Trên đời này vậy mà lại có những người mặt dày, không biết xấu hổ như vậy !
Tô Diệp Tinh lúc cầm lại điện thoại của mình, vẫn đang suy nghĩ về điều này.
Các khách mời vừa cầm lại được điện thoại di động, liền lần lượt biến mất, Tô Diệp Tinh cầm di động trở về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban nãy lúc chơi trò chơi cô có uống một chút rượu, vì thế nên cô cảm thấy hơi say.
Đi vào phòng tắm trước và nhìn vào gương.
Vẫn ổn.
Ngoại trừ trên mặt có xuất hiện một tầng phấn trong suốt, có chút chảy nước mắt và hơi hoa mắt, ngoài ra không có gì khác thường cả.
Tô Diệp Tinh vỗ vỗ mặt để có thể tỉnh táo hơn, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Khi Tô Diệp Tinh bước ra, cô suýt vấp phải hành lý vương vãi khắp sàn nhà.
À, đúng rồi
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn còn một nửa đống hành lí cô chưa sắp xếp xong.
Nhìn hành lý rải đầy trên mặt đất, Tô Diệp Tinh có chút tuyệt vọng.
Bỏ đi.
Đợi một lát nữa rồi dọn dẹp tiếp.
Điện thoại di động chỉ được sử dụng trong một giờ, vậy nên cô phải đọc những bình luận từ thế giới bên ngoài trước.
Hôm nay là ngày đầu tiên phát trực tiếp.
Nhấn nút nguồn để mở nguồn điện thoại lên.
Ngay khi mở máy lên, nó giống như thể chạm phải công tắc rung ở đâu đó, và nó cứ rung lên mãi.
Tô Diệp Tinh nhìn vào giao diện thông báo.
15 cuộc gọi nhỡ.
5 cuộc do em họ cô gọi.
1 cuộc do Thẩm Nghiên gọi đến.
Còn lại 9 cuộc gọi nhỡ của chị Lưu.
Tô Diệp Tinh: . . .
Theo bản năng tránh đi những cuộc gọi cô cảm thấy không quá quan trọng, cô gọi điện cho chị Lưu trước, còn chưa kịp nhấn nút quay số thì cuộc gọi của chị Lưu lại vang lên.
"Có chuyện gì sao, chị Lưu ?" Tô Diệp Tinh lúc nghe điện thoại, cô vẫn mỉm cười: "Bộ em sắp sửa không lăn lộn trong giới giải trí này nữa sao, mà lại khiến chị phải gọi em tận mấy cuộc như vậy thế.”
Chị Lưu khịt mũi, "Như thế nào rồi, bên đó đó ?"
"Không có gì, chỉ là ghi hình chương trình giải trí bình thường thôi."
"Em biết rõ là chị không có hỏi cái nàymà." Chị Lưu dừng một chút, "Em với cái tên Lục . . . Chính cậu ta đó, hai người các em rốt cuộc chuyện là như thế nào ? Nói cho chị biết một câu chắc chắn xem nào, nếu như hai người các em quay lại với nhau, sẽ công khai quan hệ theo hướng đó. Nếu hai người không quay lại với nhau, thì em tránh xa một chút đi.”
"Em nghe thấy giống như chị ngược lại cực kì muốn em quay lại với anh ta vậy nhỉ ?” Tô Diệp Tinh cười nói.
Giọng cười truyền đến, chị Lưu trợn tròn mắt: "Vớ vẩn."
Cô ấy chậm rãi nói: “Con cừu béo bở Lục Dã đó, chỉ cần kéo một lớp da của cậu ta xuống thôi là đủ để nổi tiếng rồi.”
"Chị, chị độc thật đấy, nếu mà để anh ta nghe thấy sẽ nổ tung mất."
Tô Diệp Tinh lại cười.
"Làm sao cậu ấy có thể biết được ? Còn em đó, cười cười cười đi, chỉ biết mỗi cười, không đứng đắn gì cả." Chị Lưu nói, "Dũng khí có đủ rồi nhỉ, cứ phải ngồi chờ em làm lộ ra hết thảy trong buổi phát sóng trực tiếp, chị tự thấy đổ hết mồ hôi hột thay em rồi đấy. Em nói xem em mang hành lý nhiều như vậy làm gì, còn khăng khăng không cho kêu . . . may mà."
Trong giọng nói của cô ấy còn mang theo một tia ý cười: "Bạn trai cũ của em còn chịu phối hợp, xách dùm em, còn có cả Ôn Gia kia. . . "
"Hiệu quả ngược lại cũng rất tốt đấy."
Công chúa và hai hiệp sĩ của mình.
Đại tiểu thư và người xách túi.
Phòng phát sóng trực tiếp có thể tự tung các meme ra ngoài, theo cách này, hình tượng nhân vật được thiết lập một cách tình cờ, mặc dù khác với trước đó nhưng không ngờ lại phù hợp với định hướng của con người hiện tại..
