Edit: Min
Tây Ngạn Du vẫy vẫy tay, "Đi, xếp thành hàng đi theo ta ~"
Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn Vân Lâm Quân một cái. Vân Lâm Quân cúi đầu uống trà, Tiểu Đức Tử lập tức đưa mắt ra hiệu, 60 người vội vàng xếp thành hàng, phần phật đi theo sau Tây Ngạn Du.
Tiểu Đức Tử nhìn Vân Lâm Quân, cũng cười theo ở phía sau.
Mọi người ra khỏi cửa cung, đi trên con đường mới tu sửa, rẽ trái rẽ phải tới nơi cần tới.
Lãnh cung tổng cộng có 12 toà cung điện rách nát, Tây Ngạn Du mang theo nhóm người đi vào toà đầu tiên, nhìn xung quanh, nói: "Sân ở nơi này có diện tích rất lớn, thu dọn một chút, sau đó trồng các loại cây dâu tằm."
Cậu nhìn nội thị cao tráng nói bản thân am hiểu trồng trọt, cùng cung nữ thích nuôi tằm ươm tơ, cung nữ thích thêu thùa làm quần áo và nội thị thích làm giày nội, "Nơi này sẽ giao cho mấy người các ngươi cai quản."
Nói xong, móc ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng, "Cho các ngươi tiền, đi mua cây giống và đồ vật phải dùng đi. Quần áo cùng giày về sau của ta đều phải nhờ các ngươi."
Các cung nhân bị điểm danh, ánh mắt lập tức sáng lên, cực kỳ vui vẻ.
Tiểu Đức Tử vội vàng đi đến trước mặt Tây Ngạn Du, cười nói: "Tiền này sẽ do Thiếu giam đại nhân tự an bài, không cần tiểu công tử tiêu pha."
Tây Ngạn Du nhìn ngân phiếu trong tay, "Được rồi."
Tây Ngạn Du lại mang theo mọi người đi đến tòa cung điện rách nát thứ hai, "Sân nơi này cũng rất lớn." Cậu gọi nội thị thích nuôi động vật nhỏ tới, "Nơi này giao cho ngươi quản, muốn nuôi động vật gì cũng được, tốt nhất là có thể ăn, cũng có thể làm sủng vật, tùy ngươi."
Nội thị vui mừng khôn xiết.
Tây Ngạn Du móc ngân phiếu ra, liếc Tiểu Đức Tử một cái, Tiểu Đức Tử nhẫn cười: "Tiểu công tử mau thu hồi vào, tiền Thiếu giam ra."
Tây Ngạn Du nhanh chóng cất ngân phiếu trở lại, gật gật đầu, mặt mày cong cong.
Tiểu Đức Tử: "......"
Ai nha, tiểu công tử cười rộ lên thật đẹp mắt nha!
Không hổ là họa thủy chi danh.
Chỉ là có chút phung phí tiền.
Cái sân tiếp theo: "Nơi này làm phòng bếp."
Móc ngân phiếu.
Tiểu Đức Tử vội vàng cười nói: "Thiếu giam ra."
Thu hồi ngân phiếu.
Sân sau: "Nơi này cho những người thích làm nghề mộc, thích xây dựng phòng ở cùng đồ dùng."
Móc ngân phiếu.
Tiểu Đức Tử cười: "Thiếu giam ra."
Thu hồi ngân phiếu.
Sân sau: "Cái này, cái này, còn có cái kia, đều dùng trồng trọt, loại gì cũng được."
Đào ngân phiếu.
Thu ngân phiếu.
......
Đi xong một vòng, trở lại phòng khách, vừa lúc đến giờ cơm trưa, Vân Lâm Quân đã đi vội.
Ăn xong cơm trưa, đi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, cậu nói với nội thị thích làm nghề mộc cùng xây phòng ở: "Tòa cung điện ta ở có nhiều nơi cần thay đổi, nơi này, muốn đổi thành như vậy...... Nơi đó, muốn như vậy......"
