Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 19: Chương 19:




Tô Diệp Tinh nằm trên mặt đất một lúc, sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm để tẩy trang.

 

Một chu trình chăm sóc da vừa mới hoàn thành, cô đã sớm chìm vào giấc ngủ.

 

Cũng không biết là có phải bởi vì vừa rồi ở cùng một chỗ với Lục Dã hay không, hay là bởi vì nụ hôn sắp tới mà chưa tới đó, Tô Diệp Tinh phát hiện bản thân thế mà lại thật sự mơ thấy cảnh lần đầu tiên mình hôn Lục Dã. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Ngày hôm đó gió rất nhẹ, mây vờn, ve kêu trên cành ồn ào đến mức làm người ta phải cảm thấy khó chịu, Lục Dã đang dạy cho Đàm Việt.

 

Cô lê đôi dép đi trong nhà đi tới đi lui trên tầng một của biệt thự.

 

Chiếc váy trên người cô có màu hồng phấn, trên váy có những hoa văn nhỏ sẫm màu, móng chân sơn bảy sắc cầu vòng trong suốt sặc sỡ, giống như một giấc mơ bảy sắc cầu vồng.

 

Áo sơ mi trắng, quần denim ống đứng sáng màu, vài sợi tóc con dường như đã được chải kĩ càng trước khi ra ngoài, dưới ánh nắng rất nhẹ.

 

Không có ai ở tầng một, chỉ nghe thấy tiếng nhạc rock lớn phát ra từ phòng của Đàm Việt trên lầu.

 

Anh chỉ liếc nhìn cô một cái khi bước xuống, thế mà cô tự coi điều đó như thể cô được ban phước, cô đi theo anh đến những cây cột La Mã chạm khắc màu trắng bên cạnh biệt thự, nơi anh ép cô vào và hôn.

 

Nụ hôn đó có chút gấp gáp, anh giữ hai má cô, ngón tay nóng như lửa đốt, nhưng không biết làm sao, xương ngón tay anh hơi dùng sức nhéo mặt cô, cô "ưm" một tiếng, anh mới thả lỏng một chút.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ là còn có chút vụng về, môi cắn vào nhau, chóp mũi cọ cọ, tất cả đều mang lại cảm giác mềm mại thân mật.

 

Chỉ là trong phim truyền hình, trên màn ảnh tiểu công gia và Mỹ Cơ có hôn nhau, nhưng nụ hôn trên màn ảnh lại không giống như thế này, dính dính sinh động, gần gũi đến mức không thể gần hơn, giống như hai tâm hồn đồng điệu như đang hòa vào nhau.

 

Tô Diệp Tinh mơ hồ hiểu rằng đây mới thật sự là nụ hôn giữa những người yêu nhau.

 

Anh ngừng hôn, đầu ngón tay vẫn đặt trên má cô, ánh mắt như dán vào cô, trước khi cô có thể định thần lại từ cái nhìn đó, anh lại xích lại gần để hôn cô.

 

Cô nắm lấy cổ áo anh, anh cúi người, cô ngửi thấy mùi cỏ hương trên người anh, trước mặt có làn gió thổi qua, nụ hôn rất nhẹ, nhưng lại rất nặng . . . 

 

Tiếng nhạc rock của Đàm Việt vọng ra từ khung cửa sổ cao: “Chạy về phía trước, chào đón ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt, không trải qua gian khổ thì làm sao cảm nhận được sự rộng lớn của cuộc đời . . .”

 

Khi tỉnh dậy, Tô Diệp Tinh cảm thấy như thể mình đã mơ một giấc mơ dài. 

 

Cô lấy tay che mắt, màn cửa sổ được kéo thật chặt nhưng một tia nắng vẫn len lỏi chiếu vào.

 

Từng mảnh vỡ của giấc mơ cũng dần hiện lên trong vòng ánh sáng.

 

Gió thổi qua mái tóc.

 

Tô Diệp Tinh thở dài.

 

Gần đây cô thực sự có quá nhiều sự liên kết với Lục Dã rồi.

 

Mới khiến những ký ức được chôn giấu một thời gian dài này mới lại xuất hiện.

 

Tô Diệp Tinh đứng dậy.

 

Chiếc đồng hồ báo thức đặt cạnh giường đúng tám giờ rưỡi reo lên.

 

Cô mở rèm cửa, và một làn gió mát mùa thu thổi vào.

 

Trong tầm nhìn, có một bãi cỏ rộng lớn.

 

Trên xích đu, những bông hoa đang nở rộ.

 

Tô Diệp Tinh hít một hơi thật sâu, lúc này cô mới cảm thấy hơi nóng đến từ giấc mơ đang sục sôi trong lồng ngực tan biến theo làn gió thổi.

