Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 14: Chương 14:




[Who o o o ~ Cuối cùng thì tôi cũng đợi được cho đến khi ảnh đế của chúng ta lật lên lá bài quốc vương rồi ! ]

 

[Tôi luôn cảm thấy rằng ảnh đế chắc chắn sẽ làm điều gì đó khác biệt, suy cho cùng thì anh ấy cũng là một pháo hoa khác biệt mà ~]

 

Khán giả ngồi xem phát sóng trực tiếp còn đang cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lại được phen phấn khích.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ống kính máy quay phim dường như cũng đặc biệt quan tâm đến Lục Dã hơn.

 

Trong cảnh quay độ nét cao của phòng phát sóng trực tiếp, khuôn mặt của anh hiện lên rất rõ ràng và làn da trắng đến mức không có dấu vết của nếp nhăn, nhưng khi anh cười, sự thờ ơ đó lại trở nên yếm phù phiếm, một dáng vẻ bất cần đời.

 

Lục Dã cầm lấy quân bài trong tay: "Quốc vương hạ lệnh —— "

 

Những ngón tay trắng nõn lạnh lẽo ấn lên mặt của lá bài, anh chậm rãi đẩy nó sang mặt đối diện, sau đó nhướng mày, dùng ánh mắt tự phụ lia qua, ống kính cũng men theo đó quya qua, rồi rơi vào người cô gái mặc áo hồng anh đào.

 

Dưới ánh đèn nhiều màu, người con gái đẹp đến mức khiến người ta phải cảm thấy khó tin.

 

Một giọng nói lạnh lùng mang theo một tia ý cười chậm rãi vang lên trong camera: "Xin mời thần dân mặc áo khoác hồng của tôi — ---"

 

“— ---- Không được cởi.” Tô Diệp Tinh vừa động, như thể là cô đã đoán trước được cái gì, liền nói cái gì đó.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Diệp Tinh không nhúc nhích.

 

Sau đó, giọng nói lại vang lên: "Cho quốc vương - - -"

 

Máy ảnh phóng to lại người đàn ông đang hạ giọng ra lệnh, tô điểm cho các đường nét trên khuôn mặt trở nên sâu sắc và quyến rũ, đồng thời cũng khiến đôi lông mày của anh bị vạch ra một cách tùy tiện, Lục Dã mỉm cười phun ra ba chữ: "May, nút, áo.”

 

Màn hình khung chat im lặng một lúc, và rồi:

 

[Ha ha ha, ảnh đế ơi quả thật chỉ có mỗi anh trước mặt công chúng, bàn dân thiên hạ bảo Tinh Tinh maynút áo cho thôi đó.]

 

[Đỉnh vậy, không hổ danh là Lục *Diệt]

 

Cũng có ý kiến ​​phản đối:



 

[Vậy thì . . . Đây rốt cuộc là một mối quan hệ tốt hay không tốt đây trời ? ]

 

[Không ổn rồi, nhìn mặt Tô sắp đỏ bừng lên rồi. ]

 

[Hận thù gì, oán hận gì nhỉ ]

 

Tô Diệp Tinh tức giận đến đỏ cả mặt.

 

Cô nhìn chằm chằm vào Lục Dã, như thể cô không bao giờ ngờ được Lục Dã sẽ làm ra trò này.

 



Lâm Nghêu, đứa trẻ hiếu kỳ bên kia, lại giơ tay: "Xin lỗi . . . nhưng mà cũng có thể chỉ định như vậy hả ?"

 

"Không cần đọc một con số lên hả ?"

 

Những người khác cũng há to miệng.

 

Có rất nhiều bình luận [ha ha ha], và một số người thậm chí đã tạo biểu tượng cảm xúc.

 

[Vào thời điểm biểu cảm sụp đổ].jpg.

 

[Vốn cứ nghĩ bản thân mình đã làm ra mấy chuyện bất bình thường rồi, hóa ra đồng nghiệp còn có thể bất bình thường hơn cả tôi].jpg, .

 

"Đúng vậy, " Tần Lộ Lệ nói, "Anh Lục, như thế này có phải là hơi không hợp với quy tắc không ?"

 

Giang Mộc cười lạnh, khoanh tay trước ngực: "Có cái gì mà bảo không hợp với quy tắc chứ ?"

 


"Dù sao thì chỉ cần quốc vương nói được là được."

 

Sầm Xuân gật đầu: "Đúng đấy, chúng ta đều là thần dân mà."

 

Vì vậy, chỉ định dù cho có chỉ định như vậy . . . thì cũng không có vấn đề gì mấy ?

 

"Được rồi, mọi người tiếp tục đi."



 

Lâm Nghêu nhún vai.

 

Tô Diệp Tinh không ngờ rằng Lục Dã vậy mà vẫn có thể chơi một màn này trước ống kính.

 

Trò chơi quốc vương được chơi đến bây giờ, gần như ngoại trừ hai chữ “quốc vương” ra thì những thứ khác đều đã biến hình dị dạng mất rồi.

 

Cô nghiến răng: "Cái cúc áo nào của anh rơi ra đâu vậy anh Lục ?"

 

"đây."

 

Lục Diệp giơ tay lên.

 

Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện một cái khuy áo trên cổ tay phải sẫm màu của anh không biết từ lúc nào mà đã biến mất.

 

Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn là không muốn cài cho anh.

 

Anh ngẩng đầu lên hỏi tổ đạo diễn phía xa: “Đạo diễn, tổ tiết mục của chúng ta khi nào mới có đồ khâu vá vậy ?

