Yêu Lại Từ Đầu 2

Yêu Lại Từ Đầu 2 - Chương 602






Trì Uyên không hề nhúc nhích mà lại cười, “Nếu như tôi không đi thì như thế nào?”
Hai người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, “Ngài Trì, xin anh đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi.”
Trì Uyên cười chế nhạo một tiếng, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Anh bấm số điện thoại của ông cả Tùy.

Đầu dây bên kia nghe máy ngay lập tức, giọng nói vẫn cười xởi lởi như lúc trước.

Ông ta nói, “A Uyên, cháu bận xong rồi sao?”
Giọng điệu của Trì Uyên cũng rất tốt, “Ông cả muốn nói chuyện gì với cháu thì cứ nói luôn qua điện thoại đi chứ không cần phải khua chiêng gióng trống như vậy đâu ạ.

Người nào không biết mà nhìn thấy còn tưởng là băng nhóm xã hội đen nào đó đi ra gây chuyện thì hỏng, làm vậy ảnh hưởng không tốt đâu.”
Ông cả cười ha ha, “Đâu đến mức, đâu đến mức.

Chú cũng chỉ là muốn mời cháu qua tới uống ly trà tâm sự tý thôi mà.

Nhất định là hai đứa cấp dưới không biết ăn nói kia của chú nói chuyện không rõ ràng làm cháu hiểu lầm rồi.

Gì mà liên quan đến băng nhóm cơ chứ? Bây giờ là xã hội pháp quyền, chúng ta đều là những công dân tuân thủ pháp luật, tuân thủ pháp luật chính là nguyên tắc cơ bản, cháu nói có đúng không?”
Trì Uyên ồ một tiếng, giọng nói của anh kéo ra hơi dài, nghe có chút qua loa lấy lệ cộng thêm chút lười biếng.

Anh nói, “Nếu chỉ là uống trà vậy cháu không qua đâu.

Gần đây ngủ không được ngon, bác sĩ có dặn nhớ uống ít cà phê với trà lại.”
Thật ra lời cự tuyệt này có chút hơi bất lịch sự.

Ông cả Tùy ở đầu dây bên kia lập tức không nói gì nữa.

Trì Uyên cong khóe miệng lên, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, anh còn lập tức nói, “Nếu thật sự không còn có việc gì quan trọng nữa vậy cháu cúp máy trước đây.


Chú cũng biết ngày nào cháu cũng rất bận mà.

Trong công ty còn có mấy dự án hợp tác cần bàn bạc, mấy công việc bên công ty cũng nhiều nữa, thật sự rất mệt mỏi.”
Hàm ý ẩn chứa trong mấy lời này ông cả Tùy cũng có thể nghe hiểu.

Công ty nhà họ Tùy gần đây bị mắc cạn mấy dự án hợp tác không làm được tiếp nên thật sự không bận chuyện gì cả.

Sự phát triển của công ty rõ ràng đã bắt đầu đi xuống.

Ông cả Tùy ở đầu dây bên kia suýt thì nghiến răng ken két.

Thái độ của Trì Uyên với ông ta trước kia không phải là như vậy.

Quả nhiên anh có vấn đề, hôm qua gửi tin nhắn thử dò xét xem ra gửi đúng rồi.

Trì Uyên cũng không chờ ông cả Tùy nói gì tiếp mà trực tiếp cúp máy luôn.

Sau đó anh cầm điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt hai tên vệ sĩ kia rồi trực tiếp quay vào trong xe.

Anh đóng cửa rồi khởi động xe, nhấn ga một cái vọt ra ngoài.

Hai vệ sĩ kia nhìn nhau, bọn họ không hiểu ý của Trì Uyên là gì.

Trì Uyên gọi điện thoại cho ông cả, cái này bọn họ cũng biết rõ.

Chẳng lẽ ông cả cứ như vậy để cho anh đi?
Xe của Trì Uyên biến mất ra khỏi tầm mắt thì một người trong hai vệ sĩ mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho ông cả.


Ông cả có nghe máy nhưng cấp dưới còn chưa kịp hỏi cái gì ông ta đã mở miệng mắng ngay một câu vô dụng.