 

Đi tắm.

 

Thay quần áo.

 

Sau đó là sấy khô tóc, dưỡng da và trang điểm.

 

Khi Tô Diệp Tinh đang ngồi trước bàn làm việc, đối mặt với túi mỹ phẩm và nước hoa được đặt theo thói quen đó của cô, tay cô dừng lại.

 

Sau đó lấy dụng cụ ra và cẩn thận trang điểm.

 

Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi dài kẻ sọc màu xanh nhạt, đeo đôi bông tai hình ngôi sao nhỏ, mái tóc được búi cao lỏng lẻo, để lộ vầng trán nhẵn nhụi.

 

Vì là ở nhà nên Tô Diệp Tinh cảm thấy cũng không cần phải trang điểm quá đậm, tốt nhất nên trang điểm đơn giản.

 

Vẻ đẹp tối giản suy cho cùng mới là hoàn hảo nhất.

 

Nền da của Tô Diệp Tinh rất tốt,  làn da trắng nên cô không cần trang điểm dày mà chỉ cần đánh một lớp phấn nền nhẹ cộng với đánh thêm một lớp má hồng cho rạng rỡ.

 

Lông mi không gắn lông mi giả lên, nếu làm như vậy thì trông cô sẽ rất dừ, lông mi của cô vốn đã dài, chỉ cần thuận theo đó chuốt một lớp mỏng sẽ rất dày.

 

Điều quan trọng nhất của trang điểm đơn giản là đôi mắt.

 

Trang điểm mắt quá dày sẽ trông bị phản cảm, Tô Diệp Tinh ngồi suy nghĩ một chút, bản thân là đến tìm bạn trai mà, cô chỉ thoa một lớp phấn bắt sáng, rồi thoa nhẹ một lớp phấn hoa anh đào lên đuôi mắt. 

 

Đuôi mắt cô cũng không có vẽ, vì nó sẽ làm cô trông dừ hơn, vì vậy Tô Diệp Tinh chỉ kẻ theo đường kẻ ban đầu đi hết đường mắt, kẻ một đường ngắn và phủ một lớp phấn lên chỗ lõm.

 

Như vậy thôi là được --

 

Người phụ nữ ngây thơ trong gương đang nhìn cô, đôi mắt trong veo, hàng mi dài cong vút, khi cô ấy nhìn bạn, phấn nhỏ ở đuôi mắt sẽ khiến bạn phải nhìn kỹ hơn, sau đó, nó trông hợp như đo ni đóng giày cho sự ngọt ngào của cô.

 

Ngọt ngào.

 

Quyến rũ.

 

Và còn có sự vô số tội.

 

Tô Diệp Tinh hài lòng cất túi đồ trang điểm đi, lúc chọn nước hoa, cô vô thức liếc nhìn chai hương cỏ xanh và chọn một chai Choles Mulan.

 

Hương mộc lan ngọt ngào, một cảm giác của trái đất pha trộn với hoa mộc lan và cây dành dành.

 

Thích hợp để bắt đầu một mối quan hệ mới.

 

____

 

Khi trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đen mặt hình, cư dân mạng đã đến với những chiếc ghế dài nhỏ.

 

[Sáu giờ đúng. ]

 

[Bảy giờ. ]

 

[Đã tám giờ rồi, những con lừa trong tổ sản xuất không được nghỉ ngơi như thế này, đạo diễn, đạo diễn đâu rồi ! Đã đến lúc chiếu rồi ! KPI còn cần hay không vậy ? ]

 

[Vì đôi vợ chồng trứng gà mà tiến lên. ]

 



[Ha ha, ăn dưa không nghe dưa*, không tin vào tin đồn, không lan truyền tin đồn, Lục ca ca cùng Tô Diệp Tinh không hợp nhau. ]

 

[Tinh Tinh, đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của chị mà thôi. ]

 

[Lầu trên, đây gọi là chương trình hẹn hò, là hẹn hò đó ! Có hiểu không ? ]

 

Cư dân mạng như muốn nổ tung khung chat, từng cái bình luận cứ liên tục được caaoj nhật, trước khi phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu, đây là điều chưa từng có trước đây.

 

Đạo diễn Tồi xoa cái đầu tổ gà, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ với đôi mắt sưng húp, trên đường ra ngoài tiện tay mua một miếng bánh kếp, vừa ăn vừa đến địa điểm quay.

 

Chương trình trực tiếp bắt đầu ngay lập tức.