Đào ngân phiếu.
Thu ngân phiếu.
Đi đến trong viện, nói với mọi người: "Nơi nay dựng hai cái giá, trồng quả nho...... Nơi này...... Nơi đó......"
Đào ngân phiếu.
Thu ngân phiếu.
......
Vội một ngày, ăn xong cơm chiều cùng tắm rửa sạch sẽ, Tây Ngạn Du mặc áo ngủ rộng thùng thình nằm trên trường kỷ ngoài cửa tẩm điện, một bên thưởng thức hoa viên rừng trúc cùng tiếng nước chảy róc rách, một bên nghe cung nhân đánh đàn, ngẫu nhiên nhìn trăng sáng trên bầu trời, một hồi ăn dưa, một hồi ăn quả nho, rồi lại nằm nghe hai nội thị biết ăn nói kể chuyện bát quái trong cung, hai cung nhân phía sau mỗi người cầm một cái khăn vải trắng tinh mềm mại nhẹ nhàng lau khô bộ tóc dài đen nhánh của cậu.
Chờ tóc khô hoàn toàn, Tây Ngạn Du ngáp một cái, liền ngồi dậy, chân trần đạp lên thảm mềm mại trong tẩm điện, đi về phía giường lớn trải đầy chăn đệm, cậu nhào lên giường lăn vài cái, sai đó ôm chăn mỏng ngồi dậy, từ đầu giường lấy ra ba cái tiền tráp.
Mở ra, toàn là vàng với ngân phiếu.
Cậu mặc niệm dưới đáy lòng:
Thân sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ ~
Chạm vào đá quý của lắc tay, tùy tay lấy ra một tờ ngân phiếu chơi chơi.
"Sư phụ sư phụ, ta có thật nhiều tiền ~"
"......"
"Ban đâu ta cảm thấy có tiền là có thể sử quỷ đẩy ma, tới lãnh cung này rồi, có nhiều tiền như vậy, bất luận là yêu ma quỷ quái tới cũng đều đẩy ma đi."
"......"
"Chỉ là, ngoại trừ một ngàn lượng ban đầu bỏ ra để tìm hiểu tin tức, hiện tại một đồng cũng không ra đi."
"......"
"Làm sao bây giờ nha! Aiz!"
"............"
Mỹ mãn, thở ngắn than dài.
"Không có biện pháp, ai bảo ta có sư phụ tốt như vậy chứ?"
"."
Tây Ngạn Du cất tráp tiền đi, ôm chăn lăn lộn hạnh phúc trên giường, sau đó đi vào giấc ngủ ngọt ngào.
Nửa tháng sau.
Gác mái tầng 6, Vân Lâm Quân đang bận, bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Tây Ngạn Du.
Sư phụ tốt nhất khắp thiên hạ ~
"Sàn sạt sa."
Vân Lâm Quân: "?"
"Sư phụ sư phụ, tằm cưng rất đáng yêu ha ha ha ha!"
"Lá dâu ăn ngon quá!"
Vân Lâm Quân: "."
Qua một hồi lâu......
"Uông! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Vân Lâm Quân: "?"
"Ha ha ha ha, sư phụ, Tiểu Dương Tử nuôi được con chó rất dữ!"
Vân Lâm Quân: "......"
Sau nửa canh giờ.
"Leng keng leng keng! Đương đương đương đương! Thịch thịch thịch!"
Vân Lâm Quân: "?"
"Sư phụ sư phụ, Tiểu Lý Tử bọn họ có tay nghề mộc không thua kém nhau, quả thực là thần kỳ, quá tinh xảo!"
"Tiểu công tử, mau tránh ra, đừng động vào đó...... Tiểu tổ tông, cẩn thận dưới chân, có cái đinh kìa......"
Vân Lâm Quân: "......"
Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy đám người Tiểu Lý Tử đang dựa theo yêu cầu của Tây Ngạn Du tu sửa cung điện, Tây Ngạn Du thì ở một bên quấy rối.
Qua một lát, Tây Ngạn Du chạy.
Vân Lâm Quân nhìn cậu chạy đến cung điện nơi xa.
Không bao lâu ——
"Hừ hừ hừ hừ"
"Sư phụ sư phụ, con heo con này thoạt nhìn ăn thật ngon!"
"Tiểu công tử, mong ngài cho chúng nó một cơ hội lớn lên."
......
......
Tiểu Đức Tử ôm một chồng văn sách đi đến, đem văn sách đặt ở trên bàn, theo tầm mắt của Thiếu giam đại nhân nhìn xuống.
Hay lắm.
Bệnh mỹ nhân bị vứt bỏ ở lãnh cung đâu?
Nhìn bộ dáng khỏe mạnh, thần thái sáng lán, bước đi như bay......
Rõ ràng là giống dã tiểu tử của thôn xóm nơi nơi giương oai.
Lại giống như đại vương sơn coi cả cái tòa lãnh cung này như đỉnh núi của mình chạy loạn khắp nơi.
Có điều......
Tiểu Đức Tử cười thật vui vẻ.
Thật náo nhiệt ......
Lại qua nửa tháng.
Sáng sớm hôm nay, bỗng nhiên có hai con khổng tước không biết từ nơi nào bay tới, một xanh lam một trắng, cực kì xinh đẹp.
Không bao lâu sau, lại có hai con tiên hạc bay tới.
Bọn chúng đều dừng ở cung điện của Tây Ngạn Du, không chịu bay đi.
Ở trong cung điện đi tới đi lui, mổ cỏ non cùng sâu nhỏ trên mặt đất, bắt cá cá nhỏ cùng tôm nhỏ trong hồ nước.
Lúc Tây Ngạn Du tỉnh dậy, nghe thấy tin tức này, lập tức dấy lên sự tò mò, cơm cũng chưa ăn tóc cũng không chải liền chạy ra xem, nhìn bốn con chim lớn tự tung tự tác trong viện, đôi mắt sáng hơn sao.
Cung nhân nói: "Tiểu công tử, chúng ta đã đi hỏi qua, không phải là chim quý thú lạ bên kia, hẳn là bên ngoài bay tới."
Tây Ngạn Du: "Bên ngoài bay vào? Đó chính là của ta ~"
Gác mái, Vân Lâm Quân đang xem sổ sách, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Tây Ngạn Du:
Sư phụ xinh đẹp nhất khắp thiên hạ ~
Vân Lâm Quân: "?"
"Sư phụ sư phụ, trong viện của ta có hai con khổng tước cùng hai con tiên hạc, thật là đẹp mắt!"
"."
Vân Lâm Quân lật qua một tờ sổ sách.
Một lát sau.
"Sư phụ sư phụ, ta cho khổng tước ăn rau dại xanh cùng sâu nhỏ, dỗ dành bọn chúng xoè đuôi, bọn chúng không xoè, chỉ cúi đầu ăn, còn quạt gió ta, quá đáng giận!"
"?"
"Cho hai con tiên hạc ăn cá nhỏ cùng tôm nhỏ, dỗ dành chúng nhảy, chúng không nhảy, ăn xong liền cao ngạo quay đầu đi không thèm phản ứng ta. Quá là đáng giận rồi, hừ!"
"......"
Vân Lâm Quân buông sổ sách.
Tây Ngạn Du đang ở trong viện hầm hừ đút thức ăn khổng tước cùng tiên hạc, dỗ dành chúng hết lần này đến lần khác, không thành công, tức giận cực kì.
"Thiếu giam đại nhân."
Cung nhân ở một bên hành lễ nói.
Tây Ngạn Du còn chưa kịp nhìn về phía Vân Lâm Quân, liền thấy ——
Hai con khổng tước nháy mắt xoè đuôi.
