Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 46: Chương 46:




Máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn nhắm chuẩn vào Lục Dã.

 

Áo khoác màu xám đậm, đôi chân cao thon dài, khuôn mặt uy nghiêm, bình tĩnh xuất hiện trong máy ảnh, làn da trắng lạnh, khiến đôi đồng tử hơi nông trở nên trong trẻo, giống như sáng rực trong ánh chiều tà khi mặt trời đang dần lặn.

 

Lúc này, khóe miệng nở nụ cười, anh nhìn vào ống kính máy quay, “a” một tiếng: “Về tin đồn đó a. . .  ..”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Anh nhìn Tô Diệp Tinh, và đột nhiên hỏi một câu:

 

"Tô lão sư, tôi có thể nói chút được không ?"

 

Tô Diệp Tinh tim đập lỡ một nhịp, thầm mắng cái tên cẩu nam này không biết lại nói ra câu nói động trời gì nữa đây.

 

Anh chỉ nở một nụ cười trên khuôn mặt.

 

Máy quay phim với độ nét cao đã bắt cận được khuôn mặt ngọt ngào và hoa mỹ.

 

Đôi mắt kia cũng hơi gợn sóng, giống như gió xuân lướt qua mặt nước, nóng bừng như muốn nung nấu mặt hồ.

 

Cô âm thầm nghiến răng: "Lục lão sư muốn nói cái gì nhỉ ?"

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Dã mỉm cười, sau đó nhìn vào camera, lúc này vẻ mặt của Lục Dã trở nên nghiêm túc hơn, anh nói: "Thật ra. . . tôi cùng với Tô lão sư đúng là đang ở cùng nhau."

 

Anh dừng một chút, tại tất cả khách mời đều không nhịn được quay mặt lại, anh tiếp tục: "Mà là ở cùng nhau để quay quảng cáo.”

 

Tô Diệp Tinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Sầm Xuân đứng ở phía sau, lên tiếng phản đối: "Lục lão sư, anh nói chuyện đừng ngắt dài như thế có được không.”

 

Anh làm ra vẻ vỗ vỗ ngực: "Làm tôi sợ muốn chết."

 

Lâm Nghêu cũng làm ra dáng vẻ hết hồn như bị dọa sợ.

 

Ngay cả đạo diễn Tồi ngồi phía sau máy quay cũng không khỏi lau mồ hôi ở trán.

 

Ông thầm nghĩ, cái người Lục lão sư này cũng biết trêu ngươi người khác lắm.

 

Nếu anh mà thẳng thừng thừa nhận rằng họ hẹn hò với nhau, thì chương trình của ông liệu có còn được phát sóng nữa không.

 

Nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, có đủ loại kiểu bình luận.

 

[Có một lời tiên tri: Lục lão sư nói chuyện, đến chó cũng còn không tin nỗi. ]

 

[Đó chỉ là một mánh khóe của cặp vợ chồng nhỏ thôi. ]

 

Cũng có người tin.

 

[Việc xác nhận tin đồn ngay buổi chiều còn muốn gì nữa]

 

Lúc này, Lục Dã tiếp tục nói một tin tức: "Tôi và Tô lão sư đây đều đãang hợp tác với . Đáng lẽ không nên nói ra, nhưng. . ."

 

Anh mỉm cười trước ống kính: "Thương hiệu ba của nhãn hàng ơi, xem như nể mặt mối quan hệ họp tác quay quảng cáo của chúng tôi nhưng lại bị mọi người hiểu lầm mà châm chước nhé.”

 

Tô Diệp Tinh ở bên cạnh không nói chuyện.

 

Lục Dã lần này chính thức công khai chuyện hợp tác với , tưởng chỉ là một sự bất ngờ. Nhưng trên thực tế, anh đã liên lạc với cô và bên thứ ba là trước trong xe, cô cũng không biết anh nói chuyện với bên nhãn hàng như thế nào để thuyết phục họ, nhưng dù sao cuối cùng bên đó cũng đã đồng ý.

 

Nhưng cũng chỉ có thể nói đến đây thôi.

 

Còn về chi tiết sâu bên trong thì. . . 

 

Nói sai sai nhiều.

 

Quả nhiên, Lục Dã ngừng nói, nói với máy quay: "Câu hỏi đầu tiên, qua đi. Giám đốc Cui, anh có thể lấy câu hỏi thứ hai không?"



