Từ khi chuyện đó xảy ra, Dương Húc Nghi rốt cuộc không tới tìm Lâm Thiếu Hoa nữa, hơn nữa ngay cả khi chạm mặt nhau cũng đều coi y là không khí, hờ hững như không, đương nhiên hắn cũng không thật sự đi đưa chuyện lung tung, thật giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lâm Thiếu Hoa mặc dù có chút khó chiu, nhưng nếu người kia đã không để tâm đến mình thì mình cũng theo hắn đi, còn mừng vì được bớt lo nữa là.
~ v ~
Chỉ chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua. Hôm nay, Lâm Thiếu Hoa phải thức nguyên đêm trước để sửa chữa một đống văn hiến (tài liệu lịch sử), giờ này mệt mỏi muốn chết, vậy mà vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đi theo tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên ưa thích làm loạn đi tham gia lễ hội thả diều.
Trước đó vài ngày, Đoàn Quân Nhiên không biết lễ hội thả diều là ngày lễ tượng trưng có tâm ý của hai người yêu nhau, chạy đến thượng thư phòng làm nũng với Long Tĩnh Lam, kết quả bị Long Tĩnh Lam đã bị châm lửa hảo hảo ‘trừng phạt’ một phen. Còn y luôn tự cho mình là sử quan có công việc nguy hiểm cao độ khó cao đương nhiên cũng phải núp sau màn mà ghi ghi chép chép.
Lâm Thiếu Hoa vỗ vỗ đầu, ngày càng tự bội phục chính mình. Nghe đoạn đối thoại chảy máu mũi cùng tiếng rên tỉ như vậy mà vẫn có thể mặt không biến sắc, thật đúng là tiến bộ không ít…
__
“Nha, sử quan, mở cửa xe ra đi!” Hoàng thượng ra lệnh, làm Lâm Thiếu Hoa đang thả hồn theo mây rơi bịch xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh từ dưới chỗ ngồi kéo tấm ván ra, xuống xe ngựa. Vừa quay đầu lại nhìn, y phát hiện mặt Phụ chính vương Long Tĩnh Lam hết xanh lại tím, hết tím lại xanh, biến hóa liên tục, nhìn qua rất là phấn khích.
“Đợi một chút! Y ngồi trong xe này từ khi nào?!” Long Tĩnh Lam cực kì kinh ngạc.
“Hở? Y an vị ở trong này ngay từ đầu rồi mà.” Đoàn Quân Nhiên quăng ra câu trả lời không tim không phổi, sau đó nhìn Long Tĩnh Lam vẫn còn đang khiếp sợ, bộ dạng như chẳng có gì xảy ra, “Không phải lúc nào y cũng đi theo ta sao? Có phải ngươi không biết đâu chứ.”
“Chỗ đó là thế nào? Rõ ràng là trộm tránh mặt mới ngồi dưới đó!”
“Nhưng mà y thích ngồi ở chỗ đó mà. Sử quan không cần nhìn, chỉ cần nghe thanh âm là có thể lặng lẽ ghi nhớ rồi, sau đó trở về sẽ ghi chép lại; tựa như lần trước ngươi dạy ta võ công ấy, y cũng ở dưới ghế nghe vậy, sau đó lúc về thì ghi lại.”
Đoàn Quân Nhiên vẫn cứ vừa cười vừa nói, hoàn toàn không biết trong lời nói của mình có chứa ‘nội dung’ không bình thường, hơn nữa còn kinh ngạc phát hiện đầu Long Tĩnh Lam lại bốc khói, lo lắng hỏi, “Tĩnh Lam? Ngươi thật sự không có chuyện gì sao? Sao lại cứ bốc hơi nước thế? Chẳng lẽ trên đầu ngươi có giấu cái nồi hơi à?”
…
Lâm Thiếu Hoa bất động thanh sắc, đến ngay cả y cũng biết là Long Tĩnh Lam lúc này rất là tức giận. Ai, làm thần tử đúng là khó khăn a…
“Y ghi hết tất cả? À ờ, ta hỏi… Lần đó… Chuyện dạy võ công cho ngươi…”
“Ân? Nga, ta quên rồi. Sử quan, đưa sổ cho Tĩnh Lam xem.” Đoàn Quân Nhiên ra lệnh xong, Lâm Thiếu Hoa lập tức trình sổ lên. Long Tĩnh Lam vươn tay, lòng như lửa đốt lật đến bản ghi chép hôm đó, phát hiện viết đơn giản:
Long Tĩnh Lam không thể nhịn được nữa, bạo phát, điên cuồng hét lên, “Ý đồ bất chính? Cái gì gọi là ‘ý đồ bất chính’?!”
