Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 102




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Dú

chapter content



Dạo này Giản đại thiếu rất chi là phiền lòng.

Đừng thấy Lý Văn Tốn khi nào cũng trưng cái vẻ toe toét, nhưng người thì chẳng dễ thuyết phục cho lắm, dù hắn có bảy tỏ sự bất mãn với quyết định của gã bằng thái độ ác liệt đến đâu thì cũng không tránh được việc hắn phải ngồi cùng một bàn họp với Lý Ngọc.

Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm, toàn bộ cánh nhà buôn thành phố Bắc Kinh đều xắn tay áo lên, phải thừa dịp lễ Tình nhân hôm nay để vơ vét tiền của các cặp uyên ương mới được. Mỗi khi đến các ngày lễ, Giản Tùy Anh rất ghét ra ngoài như đa số người khác. Tắc đường hai tiếng là nhẹ rồi.

Vào đúng cái ngày chẳng hay ho gì đó, Lý Văn Tốn hẹn hắn cùng đi xem địa điểm làm việc.

Trước đó, Lý Văn Tốn đã chọn ra ba nơi để hắn tham khảo, giờ cả hai đều định đi xem một lượt, kiểu gì cũng ở quanh Tây Trực Môn* cả, dành ra một ngày là có thể thăm thú xong rồi, thấy được thì chi tiền đặt cọc ngay tại chỗ, hôm sau là có thể bắt đầu dọn đồ đạc lẫn chuyển người vào.

(*Tây Trực Môn: Là một cổng trong bức tường thành phố Bắc Kinh và hiện là một nút giao thông ở Bắc Kinh. Cánh cổng là lối vào cho nguồn nước uống của Hoàng đế, đến từ núi Xuân Ngọc phía Tây Bắc Kinh. Cánh cổng đã bị phá hủy vào năm 1969.)

Dạo này Giản Tùy Anh tất bật làm việc, căn bản là quên mất ngày 14 tháng 2 còn có ngày lễ như vậy, sau khi thấy xuất phát khó khăn mới kịp phản ứng, lúc muốn đổi ý đã chẳng còn kịp nữa.

Hắn đến địa điểm đầu tiên bị muộn mất nửa tiếng, chỉ thấy hai người họ Lý đang đi lại trong căn phòng, hình như Lý Văn Tốn đang dùng bước chân để đo đạc kích thước của văn phòng, còn Lý Ngọc thì đang thảo luận gì đó với người môi giới.

Hắn vừa xuất hiện ở cửa thì ba người đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

Ánh nhìn của Giản Tùy Anh và Lý Ngọc tức thì choảng nhau. Hắn nhíu mày, xoay người đi về phía cửa thang máy.

"Tùy Anh!" Lý Văn Tốn gọi một tiếng rồi đuổi theo, Lý Ngọc cũng bám sát.

Giản Tùy Anh nhấn thang máy bộp bộp, trong lòng cứ chửi mãi thằng ngu nào bấm thang máy trong ba, bốn giây khi hắn vào phòng vậy.

Lý Văn Tốn đè vai hắn xuống, cười nói: "Đừng đi mà, vào xem sao đã chứ."

Giản Tùy Anh trừng gã một cái.

Lý Ngọc cũng đã bước đến, đứng cách mười bước chân, một đôi mắt đen láy lặng yên nhìn hắn.

Trạng thái tang thương sau cái hôm say rượu đó đã bị hút ra khỏi người cậu, trên mặt cậu chưa từng có nhiều biểu cảm gì, chỉ lặng thinh đứng đó, vẫn giữ một khoảng cách không đến mức khiến Giản Tùy Anh phải giơ chân lên, cứ nhìn hắn như vậy, tuy ôm khát vọng vô hạn, song không dám tùy tiện bước nửa bước.

Lý Văn Tốn vỗ lưng hắn, "Ôi dào, Tùy Anh à, anh đừng vậy được không? Có thể biểu hiện tí chuyên nghiệp hơn không? Hôm nay hai đứa mình tới, là để chọn văn phòng, chọn xong rồi thì anh đi đường anh, nó đi đường nó. Anh đừng cứng đầu cứng cổ vậy nữa nhé."

Giản Tùy Anh tức đến nỗi muốn đập hắn, nhưng nếu hắn cứ thế mà đi thì kệch cỡm quá.

Lý Văn Tốn kiên quyết kéo hắn lại, "Đi thôi nào, xem văn phòng."

Giản Tùy Anh trưng cái mặt đen sì đi ngang qua người Lý Ngọc, bước vào phòng.

Chiều đó đi thăm thú ba văn phòng, chỉ có một người môi giới, cả bọn xem hết cả ba nơi, tìm một quán cà phê để nghỉ chân, tiện thể bàn giá với người môi giới.

