Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 4: Chương 4:




Lúc đến nơi đã là hai giờ chiều.

 

Những ngày gần cuối thu ở Ma Đô, thành phố Ting vẫn rất nóng nực.

 

Mặt trời nóng bức và tiếng ve kêu, tạo ảo giác rằng mùa hè vẫn chưa kết thúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Khách sạn được nhóm chương trình đặt từ trước, ở Thiên Lan quốc tế.

 

Tô Diệp Tinh đến khách sạn trước, tổ chương trình đã đặt sẵn cho cô một căn phòng sang trọng, cao cấp, hướng ra biển, nằm trên tầng 27.

 

Khi vừa đến nơi, cô thay một bộ quần áo mỏng nhẹ cho thoải mái.

 

Chị Lưu vẫn mặc áo vest, liếc cô một cái: “Không lạnh sao?”

 

"không lạnh."

 

Tô Diệp Tinh đứng tô son trước gương.

 

Bờ môi của cô trông rất căng mọng, hếch tự nhiên nên đánh son lòng môi tự nhiên rất phù hợp.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng Tô Diệp Tinh lại chọn màu chu sa tươi sáng, kết hợp với hoa tai to bản và tóc mái đen, tự nhiên toát lên vẻ lạnh lùng.

 

Kết hợp với áo phông chữ T ngắn màu đen và quần ống rộng, nó càng trở nên lộng lẫy hơn với sự ngổ ngáo và ham .

 

Ánh mắt của trợ lý nhỏ rơi vào đôi chân lộ ra bên ngoài giày cao gót của Tô Diệp Tinh, ngay cả bàn chân của cô cũng rất tinh xảo, có đường gân mờ mờ, ngón chân tròn trịa, đáng yêu như vỏ trai.

 

Tô Diệp Tinh chú ý tới cô bé trợ lý nhỏ đang chăm chú nhìn mình, không khỏi cảm thấy buồn cười nói: "Làm sao vậy?"

 

"Không có việc gì, " Cô bé trợ lý ngượng ngùng nói: "Chị Tinh Tinh, chị thật xinh đẹp."

 

"Cái miệng nhỏ của em ngọt ngào thật đấy."

 

Tô Diệp Tinh nhéo mặt cô ấy, đội mũ bóng chày, cầm túi lên và nói với chị Lưu.

 

"Chị Lưu, đi thôi."

 

“Các em đi trước đi, lát nữa chị sẽ tới,” chị Lưu tạm thời đang bận tiếp điện thoại, vẫy tay với bọn họ, “Phòng 2831.”

 

"Được thôi, chị mau lên đấy nhé.”

 

Tô Diệp Tinh đi ra ngoài cùng với cô bé trợ lý.

 

Nơi ký hợp đồng là ở tầng hai mươi tám.

 

Tô Diệp Tinh đứng yên trước thang máy, nhấn  vào nút “Lên”, ngay sau đó nghe thấy tiếng thang máy "ding" và cánh cửa mở ra.

 

Bên trong là một người đàn ông mà cho dù anh có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra.

 

Lục Dã.

 

Cả thân người anh với một bộ đồ màu đen, áo len đen và quần tây đen, hai tay đút túi quần, dáng vẻ phóng khoáng, thấy cô đi tới, anh lười biếng nhướng mi nói: "Tô lão sư."

 



Vẻ ngoài phóng túng và thiếu sức sống đó, nhưng khuôn mặt của anh thực sự rất đẹp trai, các góc cạnh sắc nét, đôi lông mày sâu và sự buông thả rơi vào mắt anh đã trở thành nét quyến rũ đặc biệt của anh.

 

Như thể nó phải là như thế, không như thế thì không phải anh nữa.

 

Trong đầu Tô Diệp Tinh hiện lên một chữ: Đàn ông không xấu xa, phụ nữ không yêu.

 

Mọi phụ nữ đều mong muốn chinh phục được một người đàn ông như vậy, để anh ta kiềm chế lại mọi sự bất cần của mình và khiến anh ta phải thuộc về một mình bạn.

 

năm năm.

 

Người thanh niên của ngày xưa đã phai nhạt và trở thành như bây giờ, vẫn mang dáng vẻ lười biếng, nhưng trưởng thành hơn.

 

Thời gian không làm mất đi sự quyến rũ của anh, mà còn tăng thêm sự sống động cho anh.

 

Tô Diệp Tinh đảo mắt và chào hỏi: "Xin chào, Lục lão sư."