Ai nha nha, thật là việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Lâm Thiếu Hoa tuy rằng không có diễn cảm gì nhưng cũng biết sự tình không tốt rồi. Xem ra là sau này Phụ chính vương nhất định sẽ tìm mình gây rối đây; nhưng mà sử gia vô nhất tự vô xuất xử (không nói một chữ không ở ẩn), muốn oán thì đi mà oán Tư Mã Thiên đi! Ta tuyệt đối không can thiệp!
Trong lễ hội thả diều này, Long Tĩnh Lam cùng Đoàn Quân Nhiên cũng đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bị xem như là thủ lĩnh đám lưu manh.
Đối với cái này loại chuyện không đầu không đuôi này, Lâm Thiếu Hoa đã quá quen thuộc nên cũng chẳng coi ra gì. Thu dọn xong sổ sách, theo sau đội ngũ trở về, đi được rõ xa còn nghe thấy khẩu âm Trung Nguyên đang điên cuồng gào thét, “Tiểu tình dục cuồng! Ta muốn cho ngươi xấu hổ! Ta muốn cho ngươi đẹp mặt! Nhìn ngươi bị quăng bỏ! Còn không phải cái mặt của thụ!”
Thật sự là cuộc chiến nhàm chán, mỹ nam tử từ Trung Nguyên tới kia hình như là động vật đơn bào không có logic, thật chẳng khác gì chủ tử Đoàn Quân Nhiên của y…
~ v ~
Dọc đường đi, Lâm Thiếu Hoa cũng không nói chuyện với người khác, chỉ lo thất thần một mình. Đột nhiên khi mở mắt ra, phát hiện mình đã tụt lại sau cùng; mà con đường này lại là lối rẽ vào thành. Lâm Thiếu Hoa vừa mới định xoay người trở lại đường lớn thì đột nhiên nghe thấy tiếng sáo xa xa.
Âm thanh này không vui như tiếng sáo bình thường, mà có gì đó linh hoạt kỳ ảo, lại như có chút nén giận. Nhưng ở Đại Lý này, nhạc cụ thông thường đều là hồ lô ti cùng ba ô, hầu hết người thổi sáo thường là đã được giáo dục trong cung. Chẳng lẽ người này là từ trong cung ra?
Mang lòng hiếu kỳ, Lâm Thiếu Hoa nhẹ nhàng đi theo tiếng sáo. Đến khi thấy người áo bào phơ phất thì trợn mắt há mồm. Sao lại có thể là hắn được chứ? Chẳng lẽ ngự y này là người có nhiều tình cảm đến thế? Có thể thổi được khúc sáo động lòng người đến vậy.
Lâm Thiếu Hoa không làm kinh động hắn, chỉ yên lặng đứng sau nghe. Khúc sáo kia ngày càng trầm xuống, tựa hồ phiền muộn không thôi, mơ hồ khiến cho lòng Lâm Thiếu Hoa cũng như cộng hưởng. Nếu không phải là chuyện chính mình đã trải qua thì chắc chắn không thể biểu hiện rõ ràng vậy được, xem ra người này đúng là có chuyện thương tâm lắm a…
Bỗng nhiên, tiếng sáo lại cao vút lên, thủ khúc trở nên vui tươi hơn, giống như mạch suối ngầm phun trào, chim muông hướng phượng, nháy mắt đó, tưởng chừng như tất cả hạnh phúc sướng vui trên thế gian này đều được gom lại, mất mát mà lại vui mừng, thậm chí còn có gì đó như đắc ý, thậm chí còn mang theo chút giảo hoạt gian trá.
Lâm Thiếu Hoa hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm hay không, sao có thể nhận ra nhiều cảm xúc trong khúc nhạc này đến vậy. Nhưng quả thật là như thế, khúc hết, y còn chưa kịp xoay người thì đã thấy mình nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Dương Húc Nghi.
