Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 64: Chương 64:




Ký ức giống như sương thu thủy triều, từng chút một lại dâng trào rồi hiện ra.

 

...

 

Vài ngày sau khi Lục Dã đi vào đoàn phim để quay, Tô Diệp Tinh đã cảm thấy nhớ anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Đêm hôm trước, cả hai họ đã gọi video cho nhau đến tận khi trời khuya.

 

Cô nhõng nhẽo nói muốn gặp anh, trong video anh nói khoảng cách quá xa không tiện để gặp, nhưng khi Tô Diệp Tinh đối mặt với ánh mắt của anh, cô biết anh cũng nhớ cô.

 

Thế là, cô giấu anh, mua vé máy bay chuyến muộn nhất trong đêm và buổi trưa ngày hôm sau cô đã bay đến thành phố Lĩnh.

 

Thành phố Lĩnh là khu vực nhiều núi đồi.

 

Đoàn phim của Lục Dã đang ở trong một vùng trũng núi, Tô Diệp Tinh đã thuê một chiếc xe hơi và một người dẫn đường, đi một mạch qua những ngọn núi, và khi đến nơi, mọi người gần như bị lạnh đến mức hóa đá.

 

Nhưng khi nghĩ đến bên kia, trái tim của cô như một con chim phấn khích bay nhảy.

 

Kể từ khi hai người ở bên nhau, họ thậm chí còn không xa nhau quá một ngày.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi tỉnh dậy không có nhiệt độ cơ thể ấm áp, không có thức ăn ngon, về đến nhà lại phát hiện cả căn nhà trống rỗng, càng không có một cuộc sống với tháng ngày dù có cãi vã cũng có hạnh phúc.

 

Tô Diệp Tinh thực sự nhớ anh ấy.

 

Tô Diêp Tinh nhớ đến dáng vẻ tay dài chân dài của anh ôm lấy cô, càng nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi cọ cọ vào vai cô không chịu dậy. . . . .

 

Cô đã nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi vừa nhìn thấy Lục Dã, cô sẽ ôm anh lấy thật chặt.

 

Nhưng cô lại không ngờ rằng ngay khi bước đầu tiên, đã xảy ra sự cố.

 

Lục Dã không thể liên lạc được.

 

Điện thoại di động của anh không liên lạc được, vì vậy cô đã bị chặn lại bên ngoài phim trường, rồi đợi đến khi khó khăn lắm cô mới có thể vào trong, cô lại nhận được tin anh đang quay phim.

 

Đạo diễn ngồi phía sau màn hình, cả khu phim trường có bảy tám máy quay, ống kính nhắm chuẩn vào chỗ cần focus, có đình quán, cây cầu nhỏ, nước chảy róc rách.

 

Lục Dã mặc thường phục, với cái châm cài khuy trên cùng, anh mặc áo choàng màu xanh lục quân đội, với dáng người đẹp trai, đứng trên cầu một cách tiêu soái. Bên cạnh anh là một người phụ nữ duyên dáng trong bộ sườn xám gấm đỏ.

 

Hai người họ không biết đã nói gì đó, sau đó người phụ nữ đột nhiên lao vào vòng tay của Lục Dã.

 

Tô Diệp Tinh sững sờ.

 

Chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng ra, hay là trong tiềm thức cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến hình ảnh đập thẳng vào mắt.

 

Phải rồi.

 

Lục Dã sẽ phải quay phim.

 

Làm sao có thể không có những cái ôm, những nụ hôn hay những cảnh làm tình thân mật, hay cũng giống như với cô lần trước, cùng nằm dưới một chiếc chăn, có những cảnh giường chiếu thân mật đụng chạm da thịt.

 



Làm sao cô lại quên được.

 

Người chung quanh đi tới đi lui, lúc này Tô Diệp Tinh cảm giác mình đột nhiên bị hiện thực tát một cái.

 

Đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.

 

Trong cổ họng có một thanh âm tuyệt vọng đang không ngừng gào thét: "Tách nhau ra ! Tách nhau ra !"

 

Nhưng cô biết rằng cô không thể.

 

Đó là phẩm chất cơ bản của một diễn viên.

 

Lục Dã không làm gì sai cả.