"Tuy nhiên — chị vẫn phải nói lại cho em hiểu, chúng ta đã nói gì trước khi xuất phát đi quay ?"
"Vâng, vâng, được rồi, em biết rồi, nói ít làm nhiều, làm việc chăm chỉ và làm việc chăm chỉ."
"Còn có —— trước mặt khán giả quần chúng em cứ tự nhiên như vậy tức giận với Lục Dã. Em có biết ảnh đế người ta có bao nhiêu người hâm mộ không hả? Một trăm triệu. Cho dù chỉ có một phần ba của cái một trăm triệu này, mỗi người nhổ một miếng nước bọt thôi cũng đã đủ dìm chết em rồi đấy.”
Tô Diệp Tinh nói, "Điều này là không thể."
"Có cái gì không thể ?"
"Lục không thể để cho—"
Lời còn chưa nói ra, Tô Diệp Tinh đã tự cảm thấy sửng sốt.
Họ chia tay, nhưng cô vẫn tin tưởng vào anh.
Cô tin tưởng anh sẽ biết cách bảo vệ cô.
Tin tưởng anh . . . sẽ không để những người hâm mộ đó làm tổn thương cô.
Trong lòng Tô Diệp Tinh có chút nhẹ nhàng, cũng có chút trống rỗng.
Chị Lưu bên kia đường dây dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng chị ấy không nói lời nào.
Tô Diệp Tinh nâng cao tinh thần, cười nói: "Chị Lưu, chị còn gì muốn dặn dò nữa không ?"
“Chú ý đến Tần, cô ta là do Hoàng Lai Tử dạy dỗ, nên chẳng phải kiểu người tử tế gì đâu, hôm nay còn giẫm lên em để tạo dựng hình tượng, nếu không phải khuôn mặt của em đủ xinh đẹp, có lẽ đã khiến những người đó bị thao túng rồi. . ."
“Đúng vậy.” Tô Diệp Tinh không biết xấu hổ nói.
Chị Lưu ho một tiếng, giọng nói mang theo ý cười vang lên:
"Em cho rằng là chị đang khen em à ?"
“Không phải khen sao ?” Tô Diệp Tinh vô tội nói: “Chị Lưu rõ ràng là khen em đẹp mà.”
"Em. . . " Chị Lưu cười nói: "Được, hôm nay em biểu hiện rất tốt, tiếp tục phát huy đấy nhé ! Tuy nhiên em cũng đừng buông thả quá, hiện tại người người thích em, nhưng một khi lật thuyền, sẽ có người ghét bỏ em."
Nhưng Tô Diệp Tinh không quan tâm: "Tôi không đến để diễn."
Cô bình tĩnh lại, “Những thứ như cố tạo nên hình tượng vỏ bọc thì sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ,” cô nhẹ nhàng nói, “Cho nên. . . Chị Lưu, hãy cứ là chính mình mới là tốt nhất.”
Chị Lưu không thích những gì cô đang nói, và phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới nói "ừm".
Nói cách khác, bỏ đi vẻ ngoài sôi nổi rực rỡ của Tô Diệp Tinh, trên thực tế, bên trong cô . . .
Tỉnh táo hơn bất cứ ai khác.
Cũng cực kì cảnh giác.
Cũng không biết loại gia đình như thế nào mà lại có thể dạy một đứa trẻ như vậy.
Có đôi lúc nhìn vào, không tránh khỏi sinh ra cảm giác đau lòng.
Chị Lưu cúp điện thoại, Tô Diệp Tinh chạy xuống gầm giường để sắp xếp mọi thứ.
Thắt lưng.
Giày.
Vâng, còn có bông tai nữa.
Cô nhìn cả căn phòng, nhất thời không thể tìm thấy một nơi để đặt nó.
Cuối cùng, khi đặt nó lên bàn, một cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Tô Diệp Tinh mặc một chiếc váy dài, một chân nhảy tới nhảy lui trong căn hộ, hét lên: " Lục Dã ! Lục Dã ! Anh mau đứng dậy cho em ! Bông tai của em tìm không thấy nữa, anh tìm giúp em với, em sắp phải đi ra ngoài rồi !"
“Chính là cái màu xanh lục với tua rua dài dài đó !”
Lúc này, Lục Dã sẽ đi ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt ngái ngủ, đầu tóc rối bù vì vừa mới thức dậy, luôn trông như có vài cành cây mắc vào đó, anh khom lưng tìm bông tai của cô, khi tìm được, Lục Dã sẽ nói: "Tô Diệp Tinh, em nên đi đo mắt tra thị lực thử xem mắt em có bị mờ hay không, ở đây mà còn tìm không thấy . . .”