Nhất thời, Lâm Thiếu Hoa không biết nói gì cho phải, mà ánh mắt Dương Húc Nghi cũng hiện vẻ bất ngờ, sau đó lai khôi phục lại bộ dáng cũ. Hắn mở miệng trước, “Thì ra Lâm đại nhân cũng có nhã hứng rình trộm.”
“Ngươi đứng ở vùng ngoại ô thổi sáo, lại không cố ý che giấu, sao có thể nói là ta rình trộm?” Lâm Thiếu Hoa lập tức phản bác. Ngẫm lại cũng thật kỳ quái, chỉ cần là nói chuyện với Dương Húc Nghi là y lại thấy không thoải mái.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ nghiêm mặt hay tức giận, nhưng Dương Húc Nghi lại rầu rĩ bật cười. Lâm Thiếu Hoa ngớ người, nhìn hắn, không biết có chuyện gì.
“Lâm đại nhân, lại gặp ở hội diều này, chúng ta thật là có duyên a.”
Dương Húc Nghi không hiểu gì. Những lời này làm Lâm Thiếu Hoa hoàn toàn không rõ, có lẽ là vì cuộc gặp gỡ ngày hôm nay mà thôi. Lâm Thiếu Hoa lắc lắc đầu, chắp tay nói, “Hoàng thượng vẫn chờ ta, Dương đại nhân cứ tự nhiên ngắm cảnh thổi sáo đi nhé, thứ cho hạ quan không phụng bồi được.”
Lâm Thiếu Hoa nói xong liền đi, bước chân không hề do dự, ngược lại còn càng đi càng nhanh, bởi vì cảm giác lo ngay ngáy làm làm y thấy thật nguy hiểm! Đây không phải là lần đầu tiên y có cảm giác này. Lần trước ở ngự hoa viên, vô ý thấy Dương Húc Nghi tra tấn con hoàng cẩu, y chỉ thuận miệng hỏi hắn đó là dược gì, lúc bị hắn nhìn lại đã thấy lạnh cả người. Lần này cũng là cảm giác ấy, thật đáng hận!
__
Dương Húc Nghi lúc ấy đang đứng trên cao, nhìn bóng dáng Lâm Thiếu Hoa vội vội vàng vàng rời đi, bên miệng không thể khống chế nhếch lên nụ cười. Lâm Thiếu Hoa, ngươi còn không biết đâu, đó là dược vật ta đặc biệt nghiên cứu vì ngươi đó…
Còn chưa chuẩn bị xong đâu…
~ v ~
Lâm Thiếu Hoa vẫn chưa hề biết gì, chậm chạp vượt qua đội ngũ, trở lại trong cung. Nhưng y cũng chảng rảnh rỗi, làm người cố vấn cho Hoang thượng chơi rối trong tẩm cung, lâu lâu lại nhắc nhở tiểu hoàng đế lơ mơ rằng lúc nào phải cho con rối nào lên màn. Bởi vậy mới thấy, kiếm tiền mưu sinh quả nhiên không dễ dàng, mà chuyên nghiệp lại là tố chất đòi hỏi cao đến mức nào. Xin hỏi trong cả cái thiên hạ này, có mấy người được giống như Lâm Thiếu Hoa y?
Thứ nhất: lúc nào cũng chực chờ ghi chép mấy lời có thể hù chết người khác từ trong miệng Đoàn Quân Nhiên; bất luận là hoàng thượng muốn kết hôn với Quan Vũ hay là thú Khổng Tử, cũng không được phép ngất đi.
Thứ hai: chẳng những ngày ngày mắt thấy tai nghe hai nam nhân khanh khanh ta ta, còn phải luyện được mặt không đổi sắc tổng kết lại, dùng lời lẽ đơn giản nhất để ghi lại, tận lực theo yêu cầu ‘giống như thật’ của bậc tiền bối Tư Mã Thiên.
Thứ ba: thời thời khác khắc lúc nào cũng phải thúc giục những người quanh hoàng thượng chờ đục nước béo cỏ, dùng đao bút [1] vô tình của sử quan cố gắng phát triển thêm vài nghiệp vụ để kiếm thêm thu nhập.
Ngoại trừ mấy cái này, còn phải ở bên giúp Đoàn Quân Nhiên chơi đùa, đảm đương chức vị tham mưu cho ngài. Ví dụ như hiện giờ, phải mở miệng nói, “Hoàng thượng, phải cho tiểu sơn dương lên diễn rồi!”