 

[Đạo diễn: Người đàn ông như một vị thần. ]

 

[Cảm ơn PD Lịch, cảm ơn đạo diễn Tồi, chỉ chực chờ để ăn cẩu lương thôi. ]

 

[Anh Lục đâu ? Em gái Tinh Tinh của tôi đâu ? Đi đâu hết cả rồi? ]

 

Phòng phát sóng trực tiếp đã lên đèn, cảnh đầu tiên xuất hiện là nhà bếp.

 

Trong bếp, Tần Lộ Lệ đang mặc một bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu màu xanh nhạt và một chiếc tạp dề có thêu hoa nhỏ, đang cúi đầu làm bữa sáng.

 

Một lọn tóc rơi ra, cô đưa tay lên vén ra, ngượng ngùng cười như nhận ra điều gì đó.

 

"Chào buổi sáng mọi người nhé."

 

Cô nhỏ giọng thì thầm.

 

[Oa dễ thương quá ! ]

 

[Thu hoạch được một Đại Lệ màu xanh ! ]

 

[Đại Lệ đang làm cái gì thế, nhìn sơ qua coi bộ cũng ngon thật đó ! ]

 

Mà anh trai điều khiển máy quay dường như biết khán giả muốn xem gì, thế là máy quay nhắm vào quầy bếp.

 



[ Bánh trứng, trong bánh có phải là có đậu xanh với cà rốt không? Màu sắc vàng óng, vừa nhìn đã biết ngon rồi! ]

 

[Còn có cả mì sợi lớn xào nữa chứ. ]

 

[Còn có trứng gà, bây giờ Đại Lệ đang rán xúc xích ! ]

 

[Có vẻ như Đại Lệ đang làm bữa sáng cho những người khác, cô ấy quả thật là một mỹ nữ tấm lòng lương thiện! Tôi muốn ôm Đại Lệ về nhà quá đi. ]

 

Những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp còn đang đợi đến người mình muốn xem.

 

Lúc này, mọi người lần lượt đi xuống cầu thang.

 

"Chị Tần, chị dậy sớm thế cơ á !"

 

Khi Lâm Nghêu đi qua, chớp mắt cô đã nhìn thấy bữa sáng phong phú được bày biện trên bàn.

 

Cô ấy nói "wow" một tiếng: "Nhiều quá đi !"

 

"Xem ra sáng nay em gặp phúc lớn rồi !"

 

Lâm Nghêu mỉm cười, tiếp theo đó là Sầm Xuân bước xuống với một loạt tiếng wow.

 

“Chị Tần chuẩn bị một lúc lâu rồi đúng không ?” Sầm Xuân cầm miếng táo đã cắt lát lên ăn, “Vất vả rồi, vất vả rồi.”

 

"Cũng vẫn ổn. " Tần Lộ Lệ mỉm cười, "Dù sao hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, vì vậy phải cố gắng thể hiện một chút chứ."

 

Cô búi tóc cao, và cô ấy có một loại sức sống khi cô ấy cười.

 

Khung chat đang ngập tràn trong những lời khen ngợi.

 

Sầm Xuân giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô.

 

Sau đó nhìn xung quanh: "Tinh Tinh và Lục lão sư đâu ?"

 

"Tô lão sư có lẽ là thức dậy rồi á." Tần Lộ Lệ cúi đầu đặt đĩa. Máy ảnh quay đến khuôn mặt lặng lẽ của cô ấy. “Lúc buổi sáng khi tôi thức dậy đi ngang qua phòng cô ấy, thấy cửa của cô ấy vẫn đóng."

 

"Còn Lục lão sư thì sao ?"

 

Tần Lộ Lệ lắc đầu, đang định nói gì đó thì chuông gió ở cửa vang lên.

 

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lục Dã cũng đi vào.

 

Anh giống như là mới vừa đi tập thể dục bên ngoài về, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng xanh, làn da trắng nõn lạnh lùng, bên tai có đeo một sợi dây tai nghe, hình như anh nghe thấy gì đó, anh quay đầu lại, tháo một bên tai nghe ra, và nhìn qua đây.

 

Hàng lông mi dài.

 

Ánh sáng chiếu vào đôi mắt màu hổ phách của anh.

 

"Ồ, tất cả đều ở đây."

 


Anh chỉ mỉm cười.

 

[! ! ! ]

 

[Vẻ đẹp diệu kì nhất trên thế giới này, Lục ca ca! ]

 

[Á á á á á á]

 

Màn hình khung chat đã thật sự sôi sục vì sự xuất hiện của Lục Dã.

 

Sầm Xuân nói: "Phải đấy, mọi người đều ở đây. Anh Lục, anh như này là mới đi chạy bộ à ?"

 

Lục Dã lên thay quần áo xong lại xuống.