 

Giọng đạo diễn đã qua chỉnh sửa:

 

"Có, có, có! Tô lão sư đừng lo lắng ! Tổ phụ chương trình của chúng ta muốn cái gì là liền có cái đó ! Lão Mạnh, mau đi tìm kim chỉ cho Tô lão sư đi !"


 

Tô Diệp Tinh: ...

 

ĐƯỢC RỒI.

 

Xem ra là không thể dựa vào rồi nhỉ.

 

Không lâu sau đó kim và chỉ được giao đến và chúng khá hoàn chỉnh, với những sợi chỉ đủ màu sắc và những chiếc kim có độ dày khác nhau.

 

Người đội mũ trùm đầu màu đen, nhân viên nhiệt tình nói:



 

"Tô lão sư, cô xem thử, cô còn cần gì nữa không ? Có cần cứ nói ra, tổ tiết mục chúng tôi nhất định sẽ bổ sung cho cô."

 

Trên mặt Tô Diệp Tinh tê dại: "Không cần gì nữa rồi, cám ơn."

 

Nhân viên của chương trình đi ra khỏi ống kính.

 

Một lúc sau, thế vậy mà còn chuyển hẳn một cái bàn ra.

 

Vì vậy, cả hai di chuyển đến một bên chiếc bàn nhỏ để khâu nút, và những người khác tiếp tục chơi trò chơi.

 

Thừa dịp không có camera quan sát, Tô Diệp Tinh thấp giọng gọi tên Lục Dã: " Lục Dã !"

 

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Con mắt nào của anh mà nhìn thấy tôi biết khâu cúc áo chứ !”

 

Lục Dã nhìn cô, nói "Ồ" với giọng điệu cực kì khiến người khác muốn đánh đòn, anh nói:

 

"Cả hai con mắt đều, không, nhìn, thấy."

 

“Anh !” Nhìn thấy máy ảnh quét qua, Tô Diệp Tinh vội vàng nở nụ cười, một lúc sau mới hạ giọng nói: “Vậy thì . . . tại sao lại bắt tôi đi khâu cúc áo cho anh ?”

 


Giống như cảm thấy rất vui vẻ, Lục Dã cười lạnh một tiếng, mỗi khi Tô Diệp Tinh đang hận không thể giơ móng vuốt cào nát mặt anh, Lục Dã liền liếc cô một cái: "Quốc vương tôi, tôi nguyện ý."

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Thôi bỏ đi.

 

Lười đôi co phiền phức với anh.

 

"Giơ tay lên."

 

Tô Diệp Tinh nói.

 

Lục Dã uể oải giơ tay lên.

 


Bởi vì cái bàn nhỏ mà tay anh dài, anh gần như có ảo giác đặt tay ở đâu cũng chạm vào cô.

 

Tô Diệp Tinh nhìn cánh tay đó.

 



Làn da trắng nõn lạnh lùng, bởi vì thon gầy nên còn có thể nhìn thấy mạch máu xanh biếc dưới da, cho người ta cảm giác cường tráng.

 

"Nhìn đến ngốc luôn rồi à ?"

 

Anh nói, giọng nói có một sự gợi cảm khàn khàn.

 

Tô Diệp Tinh ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lục Dã cũng đang nhìn chằm chằm cô, lúc này cũng không cười, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt kia nhìn chằm chằm cô đó lại ẩn chứa một tia cảm xúc sâu xa khó hiểu, nó giống như là. . . giây tiếp theo anh sẽ hôn cô vậy.

 

"Anh . . .”

 

Cô nghi ngờ nhưng không chắc chắn.

 

Nhưng anh đột nhiên quay mặt đi, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại nói: “Lục đại gia gia gần đây như thế nào rồi ?”

 

"Ồ," Tô Diệp Tinh cũng giống như đã bừng tỉnh từ không gian riêng tư cực kỳ bí mật vừa rồi, ho khan một tiếng, nói: "Rất tốt, ăn ngon, ngủ ngon, chơi ngon."

 

Lục Dã nhíu mày, tựa hồ cảm thấy không thoải mái, nhướng cao lông mày, kỳ quái nói: "Nó ngược lại rất tự tại nhỉ."

 

Tô Diệp Tinh đương nhiên không biết dây thần kinh nào của anh lại bị gắn sai chỗ, cho nên cô cũng không thèm nói chuyện với anh, chỉ chuyên tâm xỏ chỉ qua lỗ kim, sau khi xỏ một lúc lâu mà lại không đi vào, nên cô hơi bực mình.

 

Vứt bỏ kim chỉ, trừng mắt nhìn Lục Dã: "Đều là lỗi của anh."

 

Lục Dã sờ mũi, bực bội cầm lấy sợi chỉ, một lúc sau nó mới xuyên qua.

 

Lúc anh đưa kim chỉ cho Tô Diệp Tinh, nụ cười trên mặt có chút quá xán lạn: "Em nhìn đi, đây mới gọi là bản lĩnh.”

 

Lúc này không biết là cố ý hay vô tình, vừa nãy camera còn chưa di chuyển đã quay qua, quay được nụ cười của Lục Dã.

 

Lục Dã trên màn hình có đủ kiểu cười.

 

Vui có, không vui có; tức giận có; phẫn nộ có; nhưng không có cái gì giống như nụ cười trước mắt, trong sáng như đứa trẻ cầm món đồ chơi yêu quý đi khắp nơi khoe khoang với người khác, mang một vẻ ngây thơ trong trẻo như trẻ con.

 

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp vốn còn đang xem mọi người chơi trò quốc vương, giờ đã im lặng.

 

Thật lâu sau, một câu nói phát ra.

 

[Hai người bọn họ sẽ không phải từng yêu nhau, phải không ? ]