…
Có ai không? Có ai không?
Không có!
Cho nên nói ta mới nói là không dễ dàng…
“Chờ một chút! Ngươi xuất hiện từ lúc nào!” Thực hiển nhiên, Long Tĩnh Lam vừa nhìn thấy y, trong mắt hừng hực một ngọn lửa, quả thật chỉ muốn nhào vào ăn tươi nuốt sống y.
“Nga, lúc nào hạ quan cũng đi theo Hoàng thượng mà. Sử gia vô nhất tự vô xuất sử (không nói một chưa thừa không về ở ẩn), đây là tín điều(điều đặt ra để tin/làm theo) của kẻ làm sử quan như hạ quan.” Nỗ lực tỏ rõ lập trường của mình: ta là tôi tớ của hoàng thượng, đắc tội ngài chỉ là bất đắc dĩ a, ngài ngàn vạn lần đừng trách ta!
Vừa nỗ lực giải thích sự trong sạch của mình, vừa phải cẩn trọng tận chức tận trách nói một câu, “Hoàng thượng! Tiếp theo nên có đại hôi lang!”
Nhưng mà Lâm Thiếu Hoa cảm thấy, Long Tĩnh Lam không thể buông tha mình dễ dàng như vậy được.
Quả nhiên, ngay lập tức nghe thấy giọng nói từ tính đầy dụ hoặc kia, “Nhiên Nhiên, ta thấy sắc mặt sử quan không tốt lắm, không bằng ta với ngươi chơi, để y đi tìm ngự y xem thử, được không?”
“Được chứ! Sử quan mau đi đi! Tĩnh Lam, chúng ta tiếp tục chơi nga!” Đoàn Quân Nhiên hồn nhiên không phát hiện, vô tư vung bàn tay nhỏ, để y lui ra. Lâm Thiếu Hoa bất đắc dĩ đành phải đi ra ngoài, bước về hướng thái y viện.
~ v ~
Lâm Thiếu Hoa cả người cứng đờ ngồi trong chẩn thất (phòng khám) riêng của ngự y trong thái y viện, nhìn tên Dương Húc Nghi treo trên mặt nụ cười xấu xa kia bưng lên cho y một ly trà, đột nhiên có dự cảm không tốt, khoát tay nói, “Không cần phiền toái, nhanh xem bệnh đi, xem xong ta còn phải trở về ghi chép nữa.”
Dương Húc Nghi nhướng nhướng mày, nhưng lại nhanh chóng gật đầu, “Không cần phải vội, dù thế nào thì ngươi cũng uống ngụm trà trước đi.”
Bất đắc dĩ nhìn nhìn nhìn lá trà trong chén, Lâm Thiếu Hoa bưng lên uống hết, bỗng nhiên thấy người đối diện cười đầy tà khí với mình thì lạnh hết cả sống lưng.
“Uy! Rốt cuộc ngươi cho ta uống cái gì? Không phải là độc dược đấy chứ?”
Dương Húc Nghi ngây ra một lúc, sau đó cười ha ha, khuôn mặt lúc nào cũng chẳng có biểu cảm gì đột nhiên cười như điên, đương nhiên muốn bao nhiêu kinh khủng thì bấy nhiêu kinh khủng…
“Yên tâm, ngươi là bệnh nhân của ta, nào có đạo lý y sinh độc chết bệnh nhân chứ. Ta còn chưa ngu ngốc đến vậy đâu. Ta chưa muốn đập chiêu bài của mình mà.” Dương Húc Nghi tỏ vẻ thờ ơ không để ý. Lâm Thiếu Hoa thấy hắn mở y tương (hộp thuốc) ra, lôi ra một xấp băng gạc trắng.
“Ngươi muốn xem bệnh thì mau xem đi! Đừng có lằng nhằng!”
“Ai da, tính tình hung dữ thật đó nha, chắc chắn là can hỏa vượng thịnh* rồi đây.” Dương Húc Nghi vừa cười vừa đi tới, “Lâm đại nhân, sắc mặt huynh quả thật không tốt nha, hạ quan phải đến xem cho huynh vậy.”