Sau đó điện thoại lại bị cúp máy.

Hai tên cấp dưới nhìn nhau, bọ họ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Mà Trì Uyên lái xe đi thẳng qua Club của Chương Tự Chi.

Lúc anh đến nơi thì Lương Ninh Như vẫn chưa tới.

Chương Tự Chi vừa rửa mặt và thay quần áo xong xuôi đang đi từ lầu hai xuống.

Anh ta vừa thấy Trì Uyên lập tức nói ngay, “Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt anh nhìn qua cứ là lạ thế nào ấy, ai chọc giận anh à?”
Sau khi nói xong anh ta lập tức lại nói thêm một câu, “Với thân phận địa vị hiện tại của cậu cả nhà họ Trì tôi thật sự không nghĩ ra ai còn dám gây sự với anh nữa.

Cho nên chẳng lẽ là Cố Tiểu Tư nhăn mặt với anh rồi sao?”
Bộ dạng anh ta nhìn như tên trộm lại lén la lén lút làm cho Trì Uyên cạn lời không có gì để nói.

Trì Uyên không thèm để ý bộ dáng hóng chuyện của anh ta mà nói thẳng, “Đêm qua tôi bảo người qua chỗ bên trong ngân hàng tư nhân kia lại rà soát lại một lần nữa thì phát hiện trong đó còn có một cái tầng hầm.

Tầng hầm đã bị người khác dọn dẹp sạch sẽ rồi, chẳng qua là lúc di chuyển có lẽ bọn họ hơi bối rối nên làm rơi đồ.

Người của tôi tìm được thứ sót lại đó rồi.”
Lúc này Chương Tự Chi mới tinh thần tỉnh táo lên, anh ta vội vàng dựa lại gần, “Để sót cái gì vậy, vật đó rất quan trọng sao?”
Cái đó có phải là vật quan trọng hay không thì bây giờ Trì Uyên cũng không thể nào xác định được, anh chỉ nói, “Hình như là xương người.”
Hai mắt Chương Tự Chi lập tức liền trừng lớn.

Xương người, cái này thật sự chính là vật rất quan trọng rồi.


Chương Tự Chi hỏi thử, “Ý của anh là, bên chỗ ngân hàng tư nhân có xảy ra một vụ án mạng sao?”
Anh ta chẹp miệng một cái, “Anh có mang xương tới không? Là loại xương gì?”
Trì Uyên lắc đầu, “Làm sao tôi dám động vào loại đồ này chứ, vẫn đang ở dưới tầng hầm.”
Chương Tự Chi nắm bàn tay trái đập vào lòng bàn tay phải sau đó nói, “Một lát nữa chờ Lương Ninh Như đến tôi nói với cô ta xem.

Cô ta cũng có chút quan hệ với bên kia, nói cô ta nói với bên cảnh sát một câu, bảo họ một lần nữa đi điều tra thử.

Trời ạ, là xương, mà còn là xương người nữa chứ, nghe một cái là chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Trì Uyên ngồi trên ghế sô pha ngả người ra sau, “Ừ, nếu quả thật chính là xương người vậy việc này chắc chắn lớn hơn chúng ta tưởng nhiều.”
Nói xong câu này, anh lại kể qua chuyện vừa nãy anh đang đi trên đường thì bị ông cả Tùy phái người theo dõi.

Anh cũng chưa nói tỉ mỉ kỹ càng lắm nhưng đại khái cũng nói cho Chương Tự Chi biết ông cả Tùy chắc là đã phát hiện ra mấy người bọn họ hợp tác với nhau bày mưu phía sau màn rồi.

Chương Tự Chi vén quần áo lập tức đứng lên, “Tôi mà sợ ông ta à? Ông khọm già kia không còn nhân tính.

Nếu không phải lúc trước ông ta không động chạm gì đến tôi nên tôi mới thế chứ ông ta thử động vào tôi thử xem, lúc trước tôi đã đốt nhà ông ta luôn rồi.”
Từ trước đến nay cậu chủ nhỏ nhà họ Chương không sợ trời không sợ đất, anh ta luôn cảm thấy tất cả mọi người đều thua kém anh ta.