Hai con tiên hạc cũng triển khai cánh ưu nhã múa may.
Bốn con chim lớn vừa run rẩy tung ta tung tăng vừa đi đến bên người Vân Lâm Quân.
Tây • tay này cầm cỏ xanh tay kia cầm tôm nhỏ • Ngạn Du: "......???"
Tây Ngạn Du ném đồ vật trong tay, chạy đến trước mặt Vân Lâm Quân, che ở phía trước, kéo ra bốn con chim, "Tránh ra tránh ra!"
Đứng ở trước mặt chúng, "Nhìn ta, xoè đuôi, khiêu vũ!"
Hai con khổng tước tránh cậu, đi đến bên cạnh Vân Lâm Quân xoè đuôi, hai con tiên hạc cũng đến bên cạnh khiêu vũ.
Tây Ngạn Du: "......"
Vân Lâm Quân: "Ha!"
Vân Lâm Quân cười.
Khổng tước cùng tiên hạc nhảy càng vui.
Tây Ngạn Du: "......"
Tây Ngạn Du vẫy tay, kêu nội thị cùng cung nữ thích nấu cơm tới: "Ta còn chưa ăn qua khổng tước cùng tiên hạc đâu, các ngươi có biết làm?"
Hai người: "?"
Tây Ngạn Du: "Một con hầm - một con thịt kho tàu - một con nướng - cuối cùng một con tương kho."
Tiên hạc cùng khổng tước kêu một tiếng, sôi nổi bay lên trên cây, từ trên cao nhìn xuống Tây Ngạn Du, trào phúng kêu hai tiếng, nhàn nhã chải vuốt lông chim.
Tây Ngạn Du: "......"
Được lắm!
Các ngươi chờ đó cho ta!
***
Thiều Quang cung —— tẩm cung của Thường Quý phi.
Thường Quý phi dựa vào trường kỷ, cung nữ cúi đầu sơn móng tay cho nàng ta, Thù ma ma tiến vào, nhẹ giọng nói:
"Quý phi nương nương, nô tỳ nghe được một tin tức, về vị kia ở lãnh cung."
"Lãnh cung?" Thường Quý phi phản ứng trong chốc lát, "Ngươi nói là vị kia của Du thân vương? Tin tức của cậu ta, cùng bổn cung có quan hệ gì đâu?"
Thù ma ma nhìn thoáng qua trái phải, Thường Quý phi lệnh cho các cung nhân lui ra, chỉ còn chủ tớ hai người.
Thù ma ma: "Nương nương có điều không biết, nghe nói hai ngày trước ngoài cung bay tới hai con khổng tước một xanh lam một trắng, đậu xuống trong cung điện người nọ."
"Khổng tước?"
Thù ma ma: "Khổng tước ở triều ta có tên gọi khác là tiểu phượng hoàng, tượng trưng cho Hậu phi. Hơn nữa, không chỉ là khổng tước, ngày đó còn bay tới hai con tiên hạc, đều ở trong cung của người ấy. Này...... Này đều là điềm lành, lại là khổng tước, nếu người có tâm biết, sẽ nói đây là tượng trưng cho điềm lành, là ý của trời cao, nếu như Bệ hạ nạp cậu ta làm phi, sẽ mang đến phồn vinh cho Đông Tề......"
Thường Quý phi nhíu mày, "Sao có thể?"
Thù ma ma: "Sao lại không có khả năng? Ta trộm đi lãnh cung nhìn qua người nọ, kia thật là —— nhan sắc khắp lục cung không ai làm lại. Đúng như khuynh quốc khuynh thành trong lời đồn."
Thường Quý phi: "......"
Thù ma ma: "Hơn nữa, ngài nghe nói qua chưa, lãnh cung mà cậu ta ở được sửa sang tráng lệ huy hoàng, còn có 60 người đi hầu hạ?"