(can hỏa vượng thịnh: nóng gan, thường được cho là những người nóng tính)
Ai ngờ hắn lại nhào tới cởi cổ áo đã được cài tề chỉnh của Lâm Thiếu Hoa ra, lộ ra làn da thịt trắng nõn trớn mềm như ngọc. Lâm Thiếu Hoa kinh hãi, không biết phải phản ứng thế nào, lại nghe thấy Dương Húc Nghi cất giọng âm dương quái khí, “Nha, làn da mềm quá nha, cảm giác sờ vào không tồi nha.”
Nói xong, lại làm như thực đưa tay qua sờ, ngón tay lạnh lẽo đụng vào, làm Lâm Thiếu Hoa bị dọa cho nhảy dựng lên, hét lớn, “Vô liêm sỉ! Ngươi đừng có làm càn!” Sau đó mãnh liệt quay người lại hất tay hắn ra.
Lâm Thiếu Hoa hiện giờ cứng đờ cả mặt hệt như khối băng, thanh âm mặc dù lạnh lùng nhưng cũng đã hơi phát run, “Xin huynh tự trọng! Nếu không có việc gì nữa thì ta về đây.”
Nói xong cũng bất chấp lễ tiết linh tinh gì đó, chỉ muốn chạy trốn cho thật nhanh. Nhưng vừa mới bước được hai bước, Lâm Thiếu Hoa hoảng sợ phát giác mình toàn thân vô lực, trước mắt tối sầm lại, trong tai vang lên tiếng ong ong. Chẳng lẽ là sinh bệnh thật rồi sao?
Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm ngang lấy người y. Y cũng chẳng kịp suy nghĩ, cứ theo bản năng dựa hẳn vào lồng ngực cứng rắn phía sau, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói âm trầm của Dương Húc Nghi a, “Hừ! Ngươi cho là ngươi còn có thể đi sao?”
Dương Húc Nghi!
Tim đập nhanh hơn, máu đều xông lên não. Có ai không? Mau tới cứu ta a!
“Lâm đại nhân, ai bảo huynh không chịu cảnh giác mà uống hết chén trà của ta làm gì. Nếu đã ở lại thì lo mà biểu hiện cho tốt đi!”
Không! Không! Không! Lâm Thiếu Hoa hét lên mà không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Y mở miệng thật lớn, lại không có sức kêu lên; thân thể mềm nhũn tựa như không còn xương nữa, màu đen thăm thẳm hoàn toàn vây lấy y…
“Uy! Chẳng qua một chút mê hồn dược thôi, ngươi không đến mức bất tỉnh đó chứ?”
Ai nói vậy? Muốn mở to mắt… Nhưng không thể mở ra được…
.
“Lâm đại nhân, nếu huynh không tỉnh lại, ta sẽ trừng phạt huynh đó nha.”
Là ai…
Lâm Thiếu Hoa cố sức mở to mắt, mất một lúc lâu mới điều chỉnh tiêu cự lại được, nhưng ngay giây sau đã làm y bối rối, “Dương… Ngươi…”
Vừa định động đậy, Lâm Thiếu Hoa hoảng sợ phát hiện ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, còn nằm ngửa trên giường, hai tay đều đã bị trói lại. Tập trung nhìn, chính là đống băng gạc vừa nãy Dương Húc Nghi lấy ra. Y không thể khống chế, quát to lên, “Uy! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!”
“Làm gì?” Dương Húc Nghi như phát hiện chuyện gì đó thật buồn cười, cân nhắc nhìn y, đôi mắt đen bóng kia hệt như muốn nuốt tươi y. “Đương nhiên là hảo hảo chơi đùa ngươi.”
“Cái, cái gì!” Lâm Thiếu Hoa thất thần, trên trán đổ mồ hôi. Hắn nói thế… là có ý gì?
“Có ý gì?”
“Có ý gì? Ý trên mặt chữ. Ta muốn chơi đùa ngươi, Lâm đại nhân, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu? Hử?” Dương Húc Nghi cười cười chìa ngón trỏ, gãi gãi cằm y, cảm giác ngứa ngáy tê dại xuyên qua toàn thân.
“Ta không hiểu!” Lâm Thiếu Hoa giận dữ hét lên, cố gắng giãy dụa. Dương Húc Nghi thấy y muốn động, lập tức lật người đè lên. Lâm Thiếu Hoa không thở nổi, mặt đã đỏ bừng.
“Đi… ra…”
“Không!” Dương Húc Nghi cười đắc ý. Lâm Thiếu Hoa phát hiện hôm nay mình nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn còn nhiều hơn cả một năm qua.
