bầu bĩnh hiện lên một chút lạnh lùng.

Qua camera, cô ta nhìn Hoäc Cao Lãng đang chìm vào hôn mê trên giường bệnh, nói với giọng vô cùng lạnh lùng: “Xem ra, anh trai cậu rất thích chị dâu cậu đấy”

Đường Hoa Nguyệt ngẩn người trên giường bệnh một lát, sau đó mời từ từ chống tay ngồi dậy.

Bệnh ung thư máu của cô đã ở giai đoạn cuối rồi, chỉ cần cử động nhẹ là xương cả người đã vô cùng đau nhức.

Cô xuống giường, mỗi bước đi của cô giống như đang bị xử tử hình, gò má tái nhợt nhanh chóng toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng tới của phòng bệnh, cô còn chưa kịp đưa tay ra mở cửa thì đột nhiên cửa mở ra.

Một người đàn ông mặc áo trằng trơn đang đứng ở ngoài cửa.

Trên tay anh ta là một bao thuốc, lúc nhìn cô, môi anh ta nở một nụ cười vô cùng nho nhã.

“Hoa Nguyệt, em muốn đi đâu?”

Đường Hoa Nguyệt đột nhiên chấn động đứng nguyên tại chỗ, cơ thể bỗng chốc cứng đờ,