Yêu Lại Từ Đầu 2

Yêu Lại Từ Đầu 2 - Chương 845: Chương 845




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Khiến cho Ninh Tôn không ngờ đến là, qua một lúc Nam Nhạc liền gọi điện thoại tới.



Ninh Tôn hơi cau mày, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, sau đó nghe máy, giọng nói ôn hòa: “Xin chào.”

Giọng nói của Nam Nhạc rất nhẹ nhàng: “Thật sự rất hài lòng bức ảnh sao?”

Ninh Tôn ừ một tiếng, sau đó hình như cười cười: “Cô Nam chụp đương nhiên là tôi hài lòng rồi.”

Nam Nhạc dừng lại một chút, dường như có chút bất đắc dĩ: “Anh không cần phải khách sáo như vậy, có chỗ nào không vừa ý nhất đinh phải nói cho em biết, hậu kỳ vẫn có thể sửa đổi được.”

“Không, không có, thật sự rất hài lòng.” Ninh Tôn vội vàng trả lời.



Thật ra anh đối với mấy thứ này không đặc biệt quan tâm, ảnh chụp ra đều có sự sai lệch, thứ đồ giả đó có gì mà hài lòng với không hài lòng đâu chứ.



Nam Nhạc cười haha, chuyển đổi đề tài: “Trợ lý nhỏ của anh nghỉ phép, một mình anh đi làm sao?”

Ninh Tôn có chút bất ngờ, nhưng cũng ngại hỏi đối phương làm sao biết được.



Hơn nữa Nam Nhạc mở miệng liền gọi Hứa Thanh Du là trợ lý nhỏ của anh, dường như đã quên anh và Hứa Thanh Du bên ngoài còn có một tầng quan hệ khác.



Vì thế Ninh Tôn trả lời: “Việc của tôi vốn cũng không nhiều lắm.



Thời gian này nhìn Tiểu Du có hơi mệt mỏi, nên bảo cô ấy nghỉ ngơi.



Dù sao cũng là bạn gái của tôi, làm sao có thể thật sự coi như trợ lý được.”

Nam Nhạc ở bên kia ừ một tiếng, không tiếp lời nói của Ninh Tôn: “Hiện tại người nổi tiếng giống như anh không nhiều, trước đây em tham gia một vài chương trình, nhìn thấy mấy người đó đi ra ngoài là kéo theo một đoàn trợ lý, vệ sĩ, giống như bên cạnh có ít người, nên biểu hiện ra địa vị bọn họ không giống nhau.





Em vẫn là thích anh đơn giản như thế này.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9





làm trợ lý của tôi, cô ấy học chuyên ngành thiết kế, vốn là có tương lai tốt đẹp, là tôi làm trậm trễ cô ấy.”

Ninh Tôn giống như thở dài: “Nói ra còn vô cùng có lỗi với cô ấy.”

Nam Nhạc ở bên kia ngay lập tức không nói lời nào.



Qua mấy giấy Ninh Tôn lại ôi một tiếng: “Sao lại nói với cô mấy lời này chứ? Làm cho cô chê cười rồi.”

Nam Nhạc coi như là giữ vững được, nói một câu không có chuyện gì.



Ninh Tôn tiện thể lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cô nhìn thấy cô ấy đang ở chỗ nào vậy? Cô ấy ở một mình sao? Vừa rồi tôi còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói là đang ở cùng bạn.”

Nam Nhạc ừ một tiếng: “Quả thật là ở một mình, chắc là đang đợi bạn của cô ấy đi.”


Ninh Tôn nói một câu vậy sao.



Lúc này bên kia truyền đến giọng nói trợ lý gọi cô, cô quay đầu đáp lại, sau đó nói với Ninh Tôn: “Em ở đây đang có chuyện, nếu như ảnh chụp anh thật sự hài lòng, vậy em sẽ dùng bức này nhé.”

Ninh Tôn nói được, theo đó còn nói lời cảm ơn với Nam Nhạc.



Nam Nhạc nở nụ cười: “Không cần cảm ơn, sau này có cơ hội lại cùng nhau hợp tác.”

Nói xong câu này Nam Nhạc cúp điện thoại.



Ninh Tôn nhìn chằm chằm di động, cuối cùng vung tay ném sang một bên.



Loại nói chuyện ứng phó về mặt công việc thế này, anh thật sự là phiền muốn chết.



Ban đầu Ninh Tôn chẳng muốn làm gì, hiện giờ tâm trạng không tốt, liền chẳng có tâm tư ứng phó với bất kỳ ai.



Nằm trên gường như vậy một lúc, anh lại lật người đứng dậy đi vào phòng bếp.



Nhìn quanh một lát, còn chưa xuống tay, bên kia đã truyền đến tiếng chuông cửa.