 

Nhưng cô không thể chịu được.

 

Cô không thể chịu được việc anh ôm người khác bằng đôi tay đã ôm cô, hôn người khác bằng đôi môi chỉ có thể hôn cô, thậm chí là lén lút quấn lấy người khác, cho dù là giả.

 



Cô không thể chịu đựng được.

 

Dù chỉ một giây.

 

Nhưng Tô Diệp Tinh lại khống chế không nhúc nhích, mà là đứng yên ở nơi đó, híp mắt cố gắng nhận ra biểu tình trên mặt Lục Dã.

 

Gió thổi qua tóc anh.

 

Mặt trời ấm áp chiếu xuống đôi lông mày nhướng lên của anh.

 

Thứ chảy qua đôi lông mày và đôi mắt đó là gió xuân ấm áp, là. . . tình yêu.

 

Cô đã vô số lần đối mặt với ánh mắt như vậy trong "Chu Hạc Sa”, và cô cũng đã vô số lần đỏ mặt vì nó, càng đã vô số lần trong cuộc sống thực tế nhìn thấy được ánh mắt như thế này, thậm chí còn tự mãn về điều đó: Anh ấy yêu tôi.

 

Nhưng làm sao anh lại có thể dùng ánh mắt đó. . . để nhìn người khác bây giờ.

 

Làm sao. . . có thể được.

 

Tô Diệp Tinh cảm thấy bản thân vô cùng uất ức.

 

Nhưng lại vô cùng hoảng sợ.

 

Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm gì cả, chỉ đứng đó và nhìn cảnh tượng kết thúc.


 

Từ góc nhìn của người thứ ba, tài năng diễn xuất thiên bẩm của Lục Dã có thể được nhìn thấy rõ ràng hơn.

 

Bạn cũng có thể thấy tình yêu nhiệt huyết dành cho diễn xuất cháy bỏng trong đôi mắt màu hổ phách của Lục Dã.

 

Tình yêu nhiệt huyết đó khiến cả con người anh lấp lánh.

 

Đúng lúc này, Mộ Yên xuất hiện, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, xiêm y màu tím nhìn lướt qua, hỏi nàng: "Là bạn gái của Lục Dã ?"

 

Cô sử dụng câu từ của một câu hỏi, nhưng giọng cô lại là một câu khẳng định.

 



Tô Diệp Tinh không có trả lời cô gái này.

 

Cô đứng bên cạnh "cạch" một tiếng, châm một điếu thuốc hút một hơi, chậm rãi hỏi: "Có phiền khi tôi hút một điếu không ?”

 

Tô Diệp Tinh vẫn phớt lờ cô.

 

"Không thoải mái ?"

 

Mộ Yên liếc nhìn thân thể căng thẳng, khó chịu của cô, sau đó nhìn về phía cánh đồng, chậm rãi thổi ra một vòng khói: "Đó là chuyện bình thường."

 

“Nhưng em gái à, điều em nên biết nhiều hơn là, người làm nghề trong giới này của chúng tôi thì tình cảm đều không thể nào là chuyện lâu dài được.” Cô nhàn nhạt nói, “Em đã bao giờ nghe câu kịch cũng như đời chưa. Trong bộ phim này, muốn diễn hay thì người phải biết cách đắm chìm, phải yêu, phải hận, phải nếm trải mọi đau thương, thù hận của những con người trong vở kịch. .. . . Nếu anh ta không yêu thì làm sao diễn được. Khán giả liệu có tin không ?"

 

"Anh ấy rất tài năng, nhưng sớm hay muộn. . ."

 

"Sớm hay muộn gì ?"

 

"Sớm muộn gì cũng sẽ yêu người khác, em rất xinh đẹp." Mộ Yên cũng nhìn cô một cái, "Nhưng trong giới giải trí này của chúng ta, sắc đẹp thì lại không hiếm, so với tương lai tiền đồ còn kém xa. Huống chi, ở đoàn phim này, đạo diễn muốn anh ta yêu, biên kịch muốn anh ta phải yêu. Cả đoàn phim cũng muốn anh ta yêu, tự bản thân anh ta cũng phải yêu. . .  .”

 

Câu nói đó như khắc sâu vào tâm trí của Tô Diệp Tinh..