 

Nói xong, cô cất bước vào thang máy.



 

Cô trợ lý nhỏ đỏ mặt xách túi đứng ở cửa, lần đầu tiên Tô Diệp Tinh có tâm trạng muốn mở cửa cho ai đó, cô cười với cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu An, sao em còn không vào vậy hả?"

 

Cô bé trợ lý luống cuống ‘a’ một tiếng rồi cũng bước vào trong.

 

Bởi vì quá kích động, cô bé có chút bối rối đến mức chân tay cũng trở nên luống cuống, cái túi trong tay rất lớn, bởi vì không đứng vững nên chiếc túi lớn vung lên khiến nó đập vào Tô Diệp Tinh.

 

"A! Chị Tinh Tinh!"

 

Trợ lý nhỏ mở to mắt.

 

Theo bản năng, Tô Diệp Tinh lùi lại——

 

Ngay sau đó, bờ vai của cô xuất hiện một bàn tay.

 

Một chút hương cỏ và gỗ đi kèm với gỗ đàn hương.

 

Tô Diệp Tinh ngay lập tức cảm thấy có hơi sửng sốt, tay đã rút về.

 

Một giọng nói uể oải từ phía sau truyền đến: "Xem ra Tô lão sư có bệnh loãng xương tái lại rồi, nên đi khám một chút."

 

Khóe miệng của Tô Diệp Tinh hơi hơi cong lên, cô dùng cùi chỏ đánh một đấm về phía sau ——

 

Chỉ còn nghe thấy một tiếng rỉ bị bóp nghẹt từ phía sau, và cánh tay mình đã bị một người nào đó giữ lại.


 

Tô Diệp Tinh quay đầu lại, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Lục Dã.

 

Không biết từ lúc nào đã đến gần như vậy, anh hơi cúi đầu, khuỷu tay của cô áp vào ngực anh, có thể cảm nhận được độ dày của lồng ngực cùng với trái tim đang không ngừng đập "thình thịch" bên dưới.

 

Cô còn có thể nhìn thấy đôi mắt anh, rõ ràng đến nỗi cô nhìn thấy bóng phản chiếu của mình trong đó.

 

Anh không nhìn đi chỗ khác, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

"Mọi người đang làm gì vậy, sao thang máy lại dừng ở đây?"

 

Giọng của chị Lưu phát ra từ khu hành lang.



 

Tô Diệp Tinh nhẹ nhàng, bị động cuối cùng cũng đã được thả ra.

 

Cô để ý thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô trợ lý nhỏ lướt qua giữa hai người.

 

Tô Diệp Tinh không quan tâm, chỉ là tùy cơ ứng phó, cô ừm một tiếng, giây tiếp theo, cô lùi lại một bước, "ahhh" một tiếng, cô kinh ngạc nhìn chân của Lục Dã bị giày cao gót giẫm lên, rồi lại che miệng nói : "Tôi xin lỗi nhé, Lục lão sư, giẫm phải chân thầy rồi.”

 

"Bệnh loãng xương cũ của tôi lại tái phát rồi."

 

Lục Dã nhìn đôi giày, sau đó nhìn cô, đôi mắt hoa đào mỏng manh lạnh lùng khẽ cong lên: "Không sao, Tô lão sư."

 

“Tôi kính già yêu trẻ”.

 

Tô Diệp Tinh: "Anh!"

 

Cô tức giận ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện khi anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt anh lại hiện lên một thứ mà cô đã nhìn thấy vô số lần, mỗi lần nó xuất hiện, anh đều sẽ hôn cô.

 

Nhưng Lục Dã chỉ đứng thẳng, đút tay vào túi và nhìn vào gương thang máy một lần nữa.

 

Nhìn từ bên cạnh, lông mày của anh ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

 

Tô Diệp Tinh cũng đứng thẳng dậy.

 

Một nhóm người đi lên tầng hai mươi tám trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

 

Đạo diễn và người sản xuất của tổ tiết mục đã đợi ở tầng hai mươi tám một lúc lâu, thấy bọn họ tới liền vội vàng tiến lên chào đón.

 

"Tô lão sư, Lục lão sư, coi như là mọi người cũng đều đã đến cả rồi, ngồi đi, ngồi đi."

 

Phòng 2831 là một dãy phòng lớn.

 

Đối diện là tầm nhìn ra biển, có một chiếc ghế dài hình凹 lớn.

 

Tô Diệp Tinh và Lục Dã chọn cả hai đầu của chiếc ghế dài, cả hai đều không nói gì.