Lúc này, cô sẽ nhảy dựng lên, vò tóc anh khiến chúng càng rối hơn, trước khi anh kịp hét gọi tên cô “Tô Diệp Tinh” thì cô đã chạy ra đến cửa.
"Không cảm ơn !"
*
Giọng nói vui vẻ của cô gái dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Tô Diệp Tinh.
Tô Diệp Tinh bỗng chốc cảm thấy vô cùng sửng sốt, lập tức tức giận đập chiếc khuyên tai xuống bàn.
Lúc này, điện thoại lại rung lên.
Lúc này cô mới nhớ ra mình chưa lên mạng coi thử tin tức trên mạng, liền bấm vào thông báo để xem——
Vậy mà vẫn là tin nhắn mà Trinh Mạt gửi tới.
Bấm vào xem.
Vuốt xuống để xem thông báo.
Tất cả là của cô ấy.
Cô gái bốc mùi này gần như phát điên, và khi cô mở tài khoản WeChat của mình ra, điện thoại gần như bị nghẽn lại và "vút" qua -
Tin nhắn chưa đọc "+99".
Lướt lên phía trên để xem.
Tất cả đều chẳng có gì quan trọng, chẳng hạn như [Ah, ah, ah,Tinh Tinh, cứu tớ với, tớ sắp chết rồi đây], [Ah, ah, ah, Tinh Tinh ơi, tớ sắp không ổn rồi], [Ah, ah,ah, Tinh Tinh, làm ơn hãy thành thật nói với tớ giữa cậu và Lục, hai người thực sự không có gì cả, có đúng không], đủ thứ câu nói trên đời. Người hâm mộ phát cuồng gửi liên tục ngay tại chỗ.
Sau đó, dường như cam chịu số phận và bắt đầu chuyển sang một phong cách tự trấn an khác.
[Ah ah ah mẹ ơi, Tinh Tinh của tớ, hai người cũng xứng đôi lắm đấy chứ.]
[Tớ xin được tuyên bố rằng từ hôm nay trở đi tớ sẽ là người hâm mộ của cậu và Lục.]
[Ah, ah, ah, tớ muốn vẫy cờ vì những vì sao trong vùng cỏ hoang và hét lên vì những vì sao trong vùng cỏ hoang, bang bang bang bang vào bức tường lớn]
[Được rồi, hôm nay tớ đã vào nhóm nội bộ của fan CP rồi. Kể từ đó tớ Đại Mạt sẽ là một fan hâm mộ to bự của hai người luôn ngay cả tên của đứa trẻ tớ cũng đã chọn thay cho hai người rồi nếu mà là con trai thì sẽ tên là Lục Tinh Dã nè còn nếu mà con gái thì sẽ tên là Lục Dã Tinh cậu cảm thấy thế nào hả ?]
Tô Diệp Tinh: . . .
Tô Tô: [Không ra làm sao cả. ]
Cố trả lời lại anh một câu.
Sau đó, cô lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: [Chấm câu khi nói hết câu sẽ chết liền tức khắc à, bảo bối. ]
Bên kia chỉ mất vài giây đã trả lời lại cô ngay.
Một đóa hoa nhài tươi đẹp: [! ! ! ]
Một đóa hoa nhài tươi đẹp: [ Nắm bắt một ngôi sao lớn và giơ cao lên ! ]
Tô Tô: [Xin hãy bình thường một chút dùm. ]
Một đóa hoa nhài tươi đẹp: [Ồ. ]
Ngay sau đó, một bài viết được sao chép rồi gửi đến.
Tô Diệp Tinh nhấp vào, thế mà lại phát hiện ra đó thực sự là các hình ảnh được cắt ghép ra tạo Cp giữa cô và Lục Dã.
Vừa định đóng lại, Trình Mạt như thể đã đoán được cô định làm gì, lập tức gửi cho cô một tin nhắn: [Không được đóng trang đó lại, cậu phải đọc hết cho tớ, nếu không thì tớ với cậu cứ vậy mà tuyệt giao đi. ]
Tô Diệp Tinh: ...
Thử nghĩ xem, Tô Diệp Tinh vốn không có nhiều bạn bè cùng sở thích, tuy rằng người bạn này của cô thỉnh thoảng có chút lên cơn động kinh, nhưng thân một hảo hán sẽ không chê vợ mình xấu, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, suy đi nghĩ lại cô vẫn mở ra để đọc.
[Cp Cỏ hoang ngôi sao /Lục Dã X Tô Diệp Tinh] "Bạn có tin vào kiếp trước và hiện tại luân hồi không . . . Mỹ Cơ."
Biên tập viên: [Tôi có một biệt thự gần khu Cỏ hoang ngôi sao]
Bgm: Thế sự xoay vần
Giới thiệu:
Mỹ Cơ kia đã chết.
