Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 39: Chương 39:




. . .  Nhớ anh sao không nói?

 

. . . Lại đi xem mấy thứ này.

 

Lời nói lọt vào tai Tô Diệp Tinh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tô Diệp Tinh nhất thời không nói nên lời.

 

Sau năm năm xa cách.

 

Da mặt của người đàn ông này thế vậy mà đã luyện đến mức càng ngày càng dày rồi đó.

 

Trước đây cũng chưa bao giờ tự luyến và không cần mặt mũi đến như vậy.

 

Cô giật giật khóe miệng, "Đúng vậy, tôi muốn xem, anh. . ." Tô Diệp Tinh nhướng mi, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc, "Cởi ra nhỉ ?"

 

Sau đó, cô rõ ràng đã nhìn thấy đôi mắt của Lục Dã tối sầm lại ngay lập tức.

 

Đôi mắt vô cùng xinh đẹp và sâu thẳm ấy đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Diệp Tinh cũng không chớp mắt.

 

Kết quả Lục Dã lại giương mắt, bên trong ẩn hiện có một tia cười lạnh, hắn cười lạnh một tiếng, thanh âm rất thấp: "Có bản lĩnh rồi."

 

"Cái gì ?"

 

Tô Diệp Tinh nghe không rõ.

 

Lúc này Lục Dã chỉ hơi cúi người xuống, mượn tư thế nhoài lên để đưa điện thoại di động, Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một luồng hơi thở ấm áp.

 

Người đàn ông này đã nói: "Tư Thăng, 2901, đợi em đến."

 

Anh nói ra địa chỉ khách sạn.

 

Ánh mắt vẫn mang theo sự khiêu khích, như muốn nói: tôi, cược, là, em, không, dám, tới.

 

". . . . ."

 

Đúng đấy.

 

Cô không dám.

 

Cô hèn nhát.

 

Tô Diệp Tinh ho một tiếng, làm ra điệu bộ giả vờ nhận lại điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.

 

Điều cô không biết là khuôn mặt trắng như sứ của cô bây giờ đỏ bừng đến phấn nền cũng không che được, trong mắt những người quan tâm, cô giống như đóa hoa dâm bụt đang chờ nở rộ.

 

&tin ở bên cạnh tiếc nuối đứng nhìn, dù không muốn cũng phải thừa nhận.

 

Người con gái với da trắng tối giản và người đàn ông mặc áo khoác len đen thắt nơ nhẹ đứng bên cạnh nhau, trắng và đen có cảm giác va chạm một cách cực độ, cộng thêm cả ánh mắt của hai người, một người nhìn nhau, một người tránh né, là một cảm giác truyện rất thú vị.

 

Chỉ nghe thấy có một tiếng "cạch" bên cạnh, và đèn flash lại lóe lên.

 

&ph hạ thấp người rồi chụp liên tiếp vài bức ảnh, sau đó hài lòng nhìn người trên máy ảnh.

 

"Jseph, điều này là trái với quy tắc, đồ Lục đã mặc là quần áo riêng của anh ấy."

 

& tin lên tiếng nhắc nhở.

 

Tôn Minh, quản lý của Lục Dã ở bên này cũng đã đến, rõ ràng anh ấy cũng nhận thấy hành động của nhiếp ảnh gia ., và nói: "Xin lỗi, bức ảnh này không thể sử dụng được."

 

&ph nói bằng tiếng Trung với giọng đặc rằng nước ngoài: "Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ không đưa nó lên quảng cáo; tôi có thể giữ bức ảnh này một cách riêng tư thôi có được không ?"

 

"Xin lỗi, trong hợp đồng đã có quy định rồi."



 

Tôn Minh nói.

 

&ph cảm thấy có hơi tiếc nuối.

 

"Ta sẽ không truyền nó ra ngoài, " Anh ấy nói, "Yên tâm đi, tôi biết Lục với Tô là minh tinh, tôi chỉ là. . . "

 

Lúc này Lục Dã cũng đã đi tới: "Tôi có thể nhìn một chút không ?"

 

&ph không ngờ rằng ngôi sao nổi tiếng nhất xứ Trung lại tỏ ra lịch sự với một nhiếp ảnh gia như anh, thế là anh ấy liền vội vàng nói: "Vâng, vâng, được chứ."