 

Những người khác ngồi xuống ở giữa chiếc ghế dài.

 

Người quản lý và tổ chương trình đang nói chuyện phiếm với nhau, Tô Diệp Tinh thỉnh thoảng gật đầu cho có, nhìn ra được cô có chút mất tập trung, ánh mắt nhìn từ những món đồ bên trong phòng, rồi lại nhìn ra cảnh biển bên ngoài, cuối cùng lưu lạc đến chỗ của Lục Dã.

 

So với vừa rồi ở trong thang máy, bây giờ có thể nhìn rõ ràng hơn.

 

Lục Dã lười biếng dựa vào trên ghế sô pha, bởi vì chân quá dài nên một chân anh gác lên, một tay gác lên chân, tay kia bưng cốc, rõ ràng là trà, nhưng khi anh nhấp lại mang đến cảm giác nó như rượu.

 

Ánh mắt của Tô Diệp Tinh lướt từ ngón tay đang đặt trên thành cốc trong suốt của Lục Dã, đến xương cổ tay nhô ra của anh, sau đó đi lên, và cuối cùng, dừng lại ở đôi lông mày của anh.

 

Anh có một đôi mắt vô cùng đẹp, với nếp mí mỏng và sâu, kéo dài đến đuôi mắt tạo thành hình rẻ quạt rất đẹp.

 

Và khi anh mỉm cười, nụ cười ấy cũng sẽ hòa vào đôi mắt, hoàn toàn lộ ra trước mặt người khác.

 

Kết quả là, trái tim của người bị thu hút sự chú ý dường như bị kéo lại.



 

Ánh mắt của Tô Diệp Tinh giao hòa với đôi mắt của Lục Dã qua bông hoa lan ở giữa bàn cà phê.

 

Cô cười với anh trước, mở miệng nói với anh: " you."

 

Lục Dã cũng cười, mở miệng đáp hai chữ.

 

Tô Diệp Tinh híp mắt để nhìn cho rõ, cô phân biệt, đại khái là ——

 

"đến đi."

 

Tô Diệp Tinh: ...

 

Hay lắm.

 

Có vẻ như trong 5 năm kể từ khi chia tay, Lục Dã đã tiến hóa đến một mức độ coi như đã thành công rồi.

 

Quá trình ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ.

 

Giám đốc nhìn Lục Dã và Tô Diệp Tinh như những cục vàng di đồng trong mắt anh ta.

 

Tô Diệp Tinh đã ký tên của cô vào bản hợp đồng, niêm phong nó lại, sau đó ném tài liệu cho chị Lưu để chị giữ an toàn.

 

"Tô lão sư, chúng tôi đã đặt bàn ở Thiên Lan, vừa hay cũng đã có một vị khách mời khác đã đến, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Đạo diễn nói.

 

"Được thôi."

 

Lời mời như vậy, Tô Diệp Tinh đương nhiên sẽ không từ chối, cô gật đầu.

 

Khi cô đứng dậy mới phát hiện ra Lục Dã bên này vẫn chưa nói xong, anh đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với giám đốc, thân hình gầy gò của anh được bao bọc trong một chiếc áo len rộng thùng thình, vẫn khiến đạo diễn mặc vest và đi giày da ngược lại trông giống như một quả bóng mũm mĩm.

 


Tô Diệp Tinh thu hồi ánh mắt, xoay người bước đi ra ngoài.

 

Cô trở về phòng để đánh một giấc nghỉ ngơi.

 

Cũng không biết có phải là bởi vì ban ngày tiếp xúc với nhau ở thang máy hay không mà nó khiến cô thật sự mơ thấy quá khứ.

 

Đó là ngày đầu tiên cô và anh hẹn hò yêu đương, cô kéo Lục Dã đi mua một lọ nước hoa, loại cô thường hay dùng, có chút mùi thảo dược đắng, là loại nước hoa cô yêu thích nhất lúc bấy giờ.

 

Cô ép anh dùng, hất cằm lên, đắc ý tuyên bố: “Từ giờ trở đi, trên người anh sẽ có mùi của em, mỗi khi ngửi nó sẽ giống như em đang ở bên cạnh anh vậy.”

 

Anh cười và nói với cô: "Chỉ có cún con mới thích đi tiểu bậy để chiếm lãnh thổ thôi.”

 

Cô lao vào vòng tay anh và hôn anh, hôn anh cho đến khi anh trốn tránh, và cuối cùng nở một nụ cười đồng ý.

