Yêu Lại Từ Đầu 2

Yêu Lại Từ Đầu 2 - Chương 687: Chương 687






Mấy giây sau, Mạnh Sướng bỗng dưng cười hì hì: “nhưng mà, may là tôi cũng biết khó mà rút lui, nếu không đụng tường mới quay đầu, thì chắc đến chồng tôi cũng coi thường mất.”
Mạnh Sướng nhìn Trì Uyên chằm chằm: “tôi cũng chúc phúc cho anh và Tiểu Tư, chúc hai người sống hạnh phúc đến đầu bạc.”
Trì Uyên im lăng, một lúc lâu sau mới nói hai tiếng cảm ơn.

Câu chuyện đã đến mức này, chắc là cũng không còn gì để nói nữa.

Trì Uyên đứng dậy, nói Cố Tư đang ở nhà đợi rồi rời đi.

Mạnh Sướng cũng không biết anh đi như vậy là vì Cố Tư đang đợi thật không hay là vì những lời vừa nãy làm cho anh không thoải mái.

Nhưng dù có vì lí do gì, thì cô cũng thấy lòng mình thanh thản một chút.

Mạnh Sướng gật đầu một cái: “được, anh đi thong thả, nếu Cố Tư muốn ăn cái gì thì cứ tới lấy.’
Trì Uyên không lên tiếng, quay đầu bước ra ngoài.

Anh lái thẳng xe về nhà cũ.

Cố Tư vẫn đang ngủ ở vườn hoa.

Dạo gần đây, Cố Tư ngủ rất khỏe, làm cho Trì Uyên cũng có chút hâm mộ.

Chẳng phân biệt trường hợp, cũng chẳng quan tâm đến địa điểm, tìm được chỗ là nằm xuống ngủ.

Trì Uyên đi đến, lại đem cô từ dưới ghế kéo lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.

Cố Tư nhíu mày một cái, giọng mới ngủ dậy mềm nhũn, nhẹ nhàng; “Anh mới đi ra ngoài về sao?”
Trì Uyên ừ một tiếng, còn nói: “anh đi mua bánh ngọt cho em.”

Vừa nghe có bánh ngọt, Cố Tư mở luôn một con mắt: ‘ở đâu.”
Trì Uyên cười cười, đưa tay chỉ lên bàn: “ở bên kia.”
Cố Tư liếc một cái liền nhận ra đây là cái túi ở tiệm bánh của Mạnh Sướng.

Cô ôi chao một cái, tỏ ra vui vẻ, từ từ chống cái ghế ngồi dậy: “Trì Uyên, anh tốt quá đi.”
Nói xong, Cố Tư vội vàng đi đến chiếc bàn, ngồi xuống.

Cô mở túi bánh ra, cầm một miếng lên ăn: “oa, sản phẩm mới này, mùi vị cũng không tệ.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm, hỏi: “trước đây, quan hệ của em với Mạnh Sướng như thế nào.”
Cố Tư ngạc nhiên một cái, không hiểu tại sao Trì Uyên lại hỏi vấn đề này: “cực kì thân thiết, thế nào sao?”
Trì Uyên lắc đầu: “Không sao, chỉ là tự dưng nhớ tới, muốn hỏi một chút xem sao.”
Cố Tư cũng không để trong lòng, bắt đầu cặm cụi ăn bánh.

Đây đúng là món cô đang thèm, thế nên số lượng bánh cô ăn vào cũng không ít.

Đợi đến lúc ăn no rồi, Cố Tư mới nhớ tới Mạnh Sướng, hỏi Trì Uyên một tiếng hôm nay bên Mạnh Sướng làm ăn thế nào.

Chân mày Trì Uyên hơi nhíu một chút: “Lúc anh đến, cửa hàng cũng không có vị khách nào, nhưng mà, thời điểm này, vắng ít khách cũng là chuyện bình thường,”
Cố Tư gật đầu một cái: “Anh có gặp Mạnh Sướng không? Cuộc sống gia đình của em ấy có phải cực kì tốt hay không?”
Trì Uyên nhìn Cố Tư: “chắc vậy, làm sao anh chú ý được.”
Cố Tư ăn xong bánh ngọt thì cổ họng cảm thấy hơi khát, cô bưng ly nước trái cây bên cạnh lên, uống một ngụm nhỏ.