 

Vừa mới chạy, khí nóng như cùng nhau xộc thẳng vào, Sầm Xuân tựa vào quầy bếp ngửi: "Anh Lục, đây là nước hoa gì thế anh ? Mùi thơm quá."

 

Lục Dã đang mở tủ lạnh để lấy ra một chai nước đá.

 

Nghe câu hỏi này, không biết anh đang nghĩ đến điều gì, đôi mắt hơi cong xuống và nở một nụ cười rất khác.

 

Nụ cười ấy như ngâm trong nước.

 

Không ai có thể nói nó như thế nào, nhưng họ cảm thấy khi nhìn vào nụ cười đó, trái tim mình như sẽ mềm nhũn ra.

 

Anh nói, "Bạn gái cũ của tôi đã chọn nó."

 

Khung chat trong phòng phát sóng lại trở nên điên cuồng.



 

[Bạn gái cũ ? ! ]

 

[Là tiểu yêu tinh nào, nhanh lên! Ra đây mau ! ]

 

[Ahhh ! Là người phụ nữ nào đây hả, thế vậy mà lại chiếm vị trí đầu tiên trong tim của Lục ca ca vậy hả !]

 

[Chỉ có mỗi tôi quan tâm đến biểu cảm của anh Lục mỗi khi anh ấy nói về bạn gái cũ thôi hả. ]

 

Khi những người khác trong bếp nghe thấy câu nói này, họ đều đồng loạt không hẹn mà gặp nhìn sang Lục Dã.

 

Bọn họ có làm sao cũng không ngờ rằng Lục Dã vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, nhắc đến bạn gái cũ của mình khi đang ghi hình cho chương trình.

 

Sầm Xuân không biết phải trả lời thế nào.

 

Lúc này Lục Dã đi qua bàn lấy nước đá, Tần Lộ Lệ gọi anh lại: "Anh Lục, em mới làm bữa sáng, anh muốn ăn không ?"

 

Lục Dã liếc nhìn cô ấy, Tần Lộ Lệ còn chưa biết phải làm gì tiếp theo, mặt cô đã đỏ bừng bừng.

 

Anh cười: "Không cần."

 

Vẫy vẫy tay: "Tôi lên lầu đi tắm."

 

Nói xong, Lục Dã đi lên mà không quay đầu nhìn lại.

 

Lâm Nghêu vỗ vỗ ngực, lè lưỡi nói: "Thật là hết hồn đó, ban nãy tôi đến một chữ cũng không dám nói."

 

"Anh Lục đáng sợ đến vậy cơ á ?" Tần Lộ Lệ lắc đầu, "Tôi cảm thấy cũng được mà."

 

"Không phải kiểu đáng sợ như vậy đâu."

 

Lâm Nghêu ngẩng cao đầu, cố gắng nghĩ ra những câu từ phù hợp, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô ấy chỉ mấp máy môi, nói "Chỉ là . . . sợ hãi."

 

Giang Mộc uống cà phê đi ngang qua: "Não con trùng đế giày đương nhiên là nghĩ không ra rồi."

 

“Này !” Lâm Nghêu như muốn nhảy dựng lên, “Giang Mộc, anh đừng có mà quá đáng nha !”

 

Giang Mộc đã đi ra đến quầy bar lộ thiên ngoài trời ngồi rồi. 

 

Tô Diệp Tinh đi xuống thời điểm, liền nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nghêu đang tức giận đứng chờ Giang Mộc ngoài cửa sổ.

 

Một từ đột nhiên nảy ra trong tâm trí của cô.

 

Cặp đôi ngồi xổm mông.

 

Nghĩ đến hình ảnh sinh động đó, Tô Diệp Tinh không khỏi cười thầm.

 

Lâm Nghêu nghe thấy động tĩnh vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh, đôi mắt cô sáng lên.

 

Cô vẫy vẫy tay: "Tinh Tinh ! Cô dậy rồi sao ?"

 

Khi Tô Diệp Tinh đến gần, cô ấy mở to đôi mắt, khen ngợi nói: "Tinh Tinh, hôm nay trông cô thật xinh đẹp nha !”

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười: "Lâm tam đồ, có ngày nào mà tôi không đẹp chứ ?"

 

Lâm Nghêu: . . .

 

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó !"

 

Cô ấy phồng má, "Một tấc đất là ghê lắm rồi, vậy mà còn phải ba tấc đất !"

 

Đôi mắt Tô Diệp Tinh nhếch môi nở một nụ cười.

 

Cô thực sự cảm thấy rằng cái tên này rất dễ thương.

 

Không giống như cô ấy.

 

Tinh Tinh, có ở khắp mọi nơi.