Thường Quý phi: "Ngươi là nói, Bệ hạ người......"
Thù ma ma: "Chắc chắn không thể là Thái Hậu nương nương đi? Thái Hậu nương nương hận người kia thấu xương. Tuy rằng, người phụ trách trông giữ là Thiếu giam đại nhân, là tâm phúc của Thái Hậu nương nương, nhưng, nếu không có Bệ hạ cho phép......"
"Lại nói, nam tử khắp thiên hạ, có ai mà không yêu mỹ nhân chứ?"
Qua một hồi lâu, Quý phi vẫy vẫy tay, Thù ma ma tiến lại gần, Quý phi nói vài câu.
Thù ma ma lĩnh mệnh đi xuống, tìm mấy cung nữ cùng nội thị, vênh váo tự đắc đi tới lãnh cung.
Lãnh cung.
Sáng sớm dưới ánh mặt trời xán lạn, hai con khổng tước cùng hai con tiên hạc đang ở trong sân của dạo tới dạo lui, du dương tự tại.
Bên ngoài hành lang phòng khách, Tây Ngạn Du mặc một thân trường bào tơ lụa màu xanh lơ, tóc dài búi cao, lưới biếng dựa vào cột ở hành lang, cầm thức ăn trong tay, đút cho hai con vẹt đậu trên giá.
Đút một miếng, chim vẹt ăn xong, mở miệng thanh thúy vang dội:
"Hầm khổng tước trắng!"
Một con khác ăn xong cũng vội vàng mở miệng: "Thịt kho tàu khổng tước xanh!"
Sau khi ăn xong đồ trong tay Tây Ngạn Du, hai con vẹt vui sướng bắt đầu một ngày luyện giọng nói: "Than nướng tiên hạc" "Tương kho tiên hạc" "Tương hạc cổ" "Tương hạc chưởng" "Khổng tước trắng hầm nấm" "Khổng tước xanh nấu canh"......
Các cung nhân ở trong sân vẩy nước quét nhà, một bên nghe một bên cười.
Nhưng vào lúc này, bỗng có một đoàn người đột nhiên từ đại môn xông tới, liếc mắt nhìn khổng tước cùng tiên hạc đang đi bộ, rồi lại nhìn về phía Tây Ngạn Du đang đứng dưới hành lang, tất cả đều ngẩn người.
Một tháng này Tây Ngạn Du trải qua đặc biệt thoải mái dễ chịu, gương mặt trẻ con phì ra, làn da trong trắng lộ hồng, cả người thần thái sáng láng.
Thù ma ma cầm đầu hừ lạnh một tiếng:
"Ta nói này Thời tiểu công tử, ngài sao lại to gan như vậy chứ? Sao lại sai người đi trộm điềm lành mà Quốc cữu gia tặng cho Quý phi nương nương? Người đâu, đem điềm lành mang đi cho ta."
Các cung nhân dừng lại động tác vẩy nước quét nhà, không thể hiểu được mà nhìn bọn họ.
Tây Ngạn Du nhìn đám người Thù ma ma, vẻ mặt mờ mịt: "Các ngươi là ai? Cái gì là điềm lành?"
Thù ma ma đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen, "Chúng ta là người ở trong cung Quý phi nương nương, tới tìm điềm lành. Người đâu, mang đi!"
Dứt lời, nhóm cung nữ nội thị phía sau bà ta liền đi bắt khổng tước cùng tiên hạc, khổng tước cùng tiên hạc thấy thế, nhanh chóng giương cánh, bay lên trên cây cao.
Thù ma ma: "Đi tìm cây thang."
Mắt thấy những người này nơi nơi làm loạn, thái độ kiêu ngạo đến cực điểm, các cung nhân vội vàng ngăn lại, giận mà không dám nói gì.
Một năm trước Hoàng Hậu mất vì bệnh, hiện giờ người quản lý hậu cung chính là Quý phi nương nương, có lẽ không bao lâu nữa sẽ được nhận sách phong của Hoàng Hậu.