Bây giờ, cuộc sống của cô so với thần tiên cực kì giống nhau, ăn uống no nê, ngủ ngon đủ giấc, làm cho tinh thần cũng vui vẻ hơn hẳn.

Cố Tư từ từ đứng dậy, cẩn thận dang hai tay hai chân ra hít thở: “thật thoải mái nha, có nên làm chút việc không nhỉ?”
Trì Uyên cười cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Tư, anh bóp nhẹ cằm cô, để cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình, sau đó, cánh môi anh nhắm vị trí cực chuẩn hôn xuống.

Trì Uyên hôn cô một lúc rồi mới buông lỏng cô ra: “đúng là không có lương tâm, lại ăn hết rồi, không để cho anh một miếng.”.


Kiếm Hiệp Hay
Cố Tư ngây ngốc cười lên: “không phải anh vừa nếm được mùi vị rồi sao?”
Trì Uyên chép chép miệng: “không nếm được gì hết.”
Cố Tư nhón ngón chân, vươn lên hôn một cái vào khóe môi Trì Uyên: “ đúng là không biết xấu hổ, thưởng cho anh một cái nữa đấy.”
Trì Uyên cũng cười rộ lên, đưa tay lên véo mặt cô một cái.

Dạo gần đây, Trì Uyên rất thích cười.

Vốn dĩ Cố Tư còn cảm thấy, thời gian này Trì Uyên nhàn rỗi, hai người ở nhà suốt nói không chừng sẽ sinh ra mâu thuẫn, chán ghét nhau.

Tính cách của Trì Uyên cô cũng biết, anh không biết dỗ dành người khác, lời nói ra cũng không dễ nghe.

Mà lúc này cô mang thai, tâm trạng có chút nhạy cảm, rất khó đảm bảo rằng sẽ không dễ tức giận.

Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, cô thấy bản thân mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Mấy ngày Trì Uyên ở nhà với cô, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

Trì Uyên không chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, mà anh còn chăm sóc cô cực kì chu đáo, rất có tính kiên nhẫn, những việc đó cũng không phải là hành động nhất thời.

Hai người Cố Tư và Trì Uyên cùng trở về nhà chính.

Bà cụ đang ngồi trên salon xem ti vi.

Trong ti vi đang chiếu chương trình hát opera của thủ đô Bắc Kinh.


Cố Tư nghe không hiểu mấy thứ này, nhưng mà cô vẫn đi đến, ngồi xem cùng bà cụ.

Bà cụ thấy có người đến, quay đầu nhìn Cố Tư một cái: “buổi tối a Trì với a Tố về đến đây, cả nhà có thể sẽ náo nhiệt hơn.”
Cố Tư hơi ngạc nhiên một chút: “ ôi chao, cuối cùng hai người họ cũng chịu về.”
Bà cụ cười: “còn không phải là do bà phải gọi mấy cuộc điện thoại trách móc sao, chắc là hai người họ bị gọi nhiều cũng ngại, nên nói trở về hai ngày.”
Nói xong, cụ bà lại thở dài một cái: “con nói xem, hai người các con tuổi trẻ, muốn đi ra ở giệng thì bà còn hiểu được, nhưng mà hai người kia đã bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn muốn cái gì mà thế giới hai người.”
Cố Tư cười hi hi ha ha dựa vào cánh tay bà cụ: “ai nha, bà nội hiểu mà, hai người họ lúc trẻ chưa thông suốt, bây giờ mới phản ứng như vậy.”
Bà cụ nhìn ti vi chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay lại nhìn Cố Tư: “bên Tự Chi có gọi điện cho con không, dạo gần đây thằng bé với tiểu Lương thế nào rồi?”
Cái này thì thực sự Cố Tư không biết.