 

...

 

Khi cô thức dậy thì ánh đèn đã sáng.

 

Ánh đèn neon sặc sỡ xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào mắt, Tô Diệp Tinh mở mắt ra, nhất thời không biết ngày đêm trời trăng mây gió gì, ý thức như thế vẫn còn đang ở trong giấc mơ.

 

Sau khi chớp mắt mấy cái, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

 

Trên ghế sô pha cô bé trợ lý nghe được động tĩnh, thăm dò gọi: "Chị Tinh Tinh, chị tỉnh rồi sao?"


 

Tô Diệp Tinh "ừm" một tiếng.

 

Vừa mới thức dậy nên đầu tóc có hơi rối bời.

 

Cô vào phòng tắm để sấy khô cho đến khi ngọn tóc bồng bềnh trở lại, sau đó cô tô lại son môi và đi ra ngoài.

 



Địa điểm nơi nhóm chương trình đặt là trên tầng năm.

 

Khi Tô Diệp Tinh đi qua thang máy VIP, người phục vụ đã đón cô ở cửa.

 

Lúc cô đi đến cũng không có biểu hiện gì khác thường mà chỉ bước sang một bên: "Tô tiểu thư, mời đi lối này."

 

"Tồi giám đốc, bọn họ đều ở đây sao?"

 

Tô Diệp Tinh tháo kính râm ra.

 

"đến rồi."

 

Người phục vụ vừa nói, vừa dẫn cô đến nơi.

 

Khi Tô Diệp Tinh đi vào, cô cũng nhìn thấy rằng Lục Dã đã đến, mà Tần Lộ Lệ và cả Ôn Gia cũng ở đó, cộng thêm có một số gương mặt mới.

 

Toàn bộ phòng riêng không lớn, kê hai cái bàn.

 

Những bức tranh tường phong phú và đầy màu sắc, và những bông hồng sâm panh nở thoang thoảng trên những cột đèn sàn.

 

Tô Diệp Tinh đi qua cột đèn hoa hồng, trên khuôn mặt của cô luôn nở một nụ cười: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

 

"Không muộn, cũng không muộn, là do chúng tôi tới sớm."

 

Giám đốc vui vẻ ra hiệu cho cô ngồi xuống.

 

Tô Diệp Tinh nhìn vào hai chiếc ghế trống duy nhất trên bàn chính và dừng lại.

 

Trong hai chiếc ghế đó, một chiếc ở bên cạnh Ôn Gia, chiếc còn lại là phải ngồi bên cạnh Lục Dã, vì Tần Lộ Lệ ngồi ở phía bên kia của Lục Dã.

 

Cô xoay người, đi đến bên cạnh Ôn Gia, cười với anh: “Xin lỗi… tôi ngồi đây được không?”

 

Ôn Gia nhìn cô, mặt đỏ bừng gần như có thể chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể nhận ra được.

 

Anh như muốn nhảy dựng lên, cúi đầu trước cô: "Tô lão sư, ngồi đi! Ngồi đi!"

 

Hoang mang tột độ.

 

Thấy anh như vậy, Tô Diệp Tinh không nhịn được cười ‘phì’ một tiếng.

 

"Đừng căng thẳng như vậy."

 

Ôn Gia bây giờ ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong.

 

Lúc này Tô Diệp Tinh cũng đã ngồi xuống.

 

Nhưng ngồi như thế này cô sẽ phải mặt đối mặt với Lục Dã

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, lặng lẽ tách ra.

 

Tần Lộ Lệ nâng ly rượu lên rồi quay sang mỉm cười với cô: "Tô lão sư, thật trùng hợp."

 

Gặp phải tình huống như vậy, Tô Diệp Tinh đương nhiên cũng sẽ không giữ khư khư mặt mũi làm gì, cô cũng cười nói: "Không ngờ là cô Tần cũng tới."

 

"Tôi nghe nói là lần này có thầy Lục đến nên tôi cũng đến đây.” Tần Lộ Lệ nghiêng đầu về phía Lục Dã, "Lục lão sư, em là fan trung thành nhất của anh, một lát nữa nhất định phải cho em chữ kí nhé."

 

Tô Diệp Tinh nhìn chiếc váy hai dây chữ V khoét sâu nghiêng về phía trước của Tần Lộ Lệ mà thầm nghĩ:

 

Lục Dã cái tên cẩu nam này, số sát gái không nhỏ nhỉ.