[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính - Chương 3: Ai nên tội




Harry bị Snape_chẳng biết tại sao lại đang vô cùng phẫn nộ_đuổi đi, nhưng Harry không giống như thường ngày cãi lại sự châm chọc của Snape, mà chỉ cúi đầu không nói một lời trở về phòng ngủ, miễn cưỡng ứng phó với lời an ủi của Ron và đám bạn cùng phòng, qua loa rửa mặt xong liền nằm vật xuống giường. Chăn mền ấm áp mềm mại khiến Harry cảm thấy chân thật, và có tinh lực để xử lý mớ suy nghĩ rối loạn vừa rồi.

Harry, giống như mọi đứa trẻ khác đều rất sùng bái cha mình, đặc biệt là khi không có được tình thương của cha thì hình tượng người cha càng hệt như một vị Thần. Nhưng hôm nay cảnh tượng trong chậu Tưởng Ký khiến Harry có một đánh giá mới đối với cha mình và Snape.

Nhìn giường mạn lửa đỏ, màu sắc ngày thường khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp kia hôm nay lại làm cậu hết sức buồn bực, không khỏi nhớ tới nơi ở âm lãnh của Snape cùng với cách bài trí lạnh lùng mà trong trẻo. Trong lòng không hiểu sao yên tĩnh trở lại. Qua ký ức Snape, tổ bốn người của James đã làm ra những chuyện vô cùng tồi tệ, nhưng mà, Harry khó chịu trở mình. Ở bên cạnh, tiếng Ron nói mớ cùng tiếng hít thở của những người khác, làm cậu lần đầu cảm thấy Gryfindor thật thô lỗ.

Nếu hành vi của cha và những người bạn kia tồi tệ như vậy, vì sao giáo sư Dumbledore và bác Hagrid đều miêu tả chúng thành những trò đùa nghịch trẻ con bình thường? Mà những thứ Snape phải chịu đựng lại là gì đây? Một đêm này trôi qua trong những mối nghi hoặc vô tận của Harry.

Ngày hôm sau, cậu được Ron kéo dậy, một đêm ngủ không ngon khiến sắc mặt Harry hết sức tái nhợt, hai bọng mắt cũng có màu xanh đen nhợt nhạt.

“Này, Harry, bồ không sao chứ, trông bồ cứ như bị bệnh ấy, chẳng lẽ hôm qua giáo sư Snape lại làm khó dễ bồ sao?” Hermione lo lắng hỏi, đưa cái sandwich trứng kẹp cho Harry.

“Cám ơn bồ, không, Snape… giáo sư không làm khó mình, chỉ là một buổi cấm túc bình thường thôi, đúng vậy!”

Ron ở bên cạnh đang nhanh chóng húp bát yến mạch, nghe Harry nói thế lập tức la lớn: “Harry, bồ không sao chứ! Lão dơi già kia mà nhân từ với bồ á? Còn có, Harry, bồ vừa rồi gọi là ổng là ‘giáo sư’??!” Harry chẳng hiểu tại sao trong lòng có phần khó chịu, nghĩ tới cậu thiếu niên Snape nhỏ gầy đẹp trai trong trí nhớ, muốn giải thích, nhưng lại chỉ có thể mấp máy môi dưới.

“Gryfindor trừ năm điểm, bất kính với giáo sư.” Âm thanh trầm thấp khiến đám học trò xung quanh đều im lặng, Snape dùng ánh mắt trống rỗng đảo qua Ron cùng Harry, rồi vung áo chùng hướng về phía bàn dành cho giáo sư. Ánh mắt của Snape khiến lòng cậu khó chịu, Harry nhìn về phía Ron đang sợ hãi ngây người, tức giận nói: “Ron, yến mạch chảy khỏi miệng bồ kìa.”

Sau khi hốt hoảng qua loa ăn xong bữa sáng, Harry muốn đi xác nhận một việc. “Hermione, sáng nay mình không đến thư viện đâu, mình có một số việc phải làm.” Harry áy náy nói với Hermione đang thu xếp sách vở, Ron và Hermione hỏi cậu lý do, Harry quyết tâm nhìn cô bé phù thủy xinh xắn: “Hermione, Ron, tin mình, có một số việc mình muốn làm rõ, mình sẽ giải thích với hai bồ, chỉ là không phải bây giờ.” Nói xong liền cầm lấy túi sách đi về phía cửa lớn, bỏ qua tiếng gọi của hai người bạn đằng sau.