Ninh Tôn ngạc nhiên, theo phản xạ liền cho rằng Hứa Thanh Du đã trở lại.



Một loại cảm giác nói không rõ trong nháy mắt liền chạy tán loạn.



Nhưng sau đó anh lại hiểu ra, Hứa Thanh Du trở về không có khả năng ấn chuông cửa, cô có chìa khóa của mình.



Vì thế trong nháy mắt cảm giác vừa dâng lên liền biến mất, loại cảm giác này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, cho nên Ninh Tôn căn bản chưa kịp nắm bắt.





Anh hít sâu một hơi xoay người đi mở cửa, đang đứng ở bên ngoài, quả nhiên là mẹ Ninh.



Mẹ Ninh là người đã có tuổi rồi, vừa liếc mắt liền nhìn ra tâm tình trong mắt của Ninh Tôn.



Bà vừa đi vào trong phòng vừa cười nói: “Sao thế, nhìn thấy mẹ đứng bên ngoài liền có vẻ thất vọng như vậy, là đang chờ Tiểu Hứa quay về sao?”

Ninh Tôn không nói gì, đóng cửa lại, ánh mắt dừng lại ở thứ đồ trong tay mẹ Ninh: “Đồ ăn bên ngoài?”

Mẹ Ninh cười cười: “Không phải, mẹ tự mình làm ở nhà, mang đến cho con đấy.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.10



người phụ trách trong đoàn làm phim, theo anh trong lúc quay phim.



Tình huống bình thường, anh sẽ không cần mang theo trợ lý tới.



Tuy thời gian quay phim có hơi dài, hơn nữa chuyển địa điểm quay tương đối nhiều, thật sự cần phải có người chăm sóc, nhưng chắc chắn đoàn làm phim đã sắp xếp xong xuôi rồi.



Ninh Tôn cau mày: “Đến lúc đó rồi nói.”

Hứa Thanh Du công khai với bên ngoài là bạn gái của anh, nếu anh cũng mang Hứa Thanh Du đến trường quay, ít nhiều đối với chuyện ghi hình sẽ có ảnh hưởng.



Chính mình không nghĩ nhiều, người ngoài khẳng định cũng sẽ ít nhiều suy xét thân phận của Hứa Thanh Du.




Đến lúc đó không biết lại muốn tung ra tin tức gì nữa.



Mấy chuyện này vẫn còn chưa quyết định, Ninh Tôn nghĩ đến lúc đó bàn bạc cùng với chị Thái một chút.



Mẹ Ninh gật gật đầu: “Tuy mẹ không phản đối quan hệ của hai đứa, nhưng đi ra ngoài quay phim tốt nhất vẫn là đừng mang theo bạn gái bên cạnh.





Cái này cũng là tôn trọng với bạn diễn nữ.”

Ninh Tôn gật đầu, anh cũng suy nghĩ đến điểm này: “Sau này con sẽ cùng chị Thái trao đổi lại.”

Tình huống bình thường, anh không cần trợ lý, trợ lý bên người sẽ bị chị Thái sắp xếp tới bên cạnh mấy nghệ sĩ khác.”

Nhưng bởi vì Hứa Thanh Du đã công khai thân phận với anh, chị Thái không thể sắp xếp cô cho người khác được.



Cho nên không mang theo Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du ở đây sẽ dư ra một khoảng thời gian trống.



Tuy Ninh Tôn không đề ý, nhưng nghĩ đến chị Thái bên kia sẽ có nhiều hơn một vài suy tính.



Mẹ Ninh cũng không nói gì thêm nữa, ở bên cạnh nhìn Ninh Tôn ăn xong bữa cơm, sau đó thu dọn hộp cơm.



Bà lại đi vào phòng bếp dọn dẹp một chút, vừa làm vừa hỏi Ninh Tôn: “Hôm nay có liên lạc với Tiểu Du không? Bây giờ con bé ở đó thế rồi? Về nhà chưa?”

Ninh Tôn không muốn nói đến chuyện này, hàm hồ vâng dạ một tiếng, sau đó lập tức nói sang chuyện khác: “Buổi chiều mẹ có việc gì không?”

Mẹ Ninh thở dài: “Không có việc gì.



Bây giờ mẹ cô đơn một mình, thời gian nhiều vô cùng.”

Ninh Tôn chần chừ một lát, sau đó xoay người nhìn mẹ Ninh: “Vậy tối nay chúng ta ra ngoài dạo phố đi, tiện thể ăn một bữa cơm ở bên ngoài.”

Mẹ Ninh ngạc nhiên, quay đầu nhìn Ninh Tôn, sau đó cười cười: “Được, mẹ còn chưa từng cùng con đi dạo phố bao giờ.



Có đôi khi mẹ nhìn thấy mẹ con người ta vui vẻ đi dạo phố ăn cơm, mẹ thật sự rất hâm mộ.”.