 

Tô Diệp Tinh nhìn ống kính quay phim khu vực gần nhà bếp: "Đã bắt đầu quay phim rồi sao ?”

 

"Bắt đầu rồi."


 

Cho nên Lâm Nghêu mới không chổng mông mắng Giang Mộc.

 

Cô là một ngôi sao chương trình tạp kỹ nên tất nhiên phải dính chặt vào máy quay, cho dù chỉ có là nhân vật nền thì cô cũng phải giữ ý giữ tứ !

 

Khi Tần Lộ Lệ nhìn thấy cô, cô ấy sửng sốt một lúc rồi mới nói:

 

"Tô lão sư, chờ một chút, chuẩn bị sắp xong rồi đây."

 

Tô Diệp Tinh không trả lời Tần Lộ Lệ ngay lập tức.

 

Thay vào đó, cô nhìn vào cách ăn mặc của cô ta.

 

Thế giới này thật kì diệu mà.

 

Hai người họ thế vậy mà . . . lại đụng hàng áo sơ mi.

 

Phòng trực tiếp cũng là:

 

[h. . .Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng đây là một chương trình tình cảm lãng mạn hoàn toàn không có kịch bản sẵn. ]

 

[Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến sự việc mặc đụng hàng trên một chương trình tạp kỹ. ]

 

[ Đụng hàng không đáng sợ, ai mặc xấu mới phải thấy ngượng ]

 

[Mới ban nãy tôi còn cảm thấy Tần rất dễ thương, nhưng nhìn thấy Tô Diệp Tinh rồi, thì xin lỗi nhé tôi nghĩ mình phải xác định lại định nghĩa của sự dễ thương. Đó bắt buộc phải là có thể yêu, đáng được yêu, cực kì yêu ! ]

 

[ Cùng một đường sọc xanh trắng, Tô mặc vào cảm thấy thanh xuân hơn, Tần là gió thu mặt trời lặn, cùng một kiểu búi tóc cao, Tô là mặt trời mọc, Tần thì là . . . xin lỗi, nghèo văn từ rồi. ]

 

[Họ đều là những cô gái dễ thương, không cần phải nói thế chứ. ]

 

[Nhưng đôi mắt của tôi một cách thành thật thì luôn nhìn sang . . . Tần, nếu tôi xúc phạm bạn, tôi vẫn là phải nói xin lỗi rồi.]

 

Tô Diệp Tinh không biết rằng cuộc tấn công trong khung chat lại sôi nổi như vậy.

 



Tất cả những gì cô biết bây giờ là không thể chia cái sự dễ thương này cho cô ta.

 

Vì vậy, khi Tần Lộ Lệ mời cô ăn sáng, Tô Diệp Tinh liềnvội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, Tần lão sư, để tôi tự làm đi.”

 

Nói rồi cô nở một nụ cười ngượng ngùng.

 

Nụ cười trên khuôn mặt hồng hào của cô thật đáng yêu và thẹn thùng.

 

Lâm Nghêu muốn hét lên.

 

Cô muốn nói, trên cuộc đời này làm sao mà lại có thể có cô gái dễ thương như vậy.

 

Lúc này, Tô Diệp Tinh đã vòng qua quầy nấu ăn, đi tới tủ lạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra một bịch sữa tươi.

 

Ngẫm nghĩ một lúc, Tô Diệp Tinh lại lấy thêm một bịch ngũ cốc Calbee.

 

Các loại ngũ cốc được đổ vào bát.

 

Cô lại hỏi: “Có nồi nấu sữa không ?”.

 

Ôn Gia không biết từ nơi nào, đi ra: "Có."

 

Tô Diệp Tinh nói một tiếng "cảm ơn" và nhận lấy nồi nấu sữa từ tay anh.

 

Đổ sữa vào.

 

Bật bếp lên.

 

Tần Lộ Lệ vẫn cố gắng giúp đỡ, nhưng Tô Diệp Tinh đã nhanh chóng xua tay: "Tần lão sư, cô làm cả cái bàn đồ ăn đó đã rất mệt rồi, việc này cứ để tôi tự làm đi."

 

Vừa nói cô vừa nặn ra một nụ cười.

 

Chị Lưu có nói một câu mà cô cảm thấy rất đúng.

 

Không cần phải đưa cho kẻ thù một con dao.

 

Tần Lộ Lệ nói "Ồ" một tiếng, và nhón chân đi tới, nhìn sữa nấu trong nồi: "Tô lão sư, có nhiêu đây sữa cô uống có nó không ?”

 

Tô Diệp Tinh nói, "Uống không no."

 

Vừa nói, cô vừa tỏ rõ vẻ chán nản: "Nhưng mà cũng đành chịu thôi. Để có hình ảnh đẹp trước ống kính, tôi đã không dám ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành nhiều năm rồi".