 

Anh đưa máy ảnh quacho Lục Dã xem.

 

Lục Dã nhận lấy chiếc máy ảnh, anh nhìn nó, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

 

Lục Dã đưa lại máy ảnh cho Jseph và nói một câu: "Gửi lại cho tôi bức ảnh này đi."

 

"Được !"

 

&ph cũng không ngờ, cái vị minh tinh này bước qua, thế vậy mà không bắt anh xóa, anh vội vàng cất máy ảnh đi, nhìn vẻ mặt tươi cười của Jseph mà chế giễu một cách kỳ lạ, Jseph vui vẻ cười ha ha nói: "Tôi không thể làm tình nhân của anh đâu, tình nhân của anh đủ nhiều rồi."

 

&tin ném một cái liếc mắt về phía anh ấy.



 



 

Bên này, Tô Diệp Tinh đợi một lúc mới nhận ra rằng người sẽ chụp ảnh chân dung đôi với cô  là——

 

" Lục Dã ?"

 

Cô đứng trong khu vườn của Monet, nhìn sang phòng thay đồ ở phía bên kia.

 

Vừa rồi, cô nhìn thấy Lục Dã bước vào phòng thay đồ ở đằng kia, một số lượng lớn các nhân viên trang điểm và nhà tạo mẫu cũng ồ ạt đi vào.

 

Chị Lưu ở bên cạnh cầm văn kiện trong tay lật xem, trong miệng còn nói: “Đúng vậy, ban đầu vốn quyết định là của Phi Vũ và Lục lão sư, nhưng bên phía Phi Vũ lại xảy ra chuyện thành như thế. Vừa hay độ hot của em và Lục lão sư trong chương trình hẹn hò đang cao như vậy, chị nghe nói rằng giám đốc điều hành của . đã xem tập cuối của chương trình trước khi đưa ra quyết định này đấy. . ."

 

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn mặt Tô Diệp Tinh:

 

"Tiểu tổ tông, bây giờ em không thể nóng nảy từ chối đâu đấy."

 

Các nhà thiết kế đang thực hiện những thay đổi cho layout cũng như tạo hình của Tô Diệp Tinh.

 

Cô phối hợp với đối phương, nghe thấy chị Lưu nói vậy, cô chỉ bĩu môi: "Em cũng không ngốc mà."

 

10 triệu phí làm người đại diện nè.

 

Hay .

 

Thế giới này.

 

Cũng không phải là dễ dàng kiếm tiền.

 


Mà lúc này, Tô đại tiểu thư, người có vô số cuốn sổ tiết kiệm trong ngân hàng còn có một giám đốc đầu tư chuyên quản lý tài chính cho cô, bày tỏ một cảm giác rất vô căn cứ.

 

Chị Lưu biết đạo đức làm nghe của cô, phàn nàn:

 

"Em còn nói mình không phải ngốc sao ?"

 

Tô Diệp Tinh lè lưỡi, bộ dạng rất nghịch ngợm và đáng yêu, cô nói: "Cần chị quản à."

 

Phải đấy.

 

Đúng rồi.

 

Trong quá khứ, bởi vì Lục Dã, cô đã từng làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.

 

Nhưng bây giờ không còn nữa.



 

Đàn ông a.

 

Đâu mà không có chứ.

 

Mặc dù kiểu người giống như anh. . .

 

Tô Diệp Tinh nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, thực sự thì rất hiếm có.

 

"Đã bắt đầu rồi a."

 

Lúc này, trợ lý của nhiếp ảnh gia đi tới, vỗ tay, để thu hút sự chú ý của mọi người, tuyên bố.

 

Lúc này Tô Diệp Tinh mới nhận ra Lục Dã  cũng đã bước ra khỏi phòng thay đồ.

 

Anh mặc một chiếc áo khoác da màu nâu kiểu yuppie, áo sơ mi trắng, một đôi chân dài đang bao trùm trong chiếc quần tối màu và một đôi bốt đen cực ngầu.

 

Khi Lục Dã bước đi, chiều cao vượt trội so với mọi người xung quanh và đáng sợ càng lộ rõ, như thể anh là người duy nhất trong toàn bộ studio.

 

Mọi người đều ngây ngẩn hết ra.