 

Tự bản thân anh cũng phải yêu.

 

Yêu nữ chính.

 

Cũng giống như. . .  Lục tiểu công gia yêu Mỹ Cơ.

 

Thế thì không thể được.

 

Tuyệt đối không thể được.

 

Đêm đó, khi Lục Dã đưa cô đến khách sạn do đoàn làm phim thuê, Tô Diệp Tinh đã hỏi anh một câu.

 

"Có thể đừng diễn những cảnh tình cảm được không ?"

 

Sự ngạc nhiên trong mắt Lục Dã lúc đó khiến cả trái tim cô đau nhói.


 

"Tinh Tinh ?"

 

Anh nghi ngờ hỏi, vươn tay thử muốn chạm vào cô.

 

Tô Diệp Tinh hất tay anh ra và lùi lại một bước.

 

Cô lại hỏi: “Lục Dã, có thể đừng diễn cảnh tình cảm được không ?”

 

Lục Dã không trả lời.

 

Anh nhìn cô: "Tinh Tinh."

 

Cái gì cũng không nói.



 

Nhưng có vẻ như tất cả mọi thứ đã được nói rõ ràng rồi.

 

Chưa bao giờ hơn vào lúc này, Tô Diệp Tinh cảm thấy một cách rõ ràng những tham vọng và đam mê nhiệt huyết được diễn xuất như vậy xuất hiện trong đôi mắt của Lục Dã.

 

Đồng thời cô cũng biết.

 

Lúc này khuôn mặt của cô chắc hẳn là phải rất xấu xí.

 

Giống như khuôn mặt bị bóp nghẹt bởi ghen tị, hoảng sợ và sợ hãi mà cô đã xem vô số lần trên TV.

 

Làm thế nào nó có thể không xấu xí ?

 

Vậy mà cô lại coi như một điều hiển nhiên, yêu cầu Lục Dã từ bỏ tương lai của mình để thực hiện mong muốn của cô sao ?

 

Cô từng quay phim.

 

Tất nhiên, cũng dễ dàng biết rằng đối với một diễn viên mà nói, việc từ chối phim tình cảm giống như tự thiến mình, điều đó có nghĩa là từ nay về sau rất nhiều đạo diễn và kịch bản sẽ từ chối anh, đồng nghĩa với việc con đường diễn xuất của anh có vô số khúc ngoặt, trắc trở, cũng có thể cả đời này anh đều sẽ không thể chạm đến được cái đích cuối cùng mà anh luôn mong chờ.

 

Làm sao cô có thể hỏi Lục Dã một yêu cầu như vậy ?

 

Chỉ đơn giản là vì tình yêu ?

 

Nhưng những bộ óc trẻ con không khuất phục trước lựa chọn thứ hai.

 

Đêm đó, cô rời đi với hành lý của mình.

 

Cả hai không có xích mích gì lớn, nhưng vô hình trung, dường như có điều gì đó đã trở nên lạnh nhạt.

 

Cô bắt đầu trở nên đa nghi, nhạy cảm, loạn thần kinh.

 


Lục Dã đi quay phim rất mệt, có lúc quay phim về chỉ muốn ngủ một giấc, lại phải dỗ cô, thời gian dần dà, họ thậm chí còn cãi nhau to qua điện thoại.

 

Người cãi là cô, Lục Dã chỉ nói: "Tô Diệp Tinh, anh thực sự rất mệt mỏi."

 

"Ngày mai lại nói có được không em.”

 

Lúc đó cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

 

Người con gái trong gương từ lâu đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.

 

Một câu buột miệng nói ra: "Chúng ta chia tay đi."

 

Lời đã nói ra giống như câu thần chú.

 

sau đó thì. . . .

 

Hai người họ đã thực sự đã chia tay.

 

...

 

Thật đáng tiếc khi bây giờ họ dường như lại vướng vào nhau.

 

Tô Diệp Tinh liếc nhìn Lục Dã đang đi về phía cô, rồi nhìn Mộ Yên vẫn chưa rời đi.

 


Mộ Yên vẫn còn nói tiếp: "Chỉ là không nghĩ tới bây giờ hai người lại ở cùng nhau."