Harry hiện tại trong lòng rất rối, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của cha mẹ, và Snape thời niên thiếu, nghĩ đến việc người cha mà mình luôn tâm niệm lại cùng bạn bè của ông bắt nạt Snape, nghĩ đến ánh mắt khó xử cùng chua sót của Snape khi đối diện với mẹ, hiện tại lại trống rỗng đen hoắm… Những điều này cứ như ma chướng cuốn lấy Harry, cùng lúc, cậu như chợt hiểu rõ người đàn ông vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu kia.

Hogwarts vào buổi sáng vẫn rất đẹp và yên bình, chỉ là lũ Giám ngục Azkaban ở phía xa xa kia khiến ngôi trường như rũ thêm một tầng mây mù. Harry nhớ tới những việc tồi tệ đã xảy ra liền bước nhanh hơn đi về phía căn chòi của bác Hagrid. Ống khói bằng đá đang toả khói nghi ngút. Harry có vẻ hơi vội vàng đứng trước cửa gõ gõ, trong chốc lát thân thể cao lớn của Hagrid xuất hiện trước mặt Harry. “Hey, Harry!” Hagrid rõ là rất kinh ngạc khi thấy cậu đến, vội chùi bàn tay dính đầy bụi bặm lên áo, Hagrid nhiệt tình kéo Harry vào nhà, đương nhiên còn có con Fang nhiệt tình không kém.

Hagrid rót một ly sữa nóng cho Harry, lại đuổi con Fang đang dính trên người lão đi. “Harry, cháu sáng nay không có lớp sao? Ron và Hermione sao không đi cùng cháu?”

Harry hai tay cầm ly sữa, hơi nóng bốc lên xông mờ cặp kính cũ nát, mím môi do dự một hồi rồi nói: “Vâng ạ, bác Hagrid, kỳ thật, con muốn hỏi bác một số chuyện của cha mẹ con, chính xác mà nói, là khi hai người còn đang đi học.”

“Ồ? James và Lily sao?” Hagrid đơn giản chỉ nghĩ là Harry đang nhớ cha mẹ mình, vui vẻ kể: “James khi đó học cùng lớp và cũng cùng học viện với mẹ Lily của cháu, cả hai đều rất xuất sắc, đúng thế đấy, không ai có thể hoài nghi điều này, cụ Dumbledore cũng cho là như vậy….” Nghe những lời đánh giá của Hagrid đối với cha mẹ mình, Harry có chút hỗn loạn, cắt ngang lời kể của Hagrid về sự tích Tầm thủ của James: “Bác Hagrid, như vậy, cha con có phải còn có ba người bạn nữa hay không?”

Hagrid cứ như nghe được một chuyện khó tin, lão mở to hai mắt, lớn tiếng nói: “Harry, làm sao cháu biết?”

Harry áp chế sự nghi ngờ, nói: “Chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy giáo sư McGonagall nói qua.” Hagrid dường như tin vào lời thoái thác của Harry, chỉ là ngữ khí có phần trầm thấp: “Đúng thế, lúc ấy cha cháu, Peter · Pettigrew, Remus · Lupin, còn có….” Vẻ mặt lão bỗng trở nên bi phẫn: “Còn có tên phản bội kia! Sirius · Black! Harry, ta nghĩ chuyện này cháu hẳn nên hỏi cụ Dumbledore.” Ánh mắt Hagrid lập loè, chỉ là tâm tư của Harry đang đặt trên một vấn đề khác: “Bác Hagrid, con chỉ muốn biết, cha con còn có bạn bè của ông, có phải đã bắt nạt giáo sư Snape hay không?”

Harry tâm tình trầm trọng rời khỏi nhà Hagrid, bên tai còn vang vọng đoạn đối thoại vừa rồi: “Ồ, Harry, ta không muốn nói dối, đúng thế, cha cháu và giáo sư Snape ở trong trường có chút mâu thuẫn, nhưng ta nghĩ nó cũng không quá nghiêm trọng….” Không nghiêm trọng? Bị công khai sỉ nhục bằng pháp thuật, mỗi lần gặp mặt đều là lấy nhiều khi ít, đến cuối cùng mẹ vẫn không thấu hiểu, thân ảnh gầy yếu hiu quạnh mỗi khi nhìn về phía cha mẹ, gia đình đổ nát… Harry cảm thấy rất đau xót, vì những hành động của cha, cũng vì sự bất hạnh của Snape. Những điều này là tội của ai đây?