Yêu - Loan

Quyển 1 - Chương 4




Tài xế đưa Mộ Mai về khu dân cư, giành cho cô thời gian một ngày để thu dọn hành lý và chào từ biệt mẹ nuôi của mình. Vừa bước xuống xe, đám trẻ con trong khu đã rối rít vây quanh ngắm nghía chiếc Roll Royce sang trọng. Đến tận khi xe đã khuất dạng, chúng mới quay sang hỏi Mộ Mai với giọng non nớt rằng, có phải cô cũng làm diễn viên giống như chị Parleton trong khu không.

Parleton là diễn viên hạng hai trong nước khá nổi tiếng. Bởi vì cô nàng xinh đẹp nên có vài tên nhà giàu đưa đón bằng những chiếc xe sang chảnh.

"Tránh ra đi mấy đứa quỷ này." Mộ Mai bị bọn nhóc hỏi phiền, nhe răng hù dọa chúng.

Bình thường Mộ Mai luôn nghiêm mặt, không biết ca hát vui tươi như mấy cô gái Anh, cũng không biết múa bụng như mấy cô gái Ấn nên không được đám trẻ con quý mến. Chỉ khi nào gặp phải bài tập khó nhằn, bị ba mẹ ép buộc thì mới cầm sách vở đến hỏi bài cô.

"Hì hì, Tiểu Cửu à, không phải anh đã dặn em đừng quát mắng bọn trẻ rồi sao. Bọn chúng đặt cho em nhiều biệt danh lắm ấy, nhiều lắm luôn á."

Trong khu này chỉ có mỗi một người nói giọng Bắc Kinh, Mộ Mai tức tối nhìn về phía đấy. Quả nhiên Triệu Cẩm Thư đang đứng cách đó vài bước, vai đeo balo, ôm một túi bánh mì bagels, ra vẻ thân thiện. Anh phát bánh cho đám trẻ đang túm tụm quanh Mộ Mai. Bọn trẻ cười ngọt ngào với Triệu Cẩm Thư, xong còn quay đầu làm mặt quỷ với Mộ Mai,  có vài đứa chào tạm biệt cô với cái biệt danh trời ơi đất hỡi.

"Tạm biệt bà phù thủy!"

"Tạm biệt tiểu ma nữ!"

Nhìn cái vẻ đắc ý vì đã liệu sự như thần của Triệu Cẩm Thư, Mộ Mai hờ hững đi lướt qua mặt anh. Thế nhưng Triệu Cẩm Thư cũng bước nhanh hơn, sóng vai đi cùng cô.

Lúc đến cửa nhà mình, rốt cuộc Mộ Mai không nhịn được giơ tay chặn lại: "Triệu Cẩm Thư, bất kể anh có cảm tình với tôi hay vui mừng vì gặp được đồng hương ở xứ người thì cũng là chuyện của anh. Nhưng tôi cảm thấy rất, rất ghét về việc anh cứ luôn lượn lờ trước mặt tôi thế này."

Mộ Mai vô cùng buồn phiền vì Triệu Cẩm Thư cứ ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô như vậy. Chàng trai lớn hơn cô bốn tuổi này có nụ cười như tỏa nắng. Người có nụ cười như vậy chắc hẳn hạnh phúc ngập tràn lắm đây. Tuổi thơ sống trong nhung lụa, được ba mẹ thương yêu, có anh chị em xấp xỉ tuổi nhau, ở trường thì được thầy cô khen ngợi, bạn bè quý mến, danh bạ điện thoại chật kín số của bạn bè.

Trên thế giới này luôn luôn có vài người giống như Triệu Cẩm Thư vậy. Còn Lâm Mộ Mai thì mãi mãi sẽ không trở thành một trong số đó. Không phải là cô không muốn, mà là cô không thể. Cuộc sống từ nay đến trước hai mươi bốn tuổi của cô đã hình thành quỹ tích cả rồi.

Quen biết Triệu Cẩm Thư là một việc hoàn toàn bất ngờ. Tháng trước, Mộ Mai vừa ra khỏi nhà không lâu trời đã mưa to, cô đành phải trú mưa cách đó không xa. Triệu Cẩm Thư cầm ô đi đến, nhìn mặt cô lom lom không hề kiêng dè. Mộ Mai bị anh nhìn đến mức khó chịu, cũng trợn mắt nhìn lại, sau đó anh bật cười, chính là nụ cười rạng rỡ mà Mộ Mai ghét nhất kia.

"Giống A Cửu nhà tôi quá. A Cửu nhà tôi lúc giận tôi cũng sẽ bỏ nhà trốn đi, nếu gặp phải trời mưa thì sẽ ủ ê núp dưới mái hiên, vểnh mặt hầm hừ nhìn lại tôi thế này." Anh cười hì hì, tay chân dài nên ngôn ngữ cơ thể khá sinh đông.