Trì Uyên đã miễn nhiễm với cái thái độ tự tin vượt qua biên giới này của anh ta.

Anh thậm chí còn có thể hùa theo mà gật đầu, “Ừ, cậu nói cũng đúng.

Có lẽ lúc trước ông cả khá sợ cậu cho nên vẫn luôn tránh cậu.

Bây giờ ông ta chọc phải tôi lại vô tình đụng trúng cậu chắc đang hối hận xanh ruột ở nhà rồi.”
Anh nói câu này vô cùng giả không có tâm tý nào, giả đến mức Chương Tự Chi lập tức có thể nghe được ý ngược lại ở trong mấy câu đó.

Anh ta chậc chậc mấy lần, “Trì Uyên, anh nói anh thử xem, cái tốt không học lại học cái dở, anh với Cố Tiểu Tư ở bên nhau sao mà cái miệng này của anh càng ngày càng ăn nói khó nghe như vậy hả?”
Trì Uyên ngậm miệng không nói gì nữa, anh không hùa theo câu này của anh ta.

Hai người cứ ngồi chờ như thế một lúc thì Lương Ninh Như cũng qua đến.

Có thể thấy Lương Ninh Như có chút sốt ruột, cô ta vừa xuống xe mở cửa đã trực tiếp chạy vào.


Lương Ninh Như bước vào sảnh chính của Club, người đầu tiên cô ta nhìn chính là Trì Uyên, sau đó cô ta lại nhìn Chương Tự Chi hỏi, “Có chuyện gì vậy? Có phải là có manh mối mới phải không?”
Chương Tự Chi bảo Lương Ninh Như ngồi xuống sau đó mới nói, “Hình như bên trong ngân hàng tư nhân kia có chút vấn đề, lần trước kiểm tra tài sản chắc là có bỏ sót mất mấy chỗ.”
Lương Ninh Như chớp mắt, cô ta liếc Trì Uyên một chút, “Các anh lại phát hiện ra cái gì ở trong đó, đúng không?”
Trì Uyên gật đầu, “Hôm qua người của tôi có đi qua kiểm tra một chút, bên trong còn có một cái tầng hầm.”
“Còn có tầng hầm sao?” Lương Ninh Như sửng sốt một chút.

Cô ta được đồng nghiệp cũ chia sẻ thông tin nên cũng biết sau khi kiểm tra tài sản của ngân hàng tư nhân thì tình hình cụ thể của bên đó là như thế nào.

Cô cũng không nghe bọn họ đề cập đến chuyện có cái tầng hầm ở đó.

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp, “Ở trong sân, nghe nói là ở một góc hẻo lánh cũng không thu hút lắm.”
Chỗ như vậy thì bị bỏ qua cũng là bình thường.

Kiến trúc bên trong ngân hàng tư nhân kia hơi phức tạp, nhìn cứ quanh co lòng vòng.

Rất dễ bỏ sót một số vị trí.

Lương Ninh Như khẽ gật đầu, “Là như vậy à? Vậy tôi lại nói qua với đồng nghiệp của tôi một chút vậy, để tôi dặn bọn họ phái người đi qua tìm kiếm kỹ lưỡng chỗ kia một lần nữa.”
Nói xong cô ta ngẩng đầu sắp xếp từ ngữ một lúc, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cung cấp những manh mối này.”
Trì Uyên dựa vào sô pha, vẻ mặt không có gì đặc biệt, “Tôi cũng có mục đích riêng của mình, tôi không hoàn toàn là vì công lý mà làm vậy.”
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, làm bất cứ chuyện gì đều có cân nhắc của riêng bản thân mình.

Anh nói như vậy Lương Ninh Như cũng có thể hiểu được.

Chẳng qua Lương Ninh Như vẫn nói, “Vẫn như cũ cảm ơn anh.

Mặc kệ anh có mục đích như thế nào thì anh cũng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh có chút không vui lắm.

Lương Ninh Như lịch sự với Trì Uyên vừa mới gặp nhau có hai lần như vậy, nhưng cô ta lại lạnh như băng với anh ta, người vẫn luôn vội trước vội sau cung cấp manh mối cho cô ta.

Như thế này vẫn là người sao?.