 

Có lẽ là bởi vì câu hỏi đầu tiên đặt quá nhiều áp lực lên trái tim của đạo diễn Tồi, nên đối với câu hỏi thứ hai, anh tìm một câu hỏi đúng mực, phù hợp hơn chút.

 

“Câu hỏi này xin dành cho Tô lão sư,” Đạo diễn Tồi nói, “Tô lão sư, làn da của cô đẹp như vậy, cô có bí quyết gì không ?”

 

Tô Diệp Tinh mỉm cười: "Ừm, cũng coi như là có đi nhỉ ?"

 

Người con gái xuất hiện trong ống kính, cô mặc áo khoác đen, tóc búi tròn, môi đỏ mọng nhưng có đôi mắt sáng, cô nói : "Uống nhiều nước. Ngoài ra, tập thể dục và không thức khuya cũng rất quan trọng. Nhất định không được giữ lớp makeup qua đêm không tẩy trang nhé. .  . .”

 

Biểu cảm cô trong cực kì dễ thương, đôi mắt đáng yêu, như thể cô đang chia sẻ một câu chuyện thật sự rất quan trọng.

 

Trong khung chat cũng không có nhiều người để lại bình luận ác ý.

 

Các chàng trai thường thích dáng vẻ dễ thương như thế này.

 

Các cô gái thích sự chân thành như thế này.

 

[Học được rồi học được rồi.]

 

[Thật ra là thế này, tôi từng bị dị ứng một thời gian, cũng không bôi gì, mỗi ngày chỉ ôm một bình nước lớn uống uống, nhưng đồng nghiệp lại chạy đến hỏi tôi gần đây dùng gì, tôi nói chỉ uống thôi nước, nhưng mọi người đều tỏ ra không tin, tôi rất vô tội mà. . . ..]

 

[Ngày mai tôi sẽ bắt đầu thực hiện theo ! Bây giờ thì, hãy để tôi nằm trườn ra nghịch điện thoại một lúc. ]



 

[+1, Tinh Tinh thật xinh đẹp. ]

 

[Mỗi lần xem chương trình này, tôi cảm thấy như mình đã bước vào khu vườn mỹ nhân, Xuân mỹ nhân, Ôn mỹ nhân, Tinh mỹ nhân, Lục mỹ nhân. . . . ]

 

[ Để Lục đại gia gia xem thì sợ rằng sẽ đá vào mông của bạn mất. ]

 



 

“. . . Đại loại chỉ có như vậy thôi.”

 

Tô Diệp Tinh đưa ra một kết luận cuối cùng.

 

"Được rồi, câu hỏi thứ ba. . ."

 

Đối với câu hỏi sau, sự lựa chọn nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Tuy nhiên, đạo diễn Tồi rõ ràng là có kỹ năng trong người, mặc dù các câu hỏi nhẹ nhàng nhưng cũng đủ thú vị, chẳng hạn như ——

 

"Tại sao Lục lão sư lại đặt tên cho con chó cậu nuôi là Công chúa ?"

 

Lục Dã chỉ nhấc một tay lên vẫy cái, Tô công chúa liền nhấc cái chân nhỏ nhắn chạy lạch bạch tới, nhìn anh bằng đôi mắt đen láy.

 

Lục Dã bế Tô công chúa lên, và cái đầu nhỏ đầy lông với chiếc nơ màu hồng đối diện với máy ảnh, trên miệng nở một nụ cười: "Hả ? Không giống như một công chúa sao ?"

 

Tô Diệp Tinh ngồi nhìn cảnh này.

 

Kí ức lại đột nhiên ùa về ngày hôm cả hai người bọn họ cùng đi chọn chó.

 


Đó là. . . . thời tiết kiểu gì vậy trời ?

 

Trời lạnh, lạnh đến mức cô tưởng như cả thế giới sắp đóng băng, trời còn đang mưa.

 

Tuy nhiên, tâm trạng của Tô Diệp Tinh lại đang rất tốt

 

Bởi vì hôm đó là sinh nhật Lục Dã, cũng là tròn 100 ngày hai người họ ở bên nhau.

 

Sau giờ học, cô đến đợi Lục Dã ở cổng trường, gần đây anh đều sẽ có tiết tự học rất muộn, lượng bài tập của khoa tài chính của Thanh Bắc luôn làm cho sinh viên bận tối mày tối mặt, hơn nữa anh đã xin nghỉ rất dài để quay phim "Chu Hạc Sa", vì vậy, cô đứng ở chỗ cây dù bên ngoài đợi một lúc lâu.