"Tôi không hề ủ ê và cũng chẳng vểnh mặt gì cả." Mộ Mai cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra câu này.

"Người Trung Quốc, quào... Thật tốt quá, người Trung Quốc..." Sau đó anh bắt lấy cánh tay Mộ Mai.

Căn nhà Mộ Mai trú mưa nhờ là nơi Triệu Cẩm Thư ở, chủ nhà là chị của anh. Anh vừa đến nước Anh được một tháng, là du học sinh ngành hàng không được đất nước cử đi đào tạo, trước mắt đang học tập tại Học viện cơ khí do Trung - Anh hợp tác.

Thế là cuộc gặp gỡ mười mấy phút dưới mái hiên này trở thành duyên phận mà Triệu Cẩm Thư hay nhắc đến. Anh thân thiết tự giới thiệu mình, rồi nhiệt tình mang theo quà cắp đến thăm mẹ Xuân, rồi sau nữa cứ gặp Mộ Mai là gọi Tiểu Cửu ơi, Tiểu Cửu à.

Mấy ngày sau Mộ Mai mới biết được, hóa ra Tiểu Cửu là tên con chó thứ chín Triệu Cẩm Thư nuôi ở Bắc Kinh. 

Mộ Mai luôn tỏ thái độ lạnh lùng với Triệu Cẩm Thư như mấy bạn học nam trong trường. Một lần phớt lờ họ, họ sẽ vẫn tiếp tục theo đuổi, nhưng nếu cứ lặp lại một trăm lần thì đương nhiên họ không thể nào kiên nhẫn nữa rồi. Nhưng đến bây giờ, Mộ Mai đã không chịu nổi được nữa, suốt một tháng nay Triệu Cẩm Thư cứ như kẹo cao su, bám dính mãi không sao dứt ra được.

"Ghét á?" Triệu Cẩm Thư như có hứng thú, gãi đầu mình, "Đây là lần đầu tiên trong đời anh mới nghe thấy có người nói với anh như vậy đấy." Anh chỉnh lại quần áo, "Tuy điều này khá mới với anh, nhưng anh vẫn không hi vọng em ghét anh đâu. Về phần em hỏi anh có cảm tình với em hay là muốn có một láng giềng người Trung Quốc thì ngay cả bản thân anh cũng không rõ. Trước mắt anh hi vọng được bạn với em, là kiểu bạn thân rất thân ấy."

"Nhưng tôi không thích làm bạn với anh, càng không có hứng trở thành bạn thân rất thân với anh." Mộ Mai đốp lại.

Triệu Cẩm Thư khẽ khom người xuống, chỉ có như vậy anh mới có thể thấy rõ được gương mặt và biểu cảm của cô bé Trung Quốc anh mới quen một tháng này. Trong đám con gái mười sáu tuổi anh biết, không có gương mặt nào khiến anh thương tiếc như Lâm Mộ Mai. 

Ban đầu, cô trú mưa dưới mái hiên nhà trọ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh, đứng dưới cơn mưa xối xả như một đóa hoa lay lắt, như thể một giây sau sẽ lìa cành rơi xuống bùn đất, không ai bắt kịp.

Qua một tháng tiếp xúc, Lâm Mộ Mai đúng là có tính khí khó gần, không hề giống với dáng vẻ của mình, bọn nhóc trong khu dân cư thường lén đặt biệt danh sau lưng cô. Bây giờ thấy cô sa sầm mặt, quả thật là có vài phần xứng với biệt hiệu kia.

"Được rồi, được rồi, thư giãn đi cô bé." Triệu Cẩm Thư vò tóc Mộ Mai, "Không thích kết bạn với anh thì thôi."

Mộ Mai gạt phăng tay Triệu Cẩm Thư ra, cô ghét anh có hành động thân mật như vậy với mình. Chàng trai có màu da và màu mắt giống cô luôn khiến cô có cảm giác muốn thân thiết một cách khó hiểu.

Triệu Cẩm Thư rút tay mình lại, cánh tay dài vươn về phía hàng rào, khi nhấc lên trong tay đã cầm một đóa hoa hồng màu đỏ như ảo thuật.

"Mang về phòng em đi, sẽ khiến tâm trạng Tiểu Cửu vui vẻ hơn đấy." Anh vẫn cười thật tươi.

Chắc hẳn do đóa hoa kia quá đẹp, đẹp đến mức thôi miên Mộ Mai đưa tay đón nhận. Nụ cười của anh tươi sáng hơn, trong ánh nắng mùa xuân, anh bỗng thốt lên một câu: "Rõ ràng Tiểu Cửu là một chú chim họa mi, sao cứ phải khoác lên mình bộ lông nhím nhỉ."