 

Tô Diệp Tinh cũng gần như bị làm cho đứng hình, ngơ ngác.

 

Người này bình thường không ăn diện lắm, ngay cả trong chương trình hẹn hò tình cảm anh cũng chỉ gội đầu và sấy tóc, lúc này tóc được chải ngược ra sau, sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối càng làm cho đường nét khuôn mặt vốn đã sâu và đẹp của anh càng thêm có chiều sâu hơn. Phần sống mũi, xương chân mày tạo ra một độ sâu hút mắt, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng rực rỡ.

 

Khi anh đến gần, hương thơm thoang thoảng cũng đến gần.

 

"Bắt đầu thôi, bắt đầu thôi nào !"

 

Ai đó hét lên.

 

Lục Dã đi đến bên cạnh Tô Diệp Tinh, và hai người nhìn nhau.

 

So với bộ đồ của Lục Dẫ, bộ của Tô Diệp Tinh nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Váy hoa màu trắng, viền váy phù hợp với cảnh Monet, là những bông hoa màu vàng nhạt và xanh lục, phần eo được vén chỉ để lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.

 

Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ da cùng màu với áo khoác của Lục Dã.

 

Mềm mại, và mang thêm một chút hoang dã.

 

Hai người đứng cùng nhau, và Jseph lên tiếng chỉ đạo: "Hai người nhích lại gần hơn một chút đi, chủ đề của bộ này là rượt đuổi."

 

"Đừng trông xa cách như vậy, giống như ban nãy hai người làm đó, tự nhiên một chút, Lục cậu là bên phía đuổi, Tô cô là con nai sừng tấm bị truy đuổi, vừa thuần khiết vừa toát lên chút hoang dã."


 

Tô Diệp Tinh hơi bị khựng lại.

 

Cô vô thức nhớ lại đoạn clip vừa rồi cô được xem, cô liếc nhìn sang Lục Dã.

Lục Dã cũng đang nhìn cô ấy, thế nên cô lại vô thức tránh đi, đôi mắt đảo quanh và hơi nghiêng sang một bên, nhưng cô vẫn đang nhìn lại.

 

"Được đấy, rất tốt, chính là như thế đấy !"

 

"Tiếp tục !"

 

"Lục, cậu vươn tay ra. . ."

 

Tiếng &ph cứ vang lên liên tục không ngừng, Lục Dã đã đưa tay ra, một tay ôm lấy eo thon của cô gái.

 

Khi những ngón tay của anh bắt đầu mở to ra một cách bất thường, và khi anh ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của người con gái, các đường gân trên da Lục Dã nổi lên, khiến anh hiện lên có cảm giác thèm muốn.

 

Nhưng khuôn mặt của anh trông lại rất lãnh đạm, ngay cả ánh mắt cũng lãnh đạm, tất cả vọng đều giấu ở trong lòng bàn tay to lớn ôm chặt lấy vòng eo của người con gái kia.

 



Người con gái đứng bên cạnh tựa hồ không biết làm sao, giống như cái eo bị chèn ép đang quấn lấy cổ nai sừng tấm, muốn thoát ra mà không được, vì vậy trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

 

Mọi người xung quanh dường như ngạc nhiên trước biểu cảm và sự hợp đến kì lạ giữa hai con người này.

 

Máy ảnh trên tay &ph liên tục nhấp nháy.

 

Khuôn mặt anh ấy đỏ bừng lên, đôi mắt tràn đầy sự phấn khích, như thể anh đã chạm vào nàng thơ của mình, anh không ngừng hét lên "brav", "tuyệt vời", và "tiếp nữa đi".

 

Nhưng Tô Diệp Tinh thì lại cảm thấy rằng như thể bất cứ nơi nào Lục Dã chạm qua cũng có thể khiến cô cảm thấy nó nóng bỏng.

 

Làn da như muốn phát nóng.

 

Đầu ngón tay anh nóng bừng.

 

Ngay cả ánh mắt của hai người khi chạm vào nhau cũng nóng bỏng.

 

năm năm rồi.

 

Trong một khoảng thời gian dài hai người họ đã không tiếp xúc thân mật cơ thể như thế này, và cô gần như bị bao trùm trong hơi thở của Lục Dã, giống như một con rối, và hơn cả một con rối, diễn một phân cảnh rượt đuổi, trốn thoát, lại đuổi theo, rồi lại trốn thoát.

