Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 11




Đi gấp rút ròng rả hai ngày chỉ ngừng lại ăn và thay ngựa, giờ thì gã thủ lĩnh đó có chửi thì nàng cũng mặc kệ cứ uể oải, sụi lơ cả người dựa vào lưng hắn. Gã đó cũng chẳng còn sức để chửi nàng mãi nên tạm thời không quan tâm luôn.

Mọi người vì chuyến hàng cần cướp đó nhất định phải đến Lĩnh Giao trước. Khi huyện Lĩnh Giao ở ngay tầm mắt, người hạnh phúc nhất chắc chắn là Thu Yên và con ngựa rồi.

Quả đúng như hắn ta tính trước, đây là huyện lớn nên người dân ra vào đều có quan binh kiểm tra gây gắt. Tình hình có kẻ tạo phản triều đình cũng đang lan truyền xôn xao nên quan phủ càng cho nhiều lính làm việc đề phòng có biến.

Thu Yên nghiêng đầu nhìn qua lưng hắn trong lòng có chút lo lắng cho mình bị lính bắt. Mấy thằng kia cũng hỏi hắn…

“Sao hả thủ lĩnh ?”

Ánh mắt hắn sắc xảo lướt nhìn một lượt thành huyện phủ phía xa trước và địa hình sông lớn chảy qua mảng trái, bên mảng phải chỉ có đồng lúa và rừng cây. Hắn nói sau khi suy xét kĩ kế hoạch vạch ra nhanh chóng trong đầu.

“Hàng của Thừa Tướng Gia thì phải cướp đàng hoàn một chút. Chúng ta vào thành nghỉ ngơi tối nay, mai ra cảng tìm vị trí phục kích sau!”

“Dạ thủ lĩnh!” – Mọi người cũng mệt lắm rồi nghe vào thành nghĩ thì lập tức phi ngựa còn hơn bay.

Thu Yên nhíu mày vì nghe đến Thừa tướng – người trực tiếp đổ tội hại cha nàng nên nhỏm cao người lên níu vai hắn định hỏi. Hắn hết hồn vì nghe Thu Yên dám dựa hết cả người vào mình còn nói gần nghe rõ hơi thở nhẹ bên tai.

“Huynh cướp hàng của Thừa tướng hả? Sao không nói cho tui nghe sớm chứ!? Cướp cái gì dzậy? Có liên quan gì đến việc lão ta tạo phản không?”

Nàng nôn nóng hỏi một tràng chỉ khiến hắn “lạnh người” cảm giác cơ thể bé nhỏ mãnh khảnh cứ tì lên vai mình; hơi thở, lời nói cứ sát bên tai bằng chất giọng trong vắt.

Hắn không để hồ ly tinh “tấn công” mình nên bực mình, trả lời nàng.

“Hỏi nhiều quá!?” – Vừa nói hắn vừa có ý làm nàng tránh xa người mình nên hất nhẹ bả vai đầy khó chịu.

Thu Yên bất ngờ bị cú hất vai của hắn, cả người cứ thế chới với, ngựa lại đang lao nhanh nên theo đà nàng tuột ngả khỏi ngựa về sau. Tên thủ lĩnh đâu có nghĩ sẽ đến mức ngã như vậy vội nhanh như chớp níu lại tay nàng và kéo mạnh như lôi một đứa trẻ không bị té khỏi ghế.

Thu Yên nhíu mi mắt nhắm, nghĩ rằng té chết rồi thì cảm giác bàn tay hắn chụp lấy kéo nàng về khiến cả người nàng như nhẹ tênh bay ngược vào vòng tay hắn.

Dây cương bị buông, con ngựa đi từ từ chậm lại bỏ xa đám kia đi trước.

Thu Yên vừa tưởng té ngửa khỏi ngựa khắc trước thì khắc sau lại lọt thỏm trong tay gã thủ lĩnh.

Nàng sợ, người vẫn còn run tay báu áo hắn.

Hắn cũng hú hồn tưởng không giữ nàng kịp nên thở có chút nhọc nha. Và đang tự điều chỉnh lại nhịp thở hắn lại không thể thở vì nhìn thiên hạ đang trong lòng mình.

Thu Yên cũng giật mình nhận ra mình ngồi ngang trước người hắn. Tay hắn ôm vòng lấy người nàng, ôm không quá siết nhưng rất chắc chắn. Vị trí này phải nói dễ chịu vô cùng khiến nàng run rẩy ngẩn lên phát hiện tên thủ lĩnh ấy cũng đang nhìn mình có chút bối rối.

Lúc nảy hắn giữ nàng lại không té với sức lực nam nhân rất mạnh mẽ, cả lúc này vòng tay hắn cũng mạnh mẽ không kém khiến nàng không kiểm soát nổi nhịp tim mình và gương mặt nóng ran lên.