 

Tô Diệp Tinh giật giật khóe miệng, cô cảm thấy lười phải phân tích rõ ràng với người phụ nữ này là hai người họ bây giờ cũng không hoàn toàn ở bên nhau.

 

Cô chỉ nói: “Mộ lão sư rất rảnh ?”



 

Cô cụp mắt, nụ cười trên khóe miệng rất ngọt ngào, nhưng trong giọng nói trầm thấp lại ẩn chứa một tia ác ý: “Để tôi đoán xem, Mộ lão sư bây giờ là—”

 

"Nữ số ba, hay nữ số bốn nhỉ ?"

 

"Tô Diệp Tinh ! Cô đừng có mà quá đáng !" Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Mộ Yên lập tức đỏ bừng, "Nếu không phải tại cô, Lục Dã tại sao lại tạm thời chấm dứt hợp đồng với đoàn làm phim ? Nếu không phải tại cô, tôi sớm đã trở nên nổi tiếng rồi !”

 

Tô Diệp Tinh ngây người nhìn, đang định nói thì đạo diễn Tồi cũng đi tới.

 

"Tô lão sư, giờ cũng trễ rồi, vừa vặn đoàn phim tổ chức tiệc mừng, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé ?"

 

"Nhưng mà. . . ."

 

"Yên tâm đi, cô không cần lo lắng, tôi đã liên lạc với bên chương trình “Chúng ta ở bên nhau” rồi, cô với tiểu Lục ăn xong rồi hẳn về.”

 

Tần đạo diễn nói.

 

Như thế này, Tô Diệp Tinh không có gì để phản đối.

 

"Được.”

 

Cô gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.

 

Lọt vào ống kính, cô trong sáng và đáng yêu một cách tự nhiên, với nụ cười tươi như hoa mùa xuân.

 

Lục Dã liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua Mộ Yên, không biết vì sao, sắc mặt của Mộ Yên trở nên tái nhợt, cô ấy xoay người sang một bên.

 

"Tôi đi tẩy trang và thay quần áo."

 

Lục Dã gật đầu và đi vào phòng thay đồ.

 

Một số người tụ tập lại với nhau, và Tô Diệp Tinh đang nghe đạo diễn Tồi và những người khác khen ngợi màn năng lực sân khấu của Lục Dã, đặc biệt là lời thoại, cộng thêm cả khí chất, nhân vật này hoàn toàn được làm sống động trong một cảnh.

 

Sau khi chờ đợi một lúc, Lục Dã mới đi tới.

 

Hoàn toàn trở lại bộ dạng mặc áo đen quần đen, đạo diễn Tần đảo mắt nhìn hai người trẻ tuổi, ánh mắt lộ ra vẻ thâm thúy, ý tứ sâu xa.

 

Cuối cùng vỗ vỗ vai anh một cái: "Vừa vặn, lát nữa ngồi xe của tôi, sẵn nói qua với cậu về bộ phim tiếp theo của tôi luôn.”

 

“Xin chú Tần thứ lỗi, hiện tại cháu đang trong kỳ nghỉ.” Lục Dã duỗi chân, uể oải đứng bên cạnh Tô Diệp Tinh, “Đừng bắt cháu đi quay phima .”

 

" yên tâm đi !"

 

Đạo diễn Tần không chút khách khí , "Theo yêu cầu của cậu, cậu cứ xem trước rồi hẳn nói !”

 

Mấy người họ trò chuyện, đi về phía bãi đậu xe.

 

Tô Diệp Tinh từ đầu đến cuối không mấy hứng thú, khi cô lên xe của bảo mẫu đang đợi bên đường, cô đội chiếc mũ trên áo khoác ngoài, nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.

 

Lục Dã dường như không có hứng thú, vừa lên xe anh đã im lặng, không nói lời nào.

 

Tô Diệp Tinh mấy lần mở mắt ra, liền thấy anh nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc còn không rõ ràng.

 

Chiếc xe bảo mẫu lặng lẽ đi thẳng đến khách sạn năm sao lớn nhất gần đó.

 

Một căn phòng đặt trước sang trọng.

 

Có ba cái bàn, bên cạnh còn có KTV, bàn bida phăng, bàn bida lỗ, đủ thứ loại vui chơi. . . . .