Giản Tùy Anh khát nước, trà vừa được đưa lên đã uống một hớp, kết quả bị bỏng, mặt hơi nhăn nhó.

Lý Ngọc vẫn luôn nhìn lén hắn, lúc này bèn vội vàng lấy một ly nước chanh cho hắn, nhẹ giọng nói: "Uống ít nước lạnh này."

Giản Tùy Anh không nhìn cậu, mà nhấc một ly nước chanh khác lên, nhấp một hớp.

Tay Lý Ngọc dừng giữa không trung, khá là xấu hổ. Cậu chầm chậm buông, thuận tay rót trà cho Giản Tùy Anh.

Khi bàn giá, Lý Ngọc hiếm khi lên tiếng, Giản Tùy Anh đen mặt giả làm anh đại, Lý Văn Tốn ngồi một bên mỉm cười bàn giá, mỗi người thực hiện một chức trách riêng, phối hợp cực kỳ tốt, khiến người môi giới bị nói đến túa cả mồ hôi, cuối cùng bèn đưa một mức giá vừa lòng để ký hợp đồng thuê một năm.

Ký xong hợp đồng, trời cũng tối sầm.

Lý Văn Tốn đề nghị đi ăn cơm.

Giản Tùy Anh nhìn một đôi tình nhân trẻ chẳng biết xuất hiện từ bao giờ trong quán cà phê, bèn nói: "Thôi dẹp đi, chắc chắn chẳng có nơi nào đâu."

Lý Văn Tốn nói: "Dẹp gì mà dẹp, ba anh chàng độc thân chúng ta, chi bằng tụ họp lại, đón lễ với nhau đi."

Giản Tùy Anh "Hừ" một tiếng, "Chú là tó độc thân, còn anh thì không." Hắn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Chu.

Mặt Lý Ngọc tái mét, nắm đấm dưới bàn đã siết chặt khôn cùng.

Lý Văn Tốn bĩu môi, "Âu kê, anh đi tìm tình nhân bé nhỏ của mình đi, phục vụ, tính tiền!"

Lý Ngọc đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh chút."

Đúng là hôm nay quán cà phê bận kinh khủng, sau khi gọi thanh toán xong thì chỉ thấy phục vụ đi qua đi lại bên cạnh bọn họ, mãi mà chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến họ cả.

Sau khi về chỗ, hóa đơn cũng đã chốt xong, ba người lần lượt đi ra ngoài.

Lúc đến người đã không ít, xe họ đỗ rất rải rác, xe Lý Văn Tốn đỗ gần đây, chào xong thì lái xe đi mất.

Khi Giản Tùy Anh đi tìm vị trí đỗ xe mình, Lý Ngọc vẫn bám theo hắn, cứ nằng nặc đỗ bên cạnh hắn cho bằng được, vì vậy hai người một trước một sau đi về phía đỗ xe.

Tuy Giản Tùy Anh vờ như thờ ơ đi phía trước, nhưng thật ra lúc nào cũng đề phòng Lý Ngọc ở sau lưng, chỉ sợ cậu làm gì.

Vất vả lắm mới đến chỗ xe, Giản Tùy Anh nương theo ngọn đèn nhìn lốp xe xẹp lép y như quả bóng cao su bị xì hơi, gân xanh trên ót nổ đôm đốp.

Hắn xoay người trừng Lý Ngọc, "Mày làm?"

Lý Ngọc nhìn lốp xe, lắc đầu đầy vô tội.

Giản Tùy Anh không có chứng cớ, tức đến nỗi cứ nghiến răng mãi. Hắn đạp mạnh vào lốp xe, móc điện thoại ra.

Lý Ngọc tiến lên một bước, "Em chở anh về nhé."

Giản Tùy Anh lách mình, không thèm ừ hử gì với cậu, "A lô, lốp xe tôi bị xịt hơi rồi, các người điều một người tới, nghĩ cách đi, tôi đang ở..."

Cúp máy, Giản Tùy Anh mở cửa xe, định đợi trong xe.

Hắn vừa đóng cửa thì Lý Ngọc đã an vị trên ghế phó lái.

Giản Tùy Anh cả giận: "Mày xong chưa vậy."

Lý Ngọc lạnh nhạt nói: "Anh ghét em đến mức này à? Đến cả việc ở bên em một mình cũng không được."

Giản Tùy Anh không thèm quan tâm đến chuyện xe chật, cáu kỉnh châm điếu thuốc, "Đúng đấy, tao thấy mày là bực, tao hi vọng đời này chẳng gặp lại mày nữa."