 

"Đúng rồi !"

 

Nói đến đây, Lâm Nghêu cũng cảm thấy đồng cảm với cô, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, nếu như tối của ngày hôm trước mà uống quá nhiều nước, thì mặt tôi sẽ bị tích nước, hơn nữa cái này. . ."

 

“Vừa rồi tôi muốn hỏi Tinh Tinh, làm thế nào mà cô có thể duy trì tốt như vậy, không có chút mỡ nào luôn ấy.” Cô ấy cũng liếc nhìn bụng của Tô Diệp Tinh.

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

"Ăn ít lại, vận động nhiều hơn."

 

Sữa tươi đã nấu xong.

 

Tô Diệp Tinh đổ sữa vào bát ngũ cốc.

 

Lúc cô vừa định đặt nồi nấu sữa xuống bồn rửa, một bàn tay không biết từ đâu đã cầm lấy bát của cô: "Cám ơn nhé."

 

"Lục Dã !"

 

Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện ra, Lục Dã không biết từ lúc nào lại trồi ra. 

 

Thay một bộ đồ thể thao, màu đen, da trắng lạnh lùng, lúc không cười có chút ngầu, bây giờ cười lên một cái, lại cảm thấy . . .

 


Gợi, đòn.

 

Cô vẫn cầm bịch hạt lúa mì đã ngâm trong sữa trong tay.

 

Lục Dã đặt một quả trứng trước mặt cô.

 

“Không cần cám ơn.” Anh nói, “Vừa rồi đạo diễn đưa cho.”

 

Tô Diệp Tinh: "Ai cảm ơn anh hả !"

 

Cô nhìn anh: "Anh trả lại sữa cho tôi—"

 

Lời còn chưa dứt, Tô Diệp Tinh nhìn thấy Lục Dã cầm cái bát lên uống một ngụm.

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Cô tức giận đỏ mặt, lại hét lên: "Lục Dã, đáng đời anh bị bạn gái cũ đá đó !"

 

Lục Dã cầm cái chén đi đến bàn ăn, nghe thấy câu nói này, đầu thậm chí còn không quay lại, chỉ vẫy vẫy tay:

 

“Không sao.” Anh nói, thanh âm yếu ớt, “Tôi lại tìm người khác.”

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Vừa định nói lại, Tô Diệp Tinh chợt nhận ra mình quay sóng trực tiếp nên vội vàng ngừng nói.

 

Các cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt.

 

[Sao cứ cảm thấy . . .]

 

[Lẽ nào Tô Diệp Tinh biết bạn gái cũ của ảnh đế sao ? ]

 

[Không, không, không, điều tôi quan tâm là ảnh đế Lục của chúng ta thế vậy mà lại thực sự là người bị đá cơ á ? Ha ha ha ha Lục Lục ơi, anh cũng có ngày hôm nay thôi. ]

 

[Tôi có một suy đoán thế này, Tô có thể là bạn tốt nhất của bạn gái cũ của Lục, bởi vì bạn thân của cô ấy lúc chia tay với ảnh đế không mấy hòa bình nên hai người mới chí chóe một cách khó coi như thế này, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ nữa.]

 

[Chết tiệt, logic này hợp lí thế cơ chứ. ]

 

[Sẽ không phải là thật đó chứ? Orz, CP của tôi vừa chèo còn chưa đến một ngày đã sập rồi sao ? ]

 

Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập náo động, ngay cả những người hâm mộ CP Cỏ hoang ngôi sao niềm tin vững chải như kiềng ba chân cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

 

[Nếu là bạn trai của bạn thân thì tôi có chèo mấy cũng không thành được. ]

 

[+1. ]

 

[Đừng nói sóng to cũng sẽ là gió lớn, chúng ta tới đây bao nhiêu năm, hiện tại chính chủ đã đích thân đi lên chương trình hẹn hò phát đường rồi, mọi người thế vậy mà không dám chèo à? Có cần phải yếu đuổi đến vậy không ? Hãy nghĩ về rất nhiều cảnh tượng nổi tiếng, hãy nghĩ về nụ cười của Lục ca, hãy nghĩ về cảnh tượng vá cúc áo. . . Nếu chúng ta không tin họ, thì ai trên đời này có thể tin họ được đây ? ]

 

[Đúng vậy đó, tôi tin rằng một cô gái có thể hát một bài hát thuần khiết như vậy sẽ không làm bất cứ điều gì khiến chúng ta thất vọng. Nghĩ về đôi mắt của anh Lục đi, nghĩ về nụ cười của cô ấy nữa. . .]

