Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 21: Chương 21:




Tô Diệp Tinh bị Lâm Nghêu lôi lôi kéo kéo đi biểu diễn một số tiết mục.

 

Sau đó Lâm Nghêu đã dốc toàn bộ sức lực nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Tinh Tinh đang sáng lên dần đó, đã thấy chưa mọi người ?”

 

Khi đèn bật sáng, Lục Dã chậm rãi đi ngang qua cô, mang theo một chiếc giỏ có cái sườn màu đen, trong đó đã đựng sẵn một số loại rau, cái đáng nói là ánh mắt anh lướt qua cô như thể đang nhìn ——

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

24K  cô bé ngốc nghếch |

 

Điều quan trọng nhất là khi anh đi ngang qua cô, bờ vai anh rung lên vì cười quá nhiều.

 

Tô Diệp Tinh: . . .

 

Ah.

 

Đây cũng là một kẻ ngốc | không có gì hơn cả.

 

Cô không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Nghêu, Lâm Nghêu bị ánh mắt của cô làm cho giật mình, thế là cô ấy liền đặt bắp cải trong tay xuống: "Tôi, tôi đâu có làm gì đâu nhỉ.”

 

Có lẽ bởi vì ánh mắt tử thần của Tô Diệp Tinh quá rõ ràng, Lâm Nghêu theo bản năng gọi dựng Sầm Xuân đang đi phía sau lại, Sầm Xuân cũng từ phía chỗ của Lục Dã mà quay người lại.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Xuân Xuân, anh . . .”

 

Lúc này, Sầm Xuân nhìn thấy vẻ mặt của Tô Diệp Tinh có chút kỳ lạ, thế là anh ấy trả lời lại một tiếng “hả", coi như một câu trả lời cho Lâm Nghêu.

 

Lâm Nghêu: "Tôi cảm nhận được cái sự trả lời cho có của anh !"

 

Sầm Xuân nở một nụ cười tươi và rạng rỡ, sau đó dừng ngay lập tức và đi đến trước mặt Tô Diệp Tinh.

 

Lâm Nghêu: ". . ."

 

Được rồi.

 

Cô nhìn vào ống kính máy quay rồi nói: "Ngoài ở bên Tinh Tinh, tôi dường như không có mối quan hệ nào với người khác giới".

 

Cư dân mạng: [ha ha ha ha].

 

[Tam đồ à, không sao cả đâu, cô đã là một đại tiểu thư rồi mà. ]

 

[Sự khoan dung, nhẫn nại của đại tiểu thư dành cho cô quả thật h – không có giới hạn. ]

 

Trong phòng phát sóng trực tiếp sau này còn có câu, hỏi:

 

[Tại sao lại gọi Tô Diệp Tinh là đại tiểu thư vậy ? ]

 

[Bởi vì cô ấy chính là đại tiểu thư mà. ]

 

Không ai có thể đào ra được thân phận gia thế của Tô Diệp Tinh, nhưng chỉ cần nhìn chiếc vali của cô quay trúng ngày hôm đó, người ta có thể rút ra kết luận rằng "đây là một đại tiểu thư bước chân vào làng giải trí để chơi đùa thôi, và nếu cô ấy không thể lăn lộn được trong cái giới này, cô ấy sẽ về nhà và kế thừa công việc kinh doanh của gia đình".

 

Hơn nữa, khi lần đầu tiên Tô Diệp Tinh ra mắt, một số bạn học cũng đã lên tiếng, nói rằng từ khi còn nhỏ cô đã đi học bằng ô tô, trong nhà thậm chí còn có cả tài xế.

 

Mà điều quan trọng nhất chính là - - - -

 

Phong thái, khí chất và cách cư xử của cô thoạt nhìn là biết ngay cô được cả nhà chiều chuộng, chưa bao giờ phải để bản thân phải chịu uất ức, cho dù là trước ống kính.

 

Nhưng điều thần kì là ở chỗ khi cô hất cao cằm nhìn mọi người, cô vẫn cư xử một cách có trách nhiệm và khiêm tốn, không những không gây khó chịu mà còn khiến người ta cảm thấy cực kì đáng yêu.

 



Chắc là do khuôn mặt đó quá mê hồn.

 

Cư dân mạng đều nghĩ như vậy.