 

Mọi ký ức anh để lại trên cơ thể cô dường như tất cả đều được đánh thức——

 

Và tất cả điều này trở nên mãnh liệt hơn trong bộ quần áo tiếp theo.

 

Bộ này. . .

 

Nó rất giống với bộ đồ cô mặc hồi đó, cô nhớ lúc đó cô nhận lời tỏ tình trước đài phun nhạc.

 

Cũng là chiếc váy trắng tinh.

 

Các nếp gấp ở đường viền cổ áo cũng tương tự.

 

Viền váy cũng tương tự.

 

Và bên ngoài ban công nhô ra của Monet đã biến thành một cảnh đêm đen mịt.

 

Quần áo của Lục Dã mặc lúc này cũng tương tự như ngày hôm đó.

 

Quần đùi đen hai hàng khuy vàng đậm.


 

Quần ống hẹp, ủng da.

 

Nếu phải cố chấp khăng khăng nói khác, thì đó chính là người đàn ông trước mặt cô bây giờ đã trưởng thành và đẹp trai hơn so với người con trai trẻ con trong quá khứ, trông anh càng anh tuấn hơn.

 

Thời gian đã quá tử tế với anh.

 

Khiến anh thay đổi từ một quả xanh non, một phát biến thành một chai rượu nồng nàn, êm dịu.

 

"Được rồi, chủ đề cho bộ váy này là tình yêu sâu sắc. Tiếng chuông tình yêu đang vang bên tai hai người. Người trước mắt chính là người bạn yêu sâu sắc. Thể hiện tình yêu, đó phải là một tình yêu sâu sắc."

 

Tô Diệp Tinh nhìn Lục Dã.

 

Cô không biết anh có nhớ không, nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh, vậy mà cô bị làm sửng sốt.

 

Điều bộc lộ trong đôi mắt ấy là một tình yêu sâu đậm không gì ngăn cản được, tình yêu ấy ẩn chứa những khao khát, những tuyệt vọng vì không thể gần gũi, và hàng ngàn khao khát mong mỏi trong mỗi đêm khuya.

 

Mỗi người khi va vào cái nhìn này dường như bị nuốt chửng bởi cảm xúc này.

 

"Tốt đấy ! Rất tốt luôn !"

 

"Tiếp đi !"

 

Giọng nói của nhiếp ảnh gia phá vỡ mê cung, và Tô Diệp Tinh cố gắng kéo mình ra khỏi bầu không khí.

 

Cô không khỏi nghĩ đến lời khen ngợi của giới truyền thông dành cho anh: [Anh có năng lực biến cái mục nát thành thứ thần kì, nếu anh nguyện ý, giông tố, bão táp mưa sa cũng có thể sáng như bầu trơi muôn vạn vì sao. ]

 

Một fan nữ khác mô tả: [Nếu bạn lỡ nhìn vào đôi mắt đó, bạn sẽ cảm thấy như mình sắp yêu đến nơi rồi. ]

 

Quả nhiên chính là như thế.

 


Không hổ là ảnh đế. 

 

Nói thâm tình liền có thể thâm tình

 

Tô Diệp Tinh quay lưng, bước chân tiến lên một bước, nhưng lại thu tay về, cười híp cả mắt.

 

Anh bước tới và nắm lấy tay cô.



 

Đông cứng.

 

Cô lại tiến về phía trước một lần nữa.

 

Kéo cô vào lòng, Tô Diệp Tinh phối hợp, hơi cụp mắt xuống, anh ôm cô từ phía sau, cổ hơi buông thõng, cằm đặt trên vai cô.

 

Cả hai gần như ngửi thấy mùi hương của nhau.

 

Đó là một vị trí chéo cổ.

 

Trong lúc truyền hơi thở, Tô Diệp Tinh hỏi: “Nếu hôm nay anh cùng Phi Vũ chụp ảnh, anh có ôm cô ấy như thế này không ?

 

Giọng Lục Dã bên tai cô gần như thì thầm: "Không."

 

Tô Diệp Tinh gần như cảm giác được hơi thở của môi anh phả vào cổ cô, lông mi cô nhướng lên, anh cũng đang nhìn cô.