 

. . . . Khi còn trẻ, chúng ta luôn cảm thấy không cố chấp, không kiên trì không thể chứng tỏ tình yêu đó quý giá đến cỡ nào.

 

Cô thực sự đã đợi rất lâu.

 



Dưới chiếc áo khoác trắng là một chiếc váy dệt kim có họa tiết anh đào nhạt và những ô kẻ ca rô trắng mịn, trong tiết trời như thế này, dưới cơn mưa xào xạc, khi anh bước ra, cô đã run cầm cập vì lạnh.

 

Anh vừa đi ra, cô liền nhảy ra: "Surprise !"

 

Một cô gái dễ thương như đóa hoa anh đào xuất hiện trước mặt chàng trai.

 

Chàng trai lại không chút cảm kích nào: “Sao không biết gọi điện ?”

 

Giọng nói mang theo vẻ không hài lòng, anh cầm lấy chiếc ô trong tay của cô và cởi chiếc áo khoác dài màu đen để quấn chặt lấy cô.

 

Tô Diệp Tinh ngay lập tức được bao bọc trong hơi thở ấm áp của chàng trai trẻ.

 

Anh đưa cô đến bên lề đường.

 

Tô Diệp Tinh dựa vào anh, xoa xoa tay cho ấm rồi lại đặt tay lên khuôn mặt mà cô vô cùng yêu thích, nũng nịu nói: "Có lạnh lắm không ? Em đã đợi rất lâu rồi !"

 

Sự bất cẩn của cô gái mỏng như sương mù này trong cơn mưa gào thét, nhưng nó đã bị phá vỡ lớp vỏ phòng thủ của anh.

 

Nhưng người thanh niên lại không tỏ ra dịu dàng, chỉ có màu hổ phách trong đôi mắt lộ ra một tia ôn nhu, nhưng trong miệng lại nói: "Ngốc chết em đi, bỏ mặc em đi.”

 

Tay còn lại ôm lấy tay cô đặt trước mặt.

 

Khóe môi Tô Diệp Tinh nhếch cao, giọng nói huyên thuyên: “Em đã đặt chỗ lúc 0 giờ, chúng ta tới đó đi, a, còn có món- - - -“

 

" Tô Diệp Tinh," người thanh niên đột nhiên nói, "Nếu không thì chúng ta nuôi bé cún con đó đi ?"

 

Anh nghiêng đầu.

 

Tô Diệp Tinh ban đầu không hiểu, cô quay đầu và bắt gặp một đôi mắt đen lay láy.

 

Bên cạnh là cửa hàng thú cưng, trong cửa hàng thú cưng có một con chó nhỏ quấn khăn bông trong lồng đang ngước nhìn cô.

 

Con chó lông trắng mặt mày nhỏ nhắn, trên cái đầu trắng nõn buộc một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng.

 

Có lẽ là bởi vì không có hứng thú với Tô Diệp Tinh là mấy, nên con chó lông trắng ngạo nghễ nhìn cô một cái, sau đó quay đầu đi——

 

Tô Diệp Tinh dám khẳng định, cái con cún con này nhất định là vừa mới liếc cô một cái.

 

"Nuôi . . .  nó ?”

 

cô hỏi lại, vì cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

 

Người con trai đó kéo cô nửa ngồi xổm, nhìn chú chó lông xù trắng bên trong, một lúc sau mới quay sang Tô Diệp Tinh: "Tinh tinh, em không cảm thấy. . . nó rất giống em sao ?"


 

Tô Diệp Tinh trừng to mắt, liếc nhìn: "Có quỷ mới giống."

 

Không ngờ, anh không nhịn được cười, tiếng cười như xuyên qua lồng ngực đang rung động truyền đến trái tim cô.

 

Đối mặt với nụ cười đó, Tô Diệp Tinh ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý với anh.

 

Cuối cùng, họ đã mua hai con chó.

 

Lục đại gia gia là con mua kèm.

 

Lục Dã cứ một hai khăng khăng phải đặt tên cho con chó lông xù trăng là [Tô công chúa], và để đáp lễ lại, Tô Diệp Tinh không còn cách nào khác ngoài việc đặt tên cho chú Samoyed ngu ngốc là [Lục đại gia gia].

 

Sau đó họ chia tay, Lục Dã mang theo Tô công chua đi.

 

Lục đại gia gia thuộc về Tô Diệp Tinh.

 

Bây giờ nghĩ lại, công chúa và đại gia gia nghe thì có vẻ không giống một đôi lắm.



 

Nhưng lúc đó, cô có niềm tin mãnh liệt rằng đó là tên của một cặp vợ chồng.

 



 

Tô Diệp Tinh nhìn đi chỗ khác.

 

Lục Dã đặt Tô công chúa xuống, Tô công chúa lại chạy xung quanh "Lạch bạch lạch bạch", và cuối cùng chạy đến chân Tô Diệp Tinh đi vòng vòng.

 

Tô Diệp Tinh liếc nhìn Lục Dã một cái, Lục Dã mới vẫy tay ra hiệu: "Công chúa, lại đây."

 

Tô công chúa lúc này mới miễn cưỡng, không vui vẻ chạy qua.

 

Nhìn một màn này, sắc mặt của Lâm Nghêu càng ngày càng kì quái, khóe miệng cơ hồ mở ra thành hình chữ "0".

 

Sầm Xuân vô thức nói: "Lục lão sư, công chúa nhà anh không phải là không quen với người lạ sao ?”

 

Biểu cảm trên khuôn mặt Lục Dã không hề thay đổi, chỉ sờ chóp mũi rồi “ừm” một tiếng

 

Tô Diệp Tinh làm vẻ mặt thở dài, từ trong túi lấy ra một túi bánh quy nhỏ được tạo hình động vật xinh xắn.

 

Bánh bích quy không có đường và không có chất phụ gia, Tô Diệp Tinh nói: "Tôi đoán, công chúa đã ngửi thấy mùi bánh quy nhỏ của tôi rồi, có phải không ? Lục lão sư——"

 

Cô làm bộ tỏ vẻ bất lực nói: “Uất ức cho công chúa nhà anh rồi.”

 

Cô thẳng thừng ném chiếc bánh quy qua cho Lục Dã.

 

Lục Dã nhận lấy, nhìn túi đóng gói, cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy cái bánh quy về phía cô: "Vậy tôi cảm ơn cô thay cho công chúa nhé.”

 

Tô Diệp Tinh hiểu ý nghĩa nụ cười của anh.

 

Bánh quy nhỏ này. . . . . 

 

Đây là loại lúc hai người con yêu nhau anh mua nó cho cô.

 

Không đường và không chất phụ gia.

 

Sau khi chia tay, cô cũng không thay đổi khẩu vị.

 


Thói quen của con người là thứ đáng sợ nhất.

 

Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi nó.

 

Trên khuôn mặt của Tô Diệp Tinh không để lộ ra chút cảm xúc nào, dùng đôi mắt to vô tội nhìn điện thoại di động trước mặt.

 

Dù sao. . .

 

Cô cũng không nhìn thấy màn hình khung chat.

 

Đạo diễn Tồi ngồi ở phía sau nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, nơi số lượng người dùng trực tuyến đã tăng vọt kể từ khi họ quay lại, ông mỉm cười hài lòng.

 

Trợ lý ngồi bên cạnh có nhiệm vụ theo dõi dữ liệu từ nhiều nguồn khác nhau nói: "Đạo diễn Tồi, lại xuất hiện trên hot search rồi !"

 

"Ồ."

 

Đạo diễn Tồi vuốt râu, vững như núi Tai.

 



 

Tất cả ba câu hỏi trên cả hai bên đã được hỏi.

 

Sau khi cất điện thoại, Tô Diệp Tinh lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Cái vị đạo diễn Tồi này. . . .

 

Chiêu trò cũng thật sự quá nhiều đi.

 

Lúc này, phía sau lại vang lên giọng nói của đạo diễn Tồi: "Bây giờ, tôi có việc muốn thông báo."


 

"Tần lão sư muốn rút khỏi chương trình."

 

Lâm Nghêu che miệng, trợn to hai mắt: "Tần lão sư muốn rút khỏi chương trình ?"

 

"Ừm, là muốn rút khỏi chương trình.”

 



Đạo diễn Tồi nói với giọng “tràn đầy nuối tiếc”.

 

Tô Diệp Tinh thầm nghĩ, đạo diễn thực sự nên nuối tiếc sâu sắc.

 

Suy cho cùng thì, "mối quan hệ tình cảm tam giác" khó hiểu của Tần Lộ lệ đã đóng góp biết bao nhiêu lưu lượng cho chương trình mà.