 

Còn ở bên này Sầm Xuân đã đi đến trước mặt Tô Diệp Tinh.

 

Cái kệ lại quá nhỏ, khi anh ấy đi qua thì không gian bị chật cứng một lúc.

 

"Có chuyện gì vậy, Xuân Xuân ?"

 

Tô Diệp Tinh cố gắng quản lý một vài biểu cảm trên khuôn mặt mình và mỉm cười.

 

Sầm Xuân cảm thấy trước mắt như có một mảnh mùa xuân lướt qua, không khỏi chớp mắt một cái, chợt nhớ tới mình muốn nói cái gì, liền nói: "Tinh Tinh, tôi hỏi cô nha . . ."

 

Anh cúi người xuống, hạ giọng: "Cô và anh Lục là có quan hệ gì vậy ?"

 

[! ! ! ]

 

[Đợi đã, đợi, đợi đã, cái này đi hướng nào vậy? Cp Xuân Tâm cũng muốn sống dậy à ? ]

 



[ Các người có bí mật gì mà tôi không nghe được sao, để tôi nghe với, tôi cũng muốn nghe nữa mà. ]

 

Phòng phát sóng trực tiếp giống như một hòn đá khuấy động hàng ngàn con sóng.

 

Tô Diệp Tinh cảm thấy rất sửng sốt trước câu hỏi của Sầm Xuân.

 

"Làm. . . làm sao vậy ?"

 

Tô Diệp Tinh tự nghĩ, chẳng lẽ là mối quan hệ yêu đương rồi sau đó chia tay của cô và Lục Dã đã bị bại lộ rồi sao ?

 

Sầm Xuân nói, "Cô có biết là . . ."

 

Anh mím môi, có vẻ hơi căng thẳng, "Vừa rồi anh Lục nói gì với phòng phát sóng trực tiếp không ?"

 

"Anh ta đã nói cái gì ?"

 

Tô Diệp Tinh lặp lại một cách máy móc.

 

Sầm Xuân không tự chủ được lại nhớ về cảnh vừa rồi.

 

Trong khung cảnh với những cái kệ đựng đồ đầy màu sắc trên kệ, Lục Dã một tay đút túi, một tay cầm cái giỏ màu đen, uể oải nhìn màn hình: "Ồ, muốn tôi khoe cơ bụng cũng không phải là không thể. . ."

 

Lục Dã tựa hồ nhớ tới cái gì, cười nói: "—— Thế thì bảo Tô Diệp Tinh giành được vị trí đầu tiên trước đi."

 

Sầm Xuân bây giờ lại nhớ lại nụ cười đó.

 


Sầm Xuân chỉ cảm thấy trong nụ cười đó ẩn chứa một chút tà ác, một chút trêu chọc, nhưng anh ấy cũng cảm thấy rằng. . .

 

Ah.

 

Không thể nói ra được.

 

Về ý nghĩa ẩn giấu giữa hàng lông mày của Lục Dã, ngay cả chính Sầm Xuân, một người đàn ông thẳng như cây thước sắt, khi nhìn thấy chúng cũng không thể kìm được tim đập thình thịch.

 

Anh Lục không hổ danh là một vị ảnh đế có thực lực !

 

Tô Diệp Tinh thấy biểu cảm nhìn cô của Sầm Xuân ngày càng kỳ lạ, vì vậy Tô Diệp Tinh không kiềm được mà nhích lại gần: "Sao vậy ? Lục Dã đã nói gì thế ?"

 



Màn hình khung chat ngay lúc này chính là——

 

[Á, à, a cô ấy gọi anh ấy là Lục Dã kìa ! Cô gọi anh là Lục Dã kìa ! Lộ rồi lộ rồi chứ gì. ]

 

[Đúng vậy, trước đây rõ ràng một câu là Lục lão sư, nửa câu cũng Lục lão sư, những người khác đều gọi anh ấy là Lục ca ca hoặc là Lục lão sư, chỉ có mỗi Tô Diệp Tinh gọi anh là Lục Diệp, đây có thể chứng minh cái gì đây ? ]

 

[Chứng minh đó là tình yêu. ]

 

Sầm Xuân khóe miệng mấp máy, cuối cùng không nói gì, gãi gãi đầu: "Buổi tối đợi đến khi lấy được điện thoại sẽ biết thôi."