Lý Ngọc nhìn sâu vào đáy mắt hắn, dịu dàng nói: "Anh Giản à, trước đây em cảm thấy mình rất chín chắn, mãi đến tận khi em gây ra rất nhiều chuyện sai lầm, em mới ý thức được là mình còn non trẻ quá. Nhưng em sẽ trưởng thành, anh hãy cho em thêm chút thời gian nhé, em muốn trở thành một người xứng đôi với anh, một người có thể để anh dựa vào. Tiểu Chu không hợp với anh, những người lui tới bên cạnh anh, cũng không hợp với anh, bọn họ sẽ chỉ khiến anh ngày càng mỏi mệt, anh chỉ có thể đối mặt với khốn cảnh một mình. Nhưng em thì khác, em muốn trở nên mạnh hơn anh, em muốn trở thành một người có thể chắn gió che mưa cho anh, dẫu tất cả mọi người muốn dựa vào anh, anh vẫn còn có thể dựa vào em."

Giản Tùy Anh đút bàn tay run lẩy bẩy vào túi quần, cười lạnh nói: "Đúng là bốc phét chẳng bị đánh thuế, mấy cái thứ nhảm nhí đó, mày nói nghe hay ghê đấy. Chưa nói đến chuyện tao có cần dựa vào người khác hay không, thì mày lấy cái gì mà chứng minh mày có thể mạnh hơn tao được."

Lý Ngọc nói: "Anh mong em chứng minh như thế nào?"

Giản Tùy Anh híp mắt nhìn cậu, "Mày đã cuỗm không ít tiền từ tay tao, làm gì cũng phải có vốn cả, lần này hùn vốn, dùng cả một khoản tiền lớn như vậy mà mắt cũng chẳng hề chớp lấy một cái. Nếu mày có năng lực như vậy thật, suốt ngày treo cái câu bồi thường cho tao trên miệng, vậy mày đi kiếm tiền đi, bồi thường gấp mười số tổn thất cho tao, tao sẽ thừa nhận mày có năng lực thôi."

Đúng là Giản Tùy Anh cố ý làm khó cậu, khoan nói trên thế giới này có mấy ai có thể kiếm được nhiều tiền đến chừng ấy thì dù có thể, nào ai chắp tay tặng kẻ khác được.

Không ngờ Lý Ngọc lại kích động, "Em bồi thường cho anh thì anh sẽ tha thứ cho em ư."

Giản Tùy Anh cười khẩy: "Mày phải tặng tiền hết cho tao, tao mới có thể suy nghĩ một chút." Hắn căn bản không tin Lý Ngọc có thể làm được.

Lý Ngọc cũng thừa biết Giản Tùy Anh đang cố ý làm khó cậu, bồi thường gấp mười, tuyệt đối là một con số thiên văn, có lẽ cậu cần mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời mới có thể kiếm đủ số tiền như vậy, thế nhưng chí ít ra cậu đã có một hi vọng. So với sự đợi chờ không bờ không bến, và cả những nỗi nhung nhớ chẳng thể nào dằn xuống nổi, thì dù có là mục tiêu xa xôi không làm được, chí ít cậu vẫn có một hi vọng.

Lý Ngọc cất giọng khàn khàn: "Anh Giản, em nhất định sẽ làm được."

Giản Tùy Anh xoay đầu đi, "Giờ thì cút."

Lý Ngọc chẳng những không cút mà còn đóng cửa xe lại, "Hôm nay anh định đón lễ Tình nhân với Tiểu Chu à? Em sẽ không để anh đón cùng nó đâu." Lý Ngọc thốt ra những câu này rất kiên định.

Giản Tùy Anh trừng cậu một cái, "Mày dựa vào cái gì chứ? Bằng miệng à?"

Lý Ngọc khẽ nhoẻn cười, "Chẳng những anh sẽ không đón với nó, mà hôm nay anh còn phải ở bên cạnh em."

Giản Tùy Anh cả giận: "Đầu mày bị lừa đá rồi à."

Lý Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Sắp đến giờ rồi, ông Giản sắp đến nhà anh rồi."

Giản Tùy Anh ngạc nhiên: "Gì cơ?"

Lý Ngọc lướt qua tay ghế, sáp lại gần Giản Tùy Anh, gần Giản Tùy Anh rồi là có thể ngửi được mùi hương của bọt cạo râu đầy quen thuộc trên người hắn.

Cậu rút chìa khóa xe Giản Tùy Anh ra, "Em đón ông từ đảo Tần Hoàng đến."

Giản Tùy Anh xách cổ áo cậu lên, híp mắt lạnh giọng nói: "Mày lặp lại lần nữa."

Lý Ngọc nhẹ nhàng cầm tay hắn, "Ông nội anh, hiện giờ đang ở trong căn chung cư hai chúng mình từng sống."