Tây Ngạn Du có chút ngốc.
Quý phi?
Này ít nhất là cốt truyện của một năm sau?
Một, năm, sau!
Hiểu rồi.
Tiểu thần tiên, ngài đi cốt truyện nhanh thật!
Tây Ngạn Du không vui.
"Khổng tước cùng tiên hạc là của các ngươi?"
Thù ma ma một bộ dáng cao cao tại thượng bộ dáng, dùng lỗ mũi nhìn Tây Ngạn Du: "Không sai, ngươi đã biết mà còn dám trộm!"
Các cung nhân vẫn như cũ giận mà không dám nói gì.
Tây Ngạn Du: "Có cái gì làm bằng chứng không?"
Thù ma ma lấy ra một quyển sách: "Bằng chứng? Đây là bằng chứng! Bởi vì Quốc cữu gia hiến điềm lành cho Quý phi nương nương, nơi này đều có danh mục quà tặng, trên đây ghi lại rất rõ ràng."
Tây Ngạn Du lười biếng nhìn bà ta: "Không biết chữ, bà đọc cho ta nghe."
Thù ma ma: "......"
Hoá ra chỉ là cái túi da bao cỏ.
Càng khinh thường Tây Ngạn Du.
Bà ta mở quyển sách ra, bắt đầu đọc, "Quốc cữu Thường Thương Hổ, mang điềm lành khổng tước mỗi màu một con, tiên hạc hai con, kính dâng Quý phi nương nương."
Tây Ngạn Du: "Không có?"
Thù ma ma: "?"
Tây Ngạn Du: "Khổng tước cùng tiên hạc nhiều như thế, làm sao để chứng minh chính là bốn con này?Ít nhất là thân thể trọng lượng, màu sắc, chiều cao, chiều dài lông đuôi, mỗi con không tước có bao nhiêu mắt giả, cùng với các đặc thù khác mới đúng."
Thù ma ma: "......"
Tây Ngạn Du: "Bà đừng nói với ta, những điềm lành này dâng lên không có ghi lại đó nhé."
"Đương nhiên là có!" Hai mắt Thường ma ma ngắm nhìn bốn con chim đang nhàn nhã tản bộ, đánh giá một phen, báo số liệu.
Tây Ngạn Du ngáp một cái: "Không đúng. Đây không phải là bốn con chim của các ngươi, đi nơi khác tìm đi."
Thù ma ma: "Ngươi đừng càn quấy! Đây là của chúng ta! Vậy ngươi nói thử xem?"
Tây Ngạn Du: "Ta không biết chữ, cũng không phải ngốc, dựa vào cái gì phải nói cho bà? Nói cho bà, bà lại nói cho ta sao?"
Thù ma ma: "......"
Thù ma ma dứt khoát không phản ứng cậu, nhìn về phía hai cung nhân của lãnh cung dám ngăn cản mình: "Làm càn! Dám cản người của Quý phi nương nương!"
Tây Ngạn Du khoanh tay lười biếng dựa vào hành lang nghe vẹt hát, nghe vậy hừ lạnh một tiếng.
Trong một khoảnh khắc mọi người nhìn qua, biểu tình nhẹ nhàng trên mặt cậu biến mất không dấu vết, thân thể đứng thẳng, mặt không cảm xúc, nghiêm túc lãnh khốc, mắt mang sát ý nhìn đám người Thù ma ma, chậm rãi vươn hai ngón tay trắng nõn thon dài, đôi tay tung bay làm mấy cái thủ thế cực kì phức tạp.
Ngón tay thon dài hữu lực, động tác lại dứt khoát lưu loát làm người hoa cả mắt, không hiểu sao có cảm giác huyền ảo, xung quanh tụ gió, mấy sợi tóc bay phấp phới.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị kinh sợ.