 

Tô Diệp Tinh: ". . ."

 

ĐƯỢC RỒI

 

Xuân Xuân.

 

Anh xong rồi.

 

Bây giờ anh biến thành người đáng ghét như cái tên Lục Dã kia rồi đó.

 

“Ồ, Sầm lão sư, vậy. . . gặp lại sau nhé?” Cô cười với anh, kéo Lâm Nghêu đang đung đưa bên cạnh và nói: “Đi, chúng ta đến một nơi khác để quay phát sóng trực tiếp.”

 

"Ồ, ồ, được, được." Lâm Nghêu nhìn trái nhìn phải, vẫy tay, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."

 

Sầm Xuân vẫy tay: "Tạm biệt."

 

Chỉ là không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn thấy mỗi Tô Diệp Tinh đang kéo Sầm Xuân đi.

 

Một lúc sau, anh ấy nói với máy quay: "Tinh Tinh có vẻ. . . tức giận rồi ?"

 

[He he he he he he he tên của anh phải là trực nam ngốc nghếch.]

 

[Rốt cuộc là anh ấy nói gì mà khiến Tinh Tinh tức giận vậy.]

 

[Không, nhìn vào câu cuối cùng, thì phải là anh ấy không nói gì cả mới đúng. Nói thật, tôi có thể hiểu cho Tinh Tinh đấy. Tôi cũng ghét những người nói một nửa chừa lại một nửa rồi bỏ đi, sẽ rất khó chịu. . .]

 



 

Trong khi chị Lưu vừa quan sát chiều hướng của phòng phát sóng trực tiếp, vừa đang lướt qua báo cáo về dữ liệu mới nhất của Tô Diệp Tinh do đội gửi đến, sau khi xem xong, cô ấy tháo kính ra, dụi mắt và hét lên: "Tiểu An ! Làm cho chị một cốc cà phê nhanh lên."


 

Gần đây, tiểu An không cần đi theo Tô Diệp Tinh, nên tạm thời được chị Lưu tuyển dụng làm trợ lý cuộc sống của mình.

 

Tiểu An "à" lên một tiếng, một lúc sau cô bưng tách cà phê lên, chị Lưu nhấp một ngụm, hương vị đậm đà êm dịu, chị Lưu liền cảm khái Tô đại tiểu thư đúng là biết thưởng thức, trợ lý mà cô chọn quả thật là tốt hơn so với những người khác.

 

Thấy Tiểu An còn chưa đi, liền hỏi: "Có chuyện gì sao ?”

 

Tiểu An nhìn báo cáo của chị Lưu trên bàn và hỏi: "Chị Lưu, thế nào rồi ? Số liệu gần đây của chị Tinh Tinh có tốt không ạ ?"

 

"Rất tốt."

 

Chị Lưu nở một nụ cười hài lòng.

 

Nó tốt những gì mà cô mong đợi.

 

Vốn tưởng rằng một người có tính cách như Tô Diệp Tinh xuất hiện trong chương trình nhất định sẽ thu hút một bộ phận những anti-fan, nhưng ai ngờ thay vào đó lại giành được đại bộ phận khán giả yêu thích.



 

Cũng đúng

 

Tô đại tiểu thư mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng là người có giáo dục tốt, đa phần là chỉ cần không chọc cô, cô cũng sẽ không khiêu khích lại ai. Khi cần Tô Diệp Tinh hợp tác, cô sẽ thành thật, nghiêm túc hợp tác, đặc biệt là sẽ hợp tác với khuôn mặt không tình không nguyện kia. Khuôn mặt của Tô Diệp Tinh thực sự phù hợp với mọi lứa tuổi và là vũ khí sắc bén – nó khiến ta phải sờ sờ mũi và thừa nhận rằng cô thực sự rất dễ thương.

 

Quyến rũ và xinh đẹp không đáng sợ.

 

Đáng yêu mới đáng sợ.

 

Sự đáng yêu là thứ khiến con người ta cảm động, và nó sẽ làm cho trái tim người ta mềm ra, như tan chảy.

 

Dù sao, chị Lưu trông bản thân cũng rất đáng thương.

 

Tuy nhiên, vẫn phải để mắt chú ý đến cô.