 

"Vậy chúng ta nên làm gì đây ? Nếu mà như vậy thì khách mời chúng ta bị thiếu đi một người rồi.” Sầm Xuân hỏi.

 

Giang Mộc khẽ hừ một tiếng: "Thiếu một người, đương nhiên sẽ bổ sung một người."

 

Đạo diễn Tồi ho khan một tiếng, ở sau hậu trường nói: "xin mời các vị khách mời đi đến phòng âm nhạc.”

 

"Đi đến phòng âm nhạc á ?"

 

"Đi nào, đi nào."

 

Tô Diệp Tinh biết phòng âm nhạc ở đâu.

 

Bên cạnh phòng tập thể dục ở tầng một, Lâm Nghêu và những người khác đã đến đó vài lần, họ có thể xem TV, trò chuyện cũng có thể chơi trò chơi.

 

Cô theo mọi người đi đến phòng âm nhạc.

 



 

Căn phòng âm nhạc này không quá lớn.

 

Tông màu chủ đạo là màu cà phê, lúc này rèm cửa đã kéo xuống, trời tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngủ nho nhỏ, mang theo cảm giác yên tĩnh kéo dài vô tận|mơ hồ.

 

Ghế sô pha thấp dựa sát vào tường, bàn cà phê cũng thấp, xung quanh trải một tấm thảm dày, trên thảm có mười mấy cái gối – hoàn toàn có thể ngồi dưới đất.

 

Tô Diệp Tinh không thể không khen ngợi sự khéo léo, tinh ý của tổ chương trình.

 

Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi trên mặt đất trong không gian nhỏ và tối này, có TV bật và trò chuyện nhẹ nhàng bên dưới—có thể bạn đang ngồi trên một chiếc ghế sofa thấp và tôi ngồi trước mặt bạn, hoặc chúng ta cùng quấn chăn và xem TV cùng nhau—khoảng cách vật lý được rút gắn lại, cảm giác gần gũi, ấm áo cũng tự nhiên sinh sôi.

 

Cô tìm đại một chiếc ghế sofa thấp, ôm một cái gối rồi ngồi xuống.

 

Vừa ngồi xuống, cô đã nghe thấy tiếng bước chân bước đến rồi dừng lại bên cạnh mình.

 

Quay đầu lại, phát hiện là Ôn Gia.

 

Ôn Gia trực tiếp ngồi xuống đất bên cạnh cô.

 

Tô Diệp Tinh không nói gì, nhưng từ khóe mắt, cô có thể phát hiện ra Lục Dã không đi vào.

 

Lúc này, ccánh ửa bị đẩy ra.

 

Trong ánh đèn chập chờn, một bóng người cao ráo đi vào, có lẽ là bởi vì quá nóng, áo khoác ngoài đã cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn mỏng màu be, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

 

Anh liếc nhìn vào trong một vòng, sau đó quay lại và đi về phía cô.

 

Anh đi ngang qua Ôn Gia, lặng lẽ ngồi xuống phía bên kia của Tô Diệp Tinh - nói chính xác là hơi về phía bên trái một chút.

 

Từ góc độ của Tô Diệp Tinh, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng lớn của anh, mái tóc bồng bềnh mềm mại bị ánh sáng chiếu vào.

 

Chỉ cần cô hơi nhúc nhích cái chân một chút là có thể chạm vào anh.

 

Và sau khi Lục Dã ngồi xuống đó, anh làm ra vẻ lúc này mới chợt nhớ đến, quay đầu lại rồi hỏi:

 

"Tô lãi sư, không để ý tôi ngồi đây chứ ?"

 

Ánh đèn lờ mờ, đối mặt với gương mặt tuấn tú thâm thúy của Lục Dã dưới ánh đèn, Tô Diệp Tinh nhếch khóe miệng cười: “Không để ý, Lục lão sư.”

 

Lục Dã dường như hài lòng với câu trả lời, anh quay đầu đi.

 

Những vị khách mời xung quanh cũng tụ tập lại với nhau và ngồi xuống những cái ghế một cách ngẫu nhiên.

 

Chỉ nghe "tách” một tiếng, ánh đèn vụt tắt.

 

Màn hình chiếu được bật sáng đèn lên.

 

"Chẳng lẽ là VCR giới thiệu khách mời mới đến sao ?"

 

Sầm xuân vui vẻ, hồ hởi lên tiếng.