Mộ Mai ghi nhớ câu nói này rất lâu, nó tựa như một đốm lửa trong đêm tối, khiến Mô Mai luôn khát vọng sẽ có ngày mình biến thành một chú chim họa mi, tự do hót véo von trong rừng."

Bàn tay cầm lấy đóa hoa kia mở cửa ra, mẹ Xuân đang đứng trước cửa sổ, từ vị trí của bà chắc hẳn có thể nhìn thấy những hành động vừa rồi của cô và Triệu Cẩm Thư. Tay Mộ Mai khẽ khựng lại, giấu đóa hoa ra sau lưng theo bản năng.

"Mẹ Xuân, con về rồi ạ." Mộ Mai khẽ khàng cất lời, giống hệt như vô số lần cô tan học trở về nhà.

Bà quay đầu lại, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh hoàng hôn soi qua cửa sổ, khiến người phụ nữ mà Mộ Mai sống nương nhờ mười hai năm trông như một chiếc bóng.

Trong mắt người ngoài, mẹ Xuân hẳn thuộc về kiểu người trải qua cuộc sống tẻ nhạt vô vị, thậm chí cuộc đời bà chỉ có thể hình dung qua vài câu thưa thớt. Người Hoa quốc tịch Anh, vẫn còn độc thân, trước đây là diễn viên múa, trong một lần bị tai nạn đã không còn khiêu vũ được nữa. Bà dựa vào số tiền  bồi thường của đoàn múa và tiền bảo hiểm của người chị đã chết để lại, sống cuộc đời áo cơm không lo.

Nhưng Mộ Mai biết, mẹ Xuân là một người có quá khứ bí ẩn, nhất định những việc kia tàn nhẫn vô cùng, cho nên bà mới dần dần già đi trong nỗi ưu thương.

"Mẹ Xuân, bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến bên cạnh Vưu Liên Thành rồi." Mộ Mai nhỏ giọng.

Cô rất sợ người phụ nữ tên Lâm Xuân trước mắt này, ban đầu là sợ bị bà vứt bỏ, vất vả lắm cô mới có được một người nhà mà cô hằng ao ước, vất vả lắm cô mới có được một người cho cô mang một cái họ, vất vả lắm mới có địa chỉ để cô ghi vào lý lịch.

Thế là cô cẩn trọng, ngoan ngoãn đi theo mẹ Xuân, không làm chuyện khiến mẹ Xuân buồn, chỉ làm chuyện mẹ Xuân vui lòng và làm chuyện mẹ Xuân bảo cô làm. Dần dà, theo năm tháng trưởng thành, điều ấy cũng tạo nên một nỗi sợ hãi vô hình xuất phát từ nội tâm cô.

Lâm Xuân từ từ đi đến bên cạnh thiếu nữ duyên dáng đứng bên chiếc đàn Piano, đóa hoa hồng kiều diễm lấp ló sau vạt váy xanh.  Lâm Xuân nhìn cô bé, như thoáng thấy được mình của ngày xưa.

"Mẹ Xuân, bắt đầu từ ngày mai con sẽ chuyển đến bên cạnh Vưu Liên Thành rồi." Lần này Mộ Mai cất giọng lớn hơn một chút, đây là việc mẹ Xuân muốn cô làm.

Bà gật đầu, nhìn cô đăm đăm với khuôn mặt ôn hòa, là kiểu ôn hòa Mộ Mai chưa bao giờ thấy: "Hoa hồng rất đẹp."

Mộ Mai cúi thấp đầu, mẹ Xuân lại đến gần cô hơn một chút, vén vài sợi tóc xõa bên thái dương ra sau tai cho cô, hành động dịu dàng, giọng nói cũng êm ái.

"Mộ Mai trưởng thành rồi, mẹ Xuân cũng quên mất ở tuổi này, hẳn là Mộ Mai cũng thích hoa tươi, cũng thích bạn bè hoạt bát. Mộ Mai, thật xin lỗi, mẹ Xuân đã già rồi, già đến mức lú lẫn. Nhưng mà Mộ Mai, mẹ Xuân hứa với con, chỉ cần con đến hai mươi bốn tuổi, con có thể làm một Lâm Mộ Mai tự do hơn bất cứ ai, có thể lựa chọn người con trai mình thật sự thích, muốn đi đâu thì đi. Mộ Mai, trên thế giới này có một thứ gọi là ân tình. Mẹ Xuân thiếu một người rất nhiều ân tình, chỉ có trả lại ân tình đó, sau trăm tuổi mẹ Xuân mới có thể đi gặp bà ấy. Thật xin lỗi, Mộ Mai."