 

Nghĩ nghĩ, cô nói: "Tiểu An, số liệu của Tần Lộ Lệ thế nào rồi ?"

 

"Em có nhìn thấy những bình luận của cư dân mạng trên Internet đã đặt ra nghi vấn về kết quả bình chọn. Vì suy cho cùng chỉ số của cô ta tăng quá bất thường. Lượng người hâm mộ của chị Tinh Tinh về cơ bản là rất lớn, cộng với quy mô của những người hâm mộ CP Cỏ hoang ngôi sao, theo lý thì cô ta không thể đánh bại chị Tinh Tinh. Nhưng—” Vẻ mặt của Tiểu An thể hiện vẻ rất kỳ lạ, “Kể từ khi anh Lục, à không em xin lỗi, Lục lão sư đã thẳng thừng kéo phiếu bầu cho chị Tinh Tinh của chúng ta trong phòng phát sóng trực tiếp, dữ liệu đã thật sự vượt trội.”

 

"Kéo phiếu bầu cái gì hả ?"

 

Chị Lưu không chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp của Lục Dã.

 

"Đây ạ."

 

Tiểu An đã đặc biệt cắt phần video của Lục Dã ra rồi chuyển nó cho chị Lưu xem ngay lập tức.

 

Chị Lưu đeo kính vào, nheo mắt nhìn đoạn video này——

 

Sau đó, chị Lưu bỏ kính xuống, xoa xoa, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười vẫn còn đọng trên khóe miệng Tiểu An: “Em cười đến thế, là sao đây hả ?”

 

Tiểu An trong lòng thầm nói, chị làm sao mà hiểu được cái gọi là niềm vui của những người hâm mộ CP.

 

Cô ấy nói: “Mừng cho chị Tinh Tinh đó ạ.”

 


"Chị không biết đâu, phiếu bầu hiện tại, Tần lão sư cô ta dù cho có kéo thêm thủy quân nhảy vào cũng vô dụng, chị Tinh Tinh hôm nay nhất định có thể nấu ăn cùng Lục ca ca nha !"

 

“Chị Tinh Tinh của em bên đó . . .” Chị Lưu lau kính, “Con bé không nhất định nghĩ như vậy.”

 

Đúng vậy, Tô Diệp Tinh ho,àn toàn không nghĩ như vậy.

 

Cô nghĩ, Lâm Nghêu kéo cô đi làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, có ích lợi gì sao?

 

Nào ngờ ngay khi lên xe đạo diễn đã trực tiếp thông báo——

 

"Kết quả của cuộc bầu chọn đã có, Lục lão sư cùng Tô lão sư phụ trách bữa tối ngày hôm nay, chúng ta chúc mừng hai người họ đi nào !"

 

Đạo diễn Tồi vỗ tay tán thưởng với một tràng ‘bốp, bốp.’

 

Tô Diệp Tinh: Cảm ơn nhé, nhưng mà không cần đâu.

 

Lâm Nghêu phấn khích đến đỏ mặt, cô ấy quay sang nói với Tô Diệp Tinh ngồi bên cạnh: "Tinh Tinh, nhìn này, tôi nói đúng mà đúng không, sự kết hợp của bộ đôi Đồ Tinh chúng ta nhất định là vô địch không ai bì được !"

 

Tô Diệp Tinh cười với cô:

 

"Đồ đồ a. . ."

 

Lâm Nghêu vô thức lùi lại một bước: "Sao vậy ?"

 

Tô Diệp Tinh cười ngọt ngào với cô ấy: "Trên đời này, cô là tốt nhất."

 


Thành thật mà nói, Lâm Nghêu. . . có một chút sợ hãi.

 

Nhưng sau đó, Tô Diệp Tinh không nói gì nữa, ngồi trở lại chỗ mà ban nãy cô đã ngồi, khi Lâm Nghêu đi tới, cô ấy thấy Lục Dã đã chiếm vị trí của cô, ngay chỗ đối diện lối đi.

 

Lục lão sư đội một chiếc mũ rộng vành che mặt, như thể đang nhắm mắt ngủ.

 



Chắc là do cô nhìn chằm chằm quá lâu nên mới khiến Lục Dã nâng mũ rộng vành lên, hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.

 

"Không, không có gì."

 

Lâm Nghêu vội vàng vẫy tay và thận trọng, dè dặt đi ra phía sau.

 

Giang Mộc liếc nhìn cô rồi nói: "Đây là chỗ ngồi của tôi."

 

"Dựa vào ——" Lâm Nghêu cao giọng nói, như ý thức được cái gì, cô lại uất ức hạ thấp giọng, "Nó cũng đâu có viết tên của anh lên đâu.”

 

Trong từ điển cuộc sống của Giang Mộc, bất cứ ai không thể diễn được đều là rác rưởi.

 

Lâm Nghêu, người không thể hát, không thể nhảy, cũng không thể diễn xuất, chỉ biết quanh quẩn, lăn lộn trong vô vàn những chương trình tạp kỹ, thậm chí còn là rác rưởi trong rác rưởi.

 

Anh nói thẳng: "Ở đây không có ánh nắng mặt trời."

 

"Tôi không muốn phơi nắng, cô đi qua chỗ đó ngồi đi."

 

Lâm Nghêu cười ha ha hai tiếng.

 

Lâm Nghêu trực tiếp ngồi xuống, rồi nhìn Giang Mộc đầy khiêu khích.

 

Nếu anh có bản lĩnh, anh cứ kéo cái thùng rác là tôi đứng dậy đi xem nào !

 

Giang Mộc dừng lại, nâng bước chân lên rồi đi ngang qua cô.

 

Khung chat trong phòng: . . .

 

[Tôi luôn cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày hai người này nhất định sẽ đấu khẩu qua lại với nhau. ]

 

[Nghĩ đến cảnh đó... tôi cảm thấy hơi vui mà không có lý do. ]

 

[Không, tôi lại cảm thấy cặp đôi Lục Tô này mới phải đấu khẩu này.]

 

Máy ảnh không biết từ lúc nào đã di chuyển ra khỏi người Giang Mộc và Lâm Nghêu rồi tập trung vào hàng ghế rồi của Tô Diệp Tinh và Lục Dã.

 

Hai người ngồi cùng một hàng ghế, một người bên trái, một người bên phải, Lục Dã không biết từ lúc nào đã cởi chiếc mũ rộng vành ra, đối mặt với Tô Diệp Tinh ở lối đi bên kia hàng.

 

Hai người họ có một người mặc bộ đồ thể thao màu đen, làn da trắng nõn lạnh lùng, đang mỉm cười với cô gái đằng kia, khi cười, trên mặt toát ra một loại khí chất tuổi trẻ còn chưa hoàn toàn phai nhạt, có chút nghịch ngợm, lại có chút kì lạ. Một bên là cô gái búi tóc cao, áo sơ mi sọc xanh trắng, rõ ràng là không vui, khuôn mặt phẳng lì, nhưng một đường kẻ mắt nhạt ở đuôi mắt lại khiến cô trông có sức sống như mùa xuân.

 

[Nhưng tại sao. . . tôi lại không có cảm giác nó sẽ là một trận đấu khẩu thế nhỉ ? ]

 

[À, làm tôi nhớ đến những bộ phim thanh xuân thời xưa, thanh xuân, thanh niên, tại sao anh lại muốn giở trò chọc phá với người con gái mình yêu. ]

 

[Không biết tại sao, nhìn bức ảnh này, vậy mà nó lại làm tôi muốn khóc. ]

 

[Có lẽ là quá đẹp chứ gì. ]

 

Tô Diệp Tinh quay đầu lại, hai gò má còn hơi ửng hồng.

 

Vừa rồi Lục Dã đột nhiên quay đầu, nhẹ giọng hỏi Tô Diệp Tinh: "Tối nay muốn ăn cái gì ?"

 

Khi ở bên nhau, điều họ nói với nhau nhiều nhất không phải là "anh yêu em" hay "anh thích em" mà chỉ là một câu đơn giản không thể đơn giản hơn: "Tối nay em muốn ăn gì".

 

Chỉ riêng câu nói đơn giản như này thôi cũng khiến mũi cô cảm thấy hơi cay cay.

 

Ah.

 

Thực sự gây phiền nhiễu.

 

Cô thầm nghĩ.

 

Nhất định là do hôm nay trời nóng quá.

 

Nóng đến mức khiến người ta muốn say.