 


Khi những người hâm mộ CP đang lắc lư không ổn định, một tài khoản ẩn danh xuất hiện:

 

[ Yeah Tiểu Lý đấy: Không cần phải lo lắng, CP là sự thật, chỉ cần chờ đào hố thôi. ]

 

Và khi mối quan hệ giữa Tô Diệp Tinh và Lục Dã đang trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trên Internet, Tô Diệp Tinh đã đun sôi lại một bát sữa và hạt lúa mì để ăn.

 

Còn về món trứng luộc. . .

 

Vâng, cô cũng đã ăn.

 

Tại sao không ăn chứ ?

 

Đó là những gì cô phải được nhận khi đổi một bát sữa.

 

Khi Tô Diệp Tinh cầm bát sữa ngồi xuống lần nữa, Lục Dã mỉm cười và liếc nhìn cô.

 

"Nhìn cái gì?"



 

Cô có chút hơi khó chịu.

 

"Tô lão sư, cô quả là người biết thức thời mới là trang tuấn kiệt nha."

 

Lục Dã nói, khi chiếc thìa nhét những hạt giòn vào miệng, má anh đã phồng lên.

 

Vẻ ngoài đó khác với thường ngày, sâu sắc và gợi cảm còn mang thêm một chút đáng yêu.

 

Tô Diệp Tinh cảm nhận được Tần Lộ Lệ và những người khác đều đang nhìn anh.

 

Cô khịt mũi.

 

Trăng hoa bay bướm.

 

Tô Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng: "Trứng Lục lão sư đưa, không ăn thì đúng là phí của giời."

 

Mọi người khác trong bàn đều im lặng.

 

Tần Lộ Lệ nhìn món trứng bác, mì và xúc xích nướng mình làm trên bàn đầy người thế mà lại chẳng có mấy người động đũa, cô cau mày.

 

Có vài người trong phòng phát sóng trực tiếp dường như đã chú ý.

 

[Đại Lệ đã phải vất vả làm nhiều như thế, thế mà bọn họ lại chẳng ăn bao nhiêu cả. ]

 

[Minh tinh người ta đương nhiên phải các người thường chúng ta rồi, bọn họ phải kiêng ăn đấy. ]

 

[Nhưng cũng có một chút. . .]

 

[Người nào đó cứ ra vẻ cố gắng hết sức mình tạo dựng hình tượng nhân vật, nếu có lòng tốt, tinh tế thật thì làm gì có chuyện không biết người nổi tiếng bắt buộc ghi hình phải ăn ảnh, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ à ? ]

 

[Đúng vậy, ngay cả Giang Mộc cũng không đụng vào. ]

 

[Mọi người đừng có mà quá đáng, người làm việc nhiều vậy rồi còn sai sao ? Hải quân của đại tiểu thư đừng có mà đổi trắng thay đen dùm cái đi. ]

 

Bình luận trong khung chat trở nên vô cùng sôi nổi.

 

Lúc này, chuông cửa lại vang lên.

 

Các vị khách mời lại không hẹn mà gặp, im lặng nhìn vào mắt nhau.

 

Lâm Nghêu nói, "Không phải như tôi nghĩ, phải không nhỉ ?"

 

Sầm Xuân: "Phong bì, đúng vậy, nhất định là nhiệm vụ lại xuất hiện rồi !"

 

Lần này, Ôn Gia, Sầm Xuân và Cố Giảo đều bước ra ngoài.

 

Ngay khi họ rời đi, không ai trong nhà nói chuyện với nhau nữa.

 

Trong một thời gian, ngôi nhà rơi vào bầu không khí lạnh lẽo.

 

Tô Diệp Tinh ngơ người nhìn móng tay của mình, một lúc sau, Lâm Nghêu và những người khác mang theo phong bì đi vào.

 

"Đạo diễn quả nhiên lại giao cho chúng ta một nhiệm vụ ——" Lâm Nghêu khoát khoát tay, "Đoán xem lần này nhiệm vụ là cái gì nhỉ ?"

 

"Không đoán được."

 

Tô Diệp Tinh không thèm đoán.

 

Lục Dã nhìn họ và nói: "Không muốn đoán, cứ nói đi."

 

Lâm Nghêu: . . .

 

Cô thở dài: “Được rồi, là tổ tiết mục đã cho chúng ta mỗi người một trăm tệ để chúng ta có thể đi siêu thị mua đồ.”

 

Cô nói: "Tôi vốn cứ tưởng rằng đây là một chương trình chỉ yêu cầu tôi phụ trách sự xinh đẹp rồi đi hẹn hò thôi. Hóa ra tôi cũng phải đi chợ mua đồ ăn nữa."

 

"Ý là sao vậy ?"