Dạo gần đây, Chương Tự Chi không gọi điện thoại cho cô.

Trước đây, Chương Tự Chi sẽ luôn luôn gọi điện cho cô, rủ cô ra ngoài chơi.

Nhưng từ khi cô trở về nhà tổ, Chương Tự Chi rất ít khi gọi điện thoại cho cô.

Cũng có một nguyên nhân để Chương Tự Chi làm như thế là do cô đang mang thai, việc đi ra ngoài chơi cũng không được thuận tiện lắm.

Ánh mắt bà cụ lại nhìn về phía màn hình ti vi, nhưng lời nói lại là nói với Cố Tư: “thật ra thì bà suy nghĩ cẩn thận một chút, thấy Tự Chi với tiểu Lương cực kì xứng đôi, tiểu Lương kia thì nhìn một cái đã biết ngay là một cô gái tốt.

Bỏ qua a Cảnh đi, không lo nữa.”
Cố Tư mím mím môi.

Bà nội này, lại còn dắt cho Trì Cảnh một mối lương duyên.

Mặc dù câu trên của bà cụ là đang chúc mừng Chương Tự Chi với Lương Ninh Như, nhưng mà sao Cố Tư cứ cảm thấy, câu nói đấy mang toàn vẻ tiếc nuối.

Cố Tư đánh nhẹ cái vào tay bà cụ, không nói gì hết.

Buổi chiều này mọi người đều ở nhà, không làm việc gì hết nhưng thời gian mãi cũng trôi qua.


Trời sẩm tối, Trì Trúc đã sớm đưa theo Phương Tố trở về nhà cũ.

Cố Tư nhìn Phương Tố đang đứng ở cửa, tặc lưỡi một cái.

Hiện tại, Phương Tố trông như đã trẻ hơn trước rất nhiều.

Đúng là, phụ nữ được tình yêu nuôi dưỡng có khác.

Trước đây, Phương Tố có sở thích ăn mặc toàn những bộ ra dáng phu nhân, trang trọng, nhưng cũng rất cứng ngắc, gò bó.

Nhưng bây giờ lại không giống, cả người có sự thanh thuần, tươi mới, trẻ trung hơn.

Không chỉ nhìn đẹp hơn mà làm người cũng thoải mái hơn.

Nhìn Trì Chúc bên canh, ông cũng trẻ hơn trước một chút.

Bây giờ, ông không mặc âu phục mà trên người mặc một bộ quần áo ở nhà, trẻ chung, giản dị.

Nhìn cũng không còn cứng ngắc nữa.

Phương Tố lấy đồ từ trong túi xách ra, nói là quà bồi bổ thân thể cho Cố Tư.

Bà đi tới bên cạnh Cố Tư, ngồi xuống, thần khí vui vẻ cứ lải nhải nói những thứ này ăn vào bổ, làm trẻ em sinh ra được trắng trẻo, mập mạp ra sao.

Cố Tư nghe mà không biết phải làm sao, dạo gần đây, Phương Tố thường xuyên gửi nhiều đồ tốt tới, ngày nào cô cũng ăn, ăn rất nhiều rồi nhưng mà do đồ gửi tới nhiều quá, cô không cách nào ăn hết nổi.

Bà cụ đem mấy món đồ Phương Tố đem đến xem qua một chút: “cũng được, những món này cũng không tệ, ăn nhiều rất tốt cho cơ thể.”
Nói xong, bà cụ lại quay đầu nhìn Cố Tư: “những món này so với khoai tây nướng kia có dinh dưỡng hơn rất nhiều, mà hương vị so với củ cải chấm tương cũng ngon hơn.”
Cố Tư nhoẽn miệng cười, “Bà nội, bà kì quá à.” Lúc này, Trì Uyên đang ngồi một bên ghế sa lon.

Tầm mắt anh rơi vào ba người phụ nữ ngồi bên kia ghế, ánh mắt nhìn họ ngày càng ôn nhu, khóe miệng đang cười cũng mỗi lúc một sâu thêm..