Bỗng nhiên, một giọng nói run rẩy ở phía sau Thường ma ma vang lên: "Chờ, từ từ, hình như là kết, kết ấn!"
Mọi người: "?!"
Đồng thời lui về phía sau một bước.
Tây Ngạn Du làm xong thủ thế cuối cùng, gió ngừng.
Rũ khuỷ tay, nhìn bọn họ, cười lạnh, chậm rãi nói:
"Biết sư phụ của ta là ai không?"
Giọng điệu lãnh ngạo, ánh mắt bệ nghễ.
Quét mắt nhìn mọi người một lượt, cười lạnh một tiếng, không hề nhìn bọn họ, một lần nữa lười biếng dựa cột hành lang, tiếp tục nhàn nhã trêu trọc hai con vẹt.
Đám người Thù ma ma bị trấn trụ.
Bọn họ đều là những người tinh quái, lúc trước đã hỏi thăm qua chuyện của vị này, biết vị này thật sự có một người sư phụ, nghe nói vừa có danh tiếng vừa thần bí —— thuật sĩ tha phương.
Kia, cậu ta vừa mới kết ấn, là, là nguyền rủa sao?
"......" Đám người Thù ma ma bỗng nhiên mồ hôi lạnh ròng ròng, tâm thần không yên, có loại dự cảm không tốt.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng không rảnh lo chim với không chim, vội vàng đi ra ngoài.
Vân Lâm Quân ngồi ở bên cửa sổ trên tầng cao uống trà, nhìn một màn này: "......"
Nhìn đám người ba chân bốn cẳng chạy khỏi nơi này trên mặt nước trà.
Vân Lâm Quân trầm mặc chớp mắt một cái, nhẹ nhàng phất phất tay, một đoàn sương đen bao phủ ở phía trên mấy người.
Sau đó, nhìn về phía Tây Ngạn Du, lại thấy ——
Tây Ngạn Du ngẩng đầu tức giận trừng hắn.
Vân Lâm Quân: "......"
Tây Ngạn Du cùng Vân Lâm Quân đối diện tầm mắt, buông tay, xoay người đi về tẩm điện.
Vân Lâm Quân: "......"
Ngày hôm sau.
Các cung nhân vây quanh Tây Ngạn Du, vừa hưng phấn lại có chút sợ hãi kính sợ nhìn Tây Ngạn Du, hứng thú bừng bừng nói ngày hôm qua mấy người kia trở về đều gặp xui xẻo.
"Thù ma ma bị vấp ngã gãy chân, những người khác: có người bệnh không dậy nổi, có người uống miếng nước thiếu chút nữa bị sặc chết, có người ăn ngụm cơm cũng thiếu chút nữa bị nghẹn chết..... Không chỉ có như thế, giống như vận đen bao phủ, từ khi bọn họ từ nơi này trở về, liên tục gặp xui xẻo......"
Tây Ngạn Du nghe nghe......
Hửm?
Ngày hôm qua chỉ là khoa tay múa chân.
Chớp chớp mắt, hiểu rồi.
Trầm mặc một lát, cậu xoay người tìm que nhỏ, đi đến góc tường ngồi xổm xuống......
Mọi người: "???"
Mọi người yên lặng lui về phía sau một bước, vẻ mặt kính sợ.
Qua một lát: "Thiếu giam đại nhân."
Vân Lâm Quân từ bên ngoài tiến vào, nhìn về phía Tây Ngạn Du ngồi xổm ở góc tường, nhướng mày.
Đi đến bên cạnh: "Lại ở đây tức giận đào cái gì?"
Tây Ngạn Du xoay người sâu kín nhìn hắn một cái, quay đầu lại tiếp tục đối mặt với góc tường, nhắm mắt, một bên huyên thuyên lẩm bẩm một bên dùng que nhỏ vẽ xoắn ốc trên mặt đất.
Vân Lâm Quân: "......?"
_________