 

Tô Diệp Tinh nói, "Là đi mua đồ ăn đó hả ?"

 

"Làm gì chỉ có mỗi cái như vậy được, vừa phát sóng trực tiếp vừa đi mua đồ, vận động bình chọn cho bản thân, chỉ là. . . đúng vậy, một cuộc bầu chọn xem ai nấu ăn với ai vào buổi tối." Sầm Xuân cau mày nhăn mặt, nhưng rất nhanh lại vui vẻ trở lại, “Nhưng mà ban nãy tổ chương trình công bố số phiếu bầu hiện tại, người đầu tiên trong số các chàng trai là anh Lục rồi này ! Tôi chắc chắn không thể vượt qua nó, tôi không cần phải nấu ăn ~~”

 

Màn hình trong khung chat lại bật cười.

 

[Tổ chương trình ơi, mọi người xem mọi người sắp xếp nhiệm vụ kiểu gì mà khách mời không ai muốn làm hết. ]

 

[Xuân Xuân: Tôi chỉ muốn thể hiện thôi. ]

 

"Còn bên phía nữ ai đứng đầu vậy ?"

 

Tần Lộ Lệ hỏi.

 

Tô Diệp Tinh phát hiện ra khi cô ta đặt câu hỏi, nắm tay của cô đã cuộn lại thành nắm đấm và trông vẻ mặt cô có vẻ căng thẳng.

 

"Là cô đó, Tần lão sư," Lâm Nghêu ghen tị nói, "Không ngờ cp của chị với anh Lục lại nổi tiếng trên mạng như vậy."

 

Tần Lộ Lệ đỏ mặt, xua tay nói: "Còn chưa đến giờ phút cuối cùng mà."

 

"Đến khúc cuối cũng không nhất định là tôi cùng Lục ca."

 

Tần Lộ Lệ thì thầm.

 

Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã, nhưng thấy anh không biết đang nghĩ gì, dựa vào cửa, một tay nghịch bật lửa, lông mày cụp xuống lạnh lùng.

 

Lúc này, Cố Giảo lại vỗ tay, nói câu đầu tiên trong ngày: "Đi thôi, chúng ta còn có hai giờ tranh giành phần phát sóng trực tiếp đi mua đồ ăn, thay đổi vận mệnh này."

 

“Tôi không biết làm thế nào để vận động bình chọn.” Lâm Nghêu nói, “Tôi cũng không biết làm thế nào để có một nhóm nhạc nữ nhảy với rau củ đây nữa.”

 

Lúc đi ngang qua Tô Diệp Tinh, có vẻ như cô ấy đã nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên: "Hay là để tôi mang đồ ăn cho Tinh Tinh đi, cô ấy sẽ hát, chúng ta chia đều phiếu bầu nhỉ ?"

 

Ngay khi Tô Diệp Tinh định nói "KHÔNG", mà nói như này sẽ quá ngượng, giọng nói của đạo diễn Tồi cuối cùng đã vang lên: "Đất đai rất năng suất, con người cũng bạo dạn như vậy !"

 

"Chỉ cần có thể lấy được vé, muốn biểu diễn muốn kết hợp cái gì thì đó là tùy vào mọi người, làm gì cũng được ! Đương nhiên, đừng để tôi nhìn thấy mọi người trên kênh truyền hình pháp luật là được !"

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Khung chat: . . .

 

[Đột nhiên có một cái gì đó đáng để mong đợi. ]

 

[Hãy nghĩ về những vị khách biểu diễn với các món ăn . . . không được rồi, tôi sẽ phá lên cười mất thôi. ]

 

[Xuân Xuân đến với Đoàn múa cột ! Mạng cho bạn, phiếu bầu của tôi cũng cho cậu luôn !]

 

[Còn yêu cầu của tôi đơn giản hơn nhiều, tôi chỉ muốn xem cơ bụng 8 múi của ảnh đế thôi. ]

 

[Lầu trên đang mơ à. ]

 

[Nói đi nói lại thì ảnh đế mà bạo lên thì đúng là lấy mạng chúng ta mà. ]

 

[Tinh Tinh sáng lên, thắp sáng trái tim tôi. . . ouduke, không được, làm sao tôi có thể hát đây]

 

Lúc này, Ôn Gia đã đi tới trước mặt Tô Diệp Tinh, Lâm Nghêu liếc anh ta: "Làm gì đây ? Tôi muốn hợp tác với Tinh Tinh đấy, đến tên tôi cũng đã nghĩ ra rồi, sẽ gọi nó là ——

 

Bộ đôi Tinh đồ ! "

 

*Ý nói ngồi hóng chuyện thì được chứ không nghe theo, tin theo.