 

Trong đôi mắt đó toàn là sự u ám.

 

Hai người càng ngày càng gần.

 

"Hoan hô !"

 

"Tuyệt vời quá rồi !"

 

Người chụp ảnh dường như đã trở thành một cỗ máy chỉ biết nói đại loại mấy câu kiểu như “Hoan hô" và "Tuyệt vời quá".

 

Khi Tô Diệp Tinh và Lục Dã bắt đầu nhích ra xa khỏi nhau, lúc này hai người họ mới phát hiện ra khuôn mặt của những người xung quanh họ đều đỏ và những đôi mắt của mọi người trong trường quay cũng sáng lên.

 

"Tốt ! Tuyệt vời lắm!"

 

&ph lại vỗ tay, nói: "Buổi chụp hôm nay của chúng ta còn thiếu một cảnh, đợi quay xong cảnh này nữa là xong xuôi rồi, mọi người có thể về.”

 

Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện, bên ngoài bầu trời màu đen không phải do dàn dựng nên, mà là đã tối thật rồi.

 

"Lục," Jseph chỉ vào ban công nhô ra, "Cậu đứng dưới ban công . . . Chúng ta sẽ bắt đầu hồi tưởng lại cảnh Romeo và Juliet, và cậu phải tỏ tình với Tô dưới ánh trăng sáng."

 

Lục Dã gật đầu và đi ra ban công.

 

Đó là một khung cảnh được dàn dựng lên, mặc dù hiện trường có thể nhìn ra hơi không thật lắm, nhưng nó được đội ngũ nhân viện tạo nên một cách rất đẹp mắt.

 

Khi tất cả đèn đã tắt, chỉ còn lại một ánh trăng được đội ngũ nhân viên tạo dựng giả và khi sương mù bốc lên, Tô Diệp Tinh đứng trên ban công chạm trổ màu trắng, khung cảnh ấy đẹp như tiên cảnh.

 

Mái tóc xoăn và chiếc váy của cô bị gió thổi hơi bay bay.

 

Đôi má trắng như tuyết của Tô Diệp Tinh được chiếu sáng bởi ánh trăng.

 

Người đàn ông đang đứng dưới ban công ngẩng đầu, trên tay ôm bó hoa, chân thành nhìn cô gái đứng ở trên ban công.

 

Ánh trăng đang soi sáng khuôn mặt tuấn tú, cũng soi sáng cả đôi mắt trong veo của anh.

 

Anh dường như đang tìm kiếm một người yêu đã từ lâu không thể nhìn thấy của mình.

 

Những bông hoa trong tay anh dường như cũng bị lây nhiễm cảm xúc của anh, nên những cánh hoa đó hơi co lại.

 

Đột nhiên, người đàn ông giống như đánh rơi bó hoa và đưa tay ra, vánh trăng nhìn thấy sợi dây chuyền đang treo trên tay anh.

 

Đó là một dải mỏng, những ngôi sao rơi trên đó như một bầu trời đầy sao.

 

Cô gái đứng trên ban công cụp mắt xuống.

 

Trong máy ảnh, một giọt nước mắt đọng trên má người con gái, giọt nước mắt ấy trong suốt như pha lê.

 

Một người khác ở bên cạnh máy ảnh nói: "Em còn nguyện ý cùng anh đi xem ánh sao Bắc Cực nữa không ?”

 

Đó là những gì họ đã nói với nhau.

 

Năm đó hai người họ từng hứa hẹn với nhau rất nhiều điều, từng nói rằng sẽ đến Hokkaido để ngắm tuyết rơi cùng nhau, từng nói rằng sẽ đến Phần Lan để đi xe trượt tuyết cùng nhau, từng nói rằng đến Đông Phi để xem Thung lũng tách giãn lớn và cũng từng nói sẽ đến Bắc Cực để ngắm một bầu trời đầy sao cùng nhau. . .

 

Họ có rất nhiều mong muốn, hứa hẹn để thực hiện cùng nhau.

 

Nhưng cuối cùng, không có cái nào thành hiện thực.

 

Đôi môi của Tô Diệp Tinh run run, cuối cùng cô cùng kiềm lòng lại, nở ra một nụ cười.