“Ngươi… Quá nặng …” Lâm Thiếu Hoa xấu hổ rít lên những lời này. Rõ ràng Dương Húc Nghi cũng chả phải loại người cao lớn, thậm chí nhìn qua có vẻ khá nhỏ gầy, sao lại nặng như vậy chứ? Quả thực là sắp ép y thành bụi phấn rồi.
“Lâm đại nhân chưa từng nghe qua súc cốt công sao?”
“Chẳng lẽ ngươi…” Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa nháy mắt trở nên trắng bệch, hô hấp dồn dập gấp mấy lần, “Không thể nào!”
Dương Húc Nghi tựa hồ khá hài lòng với biểu hiện hiện kinh sợ này của y, trêu đùa, “Nếu Lâm đại nhân không chịu tin tưởng hạ quan, vậy thì hạ quan đành phải cho Lâm đại nhân mở mang tầm mắt vậy.”
Lâm Thiếu Hoa trơ mắt nhìn hắn lột bỏ y phục, trần trụi đứng trước mặt mình. Mặt y có cảm giác nóng rực như thiêu như đốt, dùng hai tay đã bị cột vào nhau che mắt. Y là người trọng lễ nghi, từ nhỏ đã nhận được giáo dục không được nhìn thân thể của người khác, mà trong lòng y luôn coi tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên là tiểu hài tử, đương nhiên cũng chẳng có phản ứng gì được. Nhưng hôm nay y lại chứng kiến thân thể nam nhân còn lớn tuổi hơn cả mình, nói không xấu hổ là nói dối.
“Ngươi che cái gì, ta còn chưa quay về chân thân mà.” Dương Húc Nghi thấy bộ dáng y như vậy, trong lòng bỗng nổi lên ý xấu muốn đùa bỡn. Một Lâm Thiếu Hoa như vậy mới giống thiếu niên thuần khiết thanh lệ yếu đuối trước kia.
Lâm Thiếu Hoa chỉ nghe thấy tiếng khung xương răng rắc vang lên giòn tan, thiếp đó chỉ biết há mồn trợn mắt ngớ người nhìn. Nam nhân trước mặt này thật là cao to cường tráng hệt như Phụ chính vương Long Tĩnh Lam, nào có điểm nào giống ngự y Dương Húc Nghi nho nhỏ gầy teo kia đâu chứ?!
Chờ Dương Húc Nghi lại nhào lên lần nữa, Lâm Thiếu Hoa phát giác bả vai người này rộng đến khó tin, tưởng chừng như có thể che cả người mình, hơn nữa từng múi cơ dọa người lại hiện lên rõ rành rành ngay trước mắt… Lâm Thiếu Hoa cố gắng ổn định tâm trí. Có phải đầu năm nay có quá nhiều chuyện ly kì không nhỉ?
“Ngươi, ngươi, quá nặng, ta thật sự chịu không nổi…” Lâm Thiếu Hoa thở thực khó khăn, đầu bắt đầu choáng váng, đành mềm giọng nói, trong đầu lại nghĩ: tên này muốn đè ta chết tươi đấy à?
Lâm Thiếu Hoa nghe thấy Dương Húc Nghi phát ra một tiếng cười nhẹ, lập tức cũng cảm giác người nhẹ hẳn, thì ra là do hắn chống tay đỡ lấy người. Lâm Thiếu Hoa nhìn về phía hắn, nói, “Nếu ngươi muốn chỉnh ta thì phiền ngươi chọn một cách bình thường hơn, đòi tiền hay là đánh ta cũng được, chỉ cần đừng làm thế này.”
Dương Húc Nghi lại cười gian, “Lâm Thiếu Hoa, hình như ngươi nghĩ sai rồi. Ta không phải muốn chỉnh ngươi, ta là muốn làm ngươi!”
Lâm Thiếu Hoa nỗ lực tiêu hoá những lời này, ngơ ngác nhìn gương mặt giả dối của hắn, còn cả đôi mắt đen sáng kia nữa, bỗng nhiên điên cuồng giãy dụa.
Dương Húc Nghi vươn một bàn tay tới, ép cho y không thể đứng dậy. Lâm Thiếu Hoa nhanh chóng đỏ cả mắt, hét to, “Súc sinh! Ngươi không phải người! Buông!”
“Nha, kích động vậy làm gì? Đã đợi không kịp nữa?” Dương Húc Nghi cười cười giảo hoạt, dương dương tự đắc, biết Lâm Thiếu Hoa hiểu rồi, chính mình cũng chẳng cần khách khí làm gì nữa. Một tay khống chế hắn, một tay mạnh mẽ xé rách y phục của y, vải vóc bị xénát, âm thanh soàn soạt vang lên rõ ràng trong phòng.
“Buông! Ta không muốn! Ta không muốn!” Lâm Thiếu Hoa vừa kinh vừa sợ, lòng rối loạn, không biết làm sao cho phải; trong đầu đều là những bản ghi chép kinh khủng: cái gì mà bạo chúa đùa bỡn với luyến đồng cả đêm, chết mất bao nhiêu người, tử trạng (tình trạng khi chết) thê thảm, hai mắt trống rỗng lồi cả tròng, dưới đùi máu chảy không dứt… Còn có vài đại thần thích nuôi trữ luyến đồng, sau đó đều bắt những luyến đồng đó thành hoạn quan…
Cùng với một câu thường kèm theo: tình trạng này làm người ta giận sôi, thê thảm vô cùng, lông tóc dựng đứng…
Từng đoạn từng đoạn dọa người cứ lướt nhanh qua trong đầu y, trí nhớ mà bình thường y vẫn lấy làm tự hào, nay lại thành tra tấn lớn nhất. Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai mình cũng sẽ chết thảm như vậy, cả người Lâm Thiếu Hoa đều co rúm, đồng tử thu nhỏ lại, liều mạng giãy dụa hét to.
Đáng tiếc Dương Húc Nghi đã nhanh chóng cởi sạch ngoại y lẫn lý y của y ra, ngay khi chuẩn bị lột luôn tiết khố, có lẽ động tác này đã kích thích Lâm Thiếu Hoa đang kinh hãi không thôi, thân thể y bỗng co giật mạnh. Dương Húc Nghi cũng thoáng kinh ngạc, bất giác lại dùng lực lớn hơn một chút.
“Không được! Không được! Van cầu ngươi! Van cầu ngươi! Ta sợ! Ta sợ!” Tiếng hét cuối cùng này quá sức thê thảm, lúc hét lên hai chữ ‘ta sợ’ kia, giọng nói cũng đã nức nở nghẹn ngào, nước mắt tràn mi rơi xuống, không thể ngăn nổi.
Dương Húc Nghi ngây ngẩn cả người, thấy bộ dạng đó của Lâm Thiếu Hoa, gương mặt làm người ta yêu thương giờ phút này lại khóc đến lê hoa đái vũ, đôi mắt sáng như ánh sao kia ngập đầy hoảng sợ, đến môi cũng run rẩy không dứt.
Biết mình không thể thỏa hiệp, nhưng vẫn cứ bị câu cầu xin kia làm cho lòng hỗn loạn, Dương Húc Nghi cúi đầu hôn lên khóe mắt y, dịu dàng liếm đi nước mắt, thấp giọng nói, “Sao lại sợ đến vậy? Ngươi cứ để ta…”
Lâm Thiếu Hoa không tranh cãi, cũng không phản bác, chỉ tội nghiệp nhìn hắn, hoàn toàn không còn bộ dáng cao ngạo lạnh lùng khi trước, bởi giờ đây y đã quá sợ hãi.
Dương Húc Nghi thở dài, ôm lấy mặt y, nói, “Vốn định dùng mê dược làm ngươi hôn mê, cũng không tính dùng loại dược kia, hiện giờ là do ngươi bức ta.”
Nói xong, xuống giường lấy một chiếc lọ nhỏ, đỏ ra một viên thuốc, tách miệng Lâm Thiếu Hoa, nhét viên thuốc kia vào trong.
Sắc mặt Lâm Thiếu Hoa không được tốt lắm, bỗng nhiên mơ hồ nhớ tới ngày đó Dương Húc Nghi ép con chó kia ăn thế nào…
____________________________
(1) việc thực, sau đó ai biết hối lộ cho ẻm thì ẻm sẽ cạo đi (đao bút) để ghi tốt lại cho người ta =)). Xin tham khảo lại trường hợp của Thái phó đại nhân (chương 3)