Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ - Chương 36: Hoàng tử gió ( p2 )




Tôi bị mất ngủ =...= Chính xác là ngủ không được . Có lẽ là do buồn chuyện của An và thói quen thức khuya nhiều . Tôi nằm mà trằn trọc hoài , xoay trái xoay phải thì An nó cũng ngáy to như dế rồi .



Tôi buồn bực cố trấn tĩnh lại và khẽ tự ru ngủ chính bản thân . Ngày mai tôi sẽ dành cả ngày để đi chơi với An nên phải ngủ để lấy sức chứ . Nhắm mắt chặt , ngủ đi , ngủ thôi , ...



Tôi cứ nằm như vậy , cố gắng cũng được đền đáp , cơ thể có vẻ thiu thiu ngủ rồi ... Ngủ thôi ...



'' ♪ ♪♪♪ ... ''



Tôi mở to mắt , bật dậy . Ôm lấy đầu , tôi dần trấn tĩnh lại , ngó trái ngó phải , tối hun hút và không 1 bóng người , chỉ có ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu vào . Tĩnh lặng đến đáng sợ .



Mà tĩnh lặng cái con khỉ =.=' Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy ? Chính là tiếng nhạc nha ~ Là nhạc đó , hic , nhạc nhẽo gì lúc 2h sáng chứ =...=



Tôi nhắm mắt lại , ngả người vào gối , nhắm mắt lại , coi như mình chưa nghe thấy gì cả ......



'' ♪ ♪ ♪ ''



Một lần nữa tôi phải mở to mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh . Không có ai cả , nhưng tiếng nhạc , ... Tiếng nhạc ... vẫn cứ đều đặn vang lên ! Ôi mẹ ơi ! Tôi sợ ma lắm ! Đừng nhát tôi mà T___T



giờ thì ngủ cái gì chứ , sợ quá đến chân còn run rồi đây này =...= Ai giở chứng thế không biết , mấy giờ rồi mà còn đàn với sáo chứ =...=



Ớ ! Tôi kinh ngạc , phải rồi , đây là tiếng sáo ah~ Rất hay đó , du dương , nhẹ nhàng sao sao á , quả là khéo , ai thổi hay vậy ? Mà Sáo ? =....= Đừng nói với tôi là hoàng tử gió nha ! Tôi không tin ba cái truyền thuyết vớ vẩn đó đâu =....=



Tò mò thật đấy =...= Thực sự rất tò mò nha ! Không kìm được , tôi nhẹ nhàng rồi khỏi giường . Phải , thật nhẹ nhàng vì tôi không muốn làm An thức giấc .



'' Kẹt '' Cửa mở ra rồi đóng lại . Tôi nhấc chân rón rén từng bước và dần dần rời khỏi kí túc xá . 1 cô gái mặc váy ngủ màu trắng thuần khiết với mái tóc dài xõa ngang hông đi chân trần dạo bước trong đêm . khẽ thổi hòa vào tiếng sáo du dương như tôn lên cái khung cảnh thần tiên thơ mộng ấy . Đẹp như một thiên thần . ( =___= chế tự kỉ quá nha =___=' )



Đùa thôi :''> Để tôi nói sự thật ah~ Đúng là có mặc váy ngủ màu trắng và xõa tóc :''> Còn vụ đi chân trần thì ... Chẳng vui vẻ gì cho cam =__= Tôi rời khỏi phòng rồi mới nhớ bao nhiêu giày dép để hết trong phòng =__= Vì lười và vì sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của An nên chả dám mò vào lấy lại . Đường lát xi măng , đi đau chân lắm chứ có đùa đâu T__T Có gió nữa , gió vừa to vừa mát , bao nhiêu bụi tạt hết vô mặt tuôi này =..=



Nói chung chả có thơ với mộng gì hết :''>







Tôi bước đi nhanh hơn về nơi có tiếng sáo . Rồi tự lúc nào lạc đến 1 nơi bát ngát hoa thủy tiên ...







'' Truyền thuyết kể lại rằng ...



Vào đêm trăng tròn hằng tháng ... ''







Có một chàng trai với diện mạo khôi ngô tuấn tú ngồi dưới gốc liễu khẽ thổi một khúc sáo như đang thổi cho chính tâm trạng của chàng .







'' Bóng đêm mông lung soi lên tà áo trắng và khuôn mặt đẹp như một thiên sứ , khiến chàng trở nên đẹp hơn bội phần . Thử hỏi có cô gái nào nhìn thấy mà không ngây ngất . ''



Tôi như bị chìm đắm vào khung cảnh đó , chân bước đi như có ma lực tiến lại hơn về phía chàng .







'' Chàng sẽ cười , nụ cười rạng rỡ . . . ''







Buông cây sáo bên môi , anh ta khẽ chớp chớp con mắt , đôi môi mỏng từ từ nhếch lên tạo thành 1 vòng cung mĩ lệ . Anh nhìn tôi , ánh mắt trìu mến và cất giọng :







'' Xin chào ! ''







Và đó chính là hoàng tử gió ! ! !







xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx







'' Ok . Chào ! '' Tôi mỉm cười lại .







Mái tóc bạch kim của anh ta khẽ khẽ bay , đôi mắt như biết cười . Trong bộ quần áo trắng với chiều cao mét 8 , tôi thực sự rất ấn tượng đấy . Hoàng tử gió lại nói :








'' Em biết tôi phải không ? ''







'' Anh là ai ? '' Tôi đáp , hờ hững .







Anh ta có chút sững sờ , nhưng vẫn cười rất tươi : '' Anh là Phong , mọi người thường hay gọi anh là ' hoàng tử gió ' , em đã nghe tới rồi phải không ? ''







Tôi gật đầu '' Phải . Nhưng tôi không nghĩ anh lại bệnh hoạn như vậy . ''







'' Hả ? '' Phong trố mắt : '' Bệnh hoạn ? ''







'' Nửa đêm đi thổi sáo , không bệnh hoạn thì là gì ='''= '' Tôi cau mày : '' Anh có biết là nghe rùng rợn như nào không ? ''







Anh ta phá lên cười : '' Rùng rợn ? Anh thấy mình thổi hay đó chứ ~ ''







Tôi cũng phá lên cười theo : '' Sống khiêm tốn chút đi , đã bằng ai mà kiêu thế ? ''







Đột nhiên , Phong nắm lấy 2 vai tôi , xoay cả người tôi áp sát vào thân cây liễu , nở nụ cười đầy mê hoặc :







'' Em thật chẳng lãng mạn gì cả , công chúa của anh . ''







Trời ạ =___= Mắc ói quá đi mất . Tôi đẩy cả người anh ta ra khiến ảnh loạng choạng lùi về sau 3 bước , tôi nhếch mép :







'' Anh bạn nghiền truyện cổ tích quá rồi đấy . ''







Nói rồi , tôi quay người bước đi thẳng , lúc đi ngang qua anh ta , còn khẽ thì thầm :







'' Tối đi ngủ không đánh răng à ! hôi chết mất . ''







Cả người Phong cứng đơ lại , quay về phía tôi nói 1 cách ấm ức :







'' Có mùi gì đâu ~ Ngày đánh răng 3 lần đầy đủ mà . ~.~ ''







Tôi quay đầu , hất mặt : '' Kệ anh . Đi về đi ngủ đi . Còn ngồi đây thổi sáo câu dẫn gái khiến tôi mất ngủ thì anh sẽ bị ăn đòn nhừ tử đấy . ''







Qúa ngầu luôn :''> Muahaha ! Anh ta vội vã chạy tới nắm lấy tay tôi , mắt long lanh :







'' Em nỡ bỏ anh mà đi như vậy sao ? ''








Gì đây ='''= Nghe như kiểu chúng-ta-yêu-nhau-từ-lâu rồi ý . Tôi lạnh lùng nói :







'' Tôi còn có thể tát anh 1 cái để mặt anh quay như cái đĩa hát bây giờ đấy ~.~ Bỏ ra khi tôi còn nói chuyện tử tế ~ ''







Trông mặt Phong như kiểu lần đầu gặp người như vậy ấy , mồm không khép lại được . Anh ta lại tiếp tục trưng ra đôi mắt cún con :







'' Em không rung động trước vẻ đẹp trai của anh sao ? ''







Tôi nhíu mày , hất tay Phong ra : '' Oppa Hàn Xẻng còn không khiến tôi dzung dzing thì anh là cái thá gì ? Trai đẹp giờ không thiếu nhé ! Phẫu thuật thẩm mĩ thịnh hành lắm nghe chưa ~.~ ''







'' Khuôn mặt anh là tự nhiên nha ! Nó không đủ đẹp để khiến em yêu thích ư ? '' Anh ta ghé sát mặt mình vào mặt tôi .







Tôi lập tức đưa tay lên bẹo má Phong , nói : '' Tôi không thích trai đẹp mà nói năng sến súa NGHE CHƯA ~ Giowf thì đi dịch ra . ''







Tôi buông tay , quay đầu bước đi dứt khoát . Anh ta lại chặn trước mặt : '' Không cho đi ! ''







Tôi đáp : '' Gọi bảo vệ đấy . Cút ! ''







Mặt Phong đanh lại , cuối cùng cũng đành lùi sang bên nhường đường cho tôi . Tốt ! Như vậy có phải ngoan không ~.~ Tôi tiếp tục bước .







'' Em có thể hát ru anh ngủ không ? ''







Phụt :w Anh ta vừa nói gì vậy ? Anh ta bệnh rồi =..= Tôi dừng bước :







'' Tại sao ? ''







'' Vì em hát hay . '' Nghe xúc động ghê cơ -w- Hay cái đầu anh ý .







'' Thế à ? Tôi hát hay thì anh sẽ ngủ sao ? ''







Phong gật gật đầu , bộ dạng thực đags yêu . Tôi nhếch mép và ngáp 1 cái dài :







'' Thật tiếc là tôi muốn ngủ rồi . Anh tự nhận mình thổi sáo hay mà , tự thổi rồi tự ngủ đi nhé ! '' Nói đoạn tôi quay người đi thẳng . ~.~ Tôi buồn ngủ thật mà .







'' Thôi được rồi T__T Đi ngủ đi rồi lần khác em sẽ hát ru anh ngủ cũng được , chúng ta NHẤT ĐỊNH sẽ gặp lại ... '' Phong nói to theo .







Tôi dụi mắt , lảo đảo bước đi , miệng lẩm bẩm : '' Còn có lần sau nữa ư ... ?