Người con gái ấy vẫn mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, và trong cơn tuyết dày đặc kia, tôi đã bắn một mũi tên xuyên tim cô ấy.
Mỹ Cơ.
Mỹ Cơ.
Tại sao em không thể chỉ là một Mỹ Cơ, tại sao anh không thể chỉ là một tiểu công gia vô lo vô nghĩ trong Lục phủ.
Mỹ Cơ, bạn có tin . . . Kiếp trước và hiện tại luân hồi không ?
Trang đầu tiên chỉ là một mảng màu đen.
Lúc đầu, chỉ có một giọng nói già nua cất lên:
“Tôi đã giết một người đàn ông.
Một gián điệp của một quốc gia kẻ thù. "
Vừa dứt lời, bức tranh đen kịt kia đột nhiên biến thành màu đỏ tươi.
Màu đỏ choáng ngợp phủ xuống như tấm màn che, và một người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ bước ra từ tấm màn đỏ, uốn éo vòng eo thon thả, múa chân trần với tiếng chuông leng keng.
Eo thon như rắn, dưới tấm mạng che mặt, một đôi mắt đẹp như mê hoặc lòng người.
Cô ấy nhìn sang, và linh hồn như đã bị ma quỷ móc đi.
Khi eo cô ấy xoay cực nhanh, miếng gạc đỏ như biến thành một tiếng cười chuông bạc.
Với giọng trẻ con pha chút nghịch ngợm:
"Cô tên là gì nhỉ ?"
"Mỹ Cơ."
Cô quay càng lúc càng nhanh.
"Cái gì Mỹ ?"
"Mỹ thị có một cô gái tốt Mỹ."
“Cô ấy là một cô gái tốt,” giọng nói trẻ trung tiếp tục, “Đi với tôi đi, Mỹ Cơ, đi đến phủ của tôi.”
"Được.”
Với giọng nói mỏng manh và mềm mại đó, đôi chân trần bị xoắn trên tấm gạc đỏ, và tua rua đập vào eo.
Một bàn tay xương xẩu rơi xuống eo.
"Mỹ Cơ."
"Hửm ?"
"Tại sao cô lại là một Mỹ Cơ ?"
Sợi tơ hồng lại xoay tròn, cười khúc khích mê người: "Tại sao không thể là công tử Mỹ Cơ, Mỹ Cơ có gì không tốt ?"
Bức tranh đột nhiên tối sầm lại, và đột nhiên biến thành một bức tường thành lớn phủ đầy tuyết.
Hình dáng mơ hồ của chàng trai trẻ dần dần hiện rõ trong tuyết, anh ta không còn giống một chàng trai trẻ nữa, anh ta mặc áo giáp đen, đôi mắt anh ta tràn đầy quyết tâm, và thanh kiếm sắt đen kịt bị gió, sương và máu bao phủ.
Có vô số người chết đói và xác chết nằm la liệt đằng sau họ.
Xa xa, người phụ nữ mặc áo đỏ bị xiềng xích bằng gỗ màu đen trói chặt đang mỉm cười với anh.
"Tướng quân! Ta, Đại Lương, vì nữ nhi này mà giết ba thành, tổn thất vạn quân, cũng không thể dẹp bỏ lòng dân đang hừng hực lửa giận !"
"Tướng quân! Xin hạ mệnh lệnh, ngàn vạn lần không được phép nhân nhượng !"
"Tướng quân !"
Cấp dưới hô hào.
Gió và tuyết lấp đầy mắt.
Vị tướng nheo mắt lại.
"Cái gì Mỹ ?"
"Mỹ thị có một cô gái tốt Mỹ.”
Anh giơ tay: "Mang mũi tên tới đây."
Mũi tên sắt phi nước đại trong gió và tuyết, đâm vào bộ quần áo màu đỏ.
Người phụ nữ ngước lên, gió thổi tung chiếc váy đỏ mỏng manh của cô, cô vẫn mỉm cười với anh.
"Ta ngày ngày mặc áo đỏ.
Lang quân, ngày ngày ta cưới chàng nhé. "
Bộ quần áo đỏ loang lổ vết máu.
“Tôi đã giết một người.
Một Mỹ Cơ.
Tôi không hối tiếc. "
Một ông già tóc trắng bạc phơ đang đi trong tuyết, cảnh tượng xoay chuyển sang, biến thành Lục Dã và Tô Diệp Tinh.
Lục Dã mặc một bộ vest tối có hoa văn sẫm màu, còn Tô Diệp Tinh, đang mặc một chiếc váy màu xanh đậm, nhìn nhau từ xa tại lễ trao giải.
Cả hai đều im lặng, không ai phát ra tiếng động.
Một dòng chữ hiện dần ra:
[Nhưng tôi rất nhớ rất nhớ rất nhớ cô ấy.
Mỹ Cơ . . . Em có tin là có kiếp sau không? ]