Nàng là lần đầu tiên được một nam nhân lạ ngoài cha ôm chặt như thế.

Mà hình như gã thủ lĩnh này cũng như nàng, lần đầu ôm nữ nhi – “cái thứ” hắn ta dị ứng và ghét nhất.

Tay hắn có chút run lên khi ôm nàng. Dù cho nàng có đang giả nam trang thì cơ thể mềm mềm, nhỏ nhắn, còn có chút hương thơm dịu nhẹ đâu có thể nào giả được. Hắn ta nuốt khan một cái, cảm giác này như ôm… con chó của hắn.

Có lẽ hơi tàn nhẫn nhưng ôm con chó cưng cũng không khiến hắn ta “rợn người” như thế này.

Cơ thể nàng có cái gì đó toát lên sự nguy hiểm từ sự mềm mại, thơm tho, ôm rất vừa tay đánh thức lí trí của hắn. Thế là gã thủ lĩnh nhíu mày, nét mặt căng thẳng chẳng những buông tay còn lần nữa đẩy nàng khỏi người mình.

Nàng bất ngờ, chưa kịp hét lên đã té từ cao xuống đường may mà ngựa đã dừng hẳn rồi nhưng hậu quả vẫn nghiêm trọng…

“Ahh…” – Thu Yên la lên hắn mới thôi run rẩy cả người và nhìn qua người mình vừa cứu không té lại bị mình làm té. Con ngựa cao như thế, nàng bị té thẳng xuống nửa phần lưng va mạnh xuống một cú thật nặng.

Thu Yên không thể tin nổi mình bị đối xử như vậy.

Nửa người nàng chấn động đau liền, tay trúng đá bên dưới cùng chân đều bị xướt da chảy máu.

Gã thủ lĩnh cắn răng nhảy xuống ngựa ngay nhìn nàng “nằm té một đóng” thật không biết phải làm gì. Bản thân hắn quá bất ngờ vì tự dưng lại ôm con chồn này, đây chỉ là hắn nhất thời phản xạ ‘tự vệ’ thôi chứ không hoàn toàn cố ý làm cho nàng bị té đau như thế.

Thu Yên cố ngồi lên, vì đau và tức chứ chi uất ức dồn ra khoé mắt đầy nước chẳng kiềm chế nổi nữa.

“Đồ ác nhân, ác đức! Sao huynh có thể để cho tui té từ đó xuống hả?”

Mắt nàng tràn lệ, không xét về nhan sắc nhưng luận về giới tính mềm yếu, cần ôn nhu đối xử của nữ nhi thì hắn ta thật rất, rất và rất là quá đáng rồi.

Gã thủ lĩnh cứng đơ nhìn nhìn nước mắt rớt xuống như mưa nhanh lem nhem hai má hồng. Đó chính là tuyệt chiêu “độc-hại” nhất của nữ nhi và hắn cũng đang thấy sự lợi hại của nước mắt rồi. Nàng khóc như thế làm hắn trở nên ngu si, lúng ta lúng túng không biết làm gì.

“Đau không?” – Gã này thật không biết nên nói gì ngoài câu này chỉ khiến Thu Yên gào lên khóc lớn hơn.

“Đau quá trời này chứ sao ‘không’ đau!? Tui bị té từ trên đó xuống lận đó!” – nàng chỉ con ngựa vô tội đang đứng thở phì phèo thật chán hai người cưỡi mình.

“Cái này… là do cô tự làm tự chịu!”

Nàng đơ ra nghe hắn nói mà cục tức cứ trào lên càng nhiều hơn. Nàng té rõ ràng hắn đã giữ lại vậy mà lại hất tay cho nàng té một cú nhớ suốt cả đời.

Thu Yên vì thế càng khóc bù lu bù loa tệ hại hơn…

“Hic hic… huynh rõ ràng đã ôm tui rồi hất tay làm tui té mà!”

Mặt gã thủ lĩnh nhanh chóng tái nhợt vì tay vẫn còn cảm giác vừa ôm lấy người Thu Yên. Thật sự là sự việc xảy ra trong khoảnh khắc quá nhanh nên hắn hoàn toàn không cố ý làm thế với nàng nhưng cũng đã làm rồi còn đâu.

Nhưng hắn là ai mà ôm một con hồ ly tinh, chuyện này tóm lại chỉ là tai nạn ‘cưỡi ngựa’ chứ không phải là ôm… chắc chắn là thế rồi…

“Ta ôm hồi nào chứ? Cô tự té!” – Hắn cố biện hộ cho sự ‘thanh bạch’ của mình nha khiến nàng ấm ức hơn.

“Huynh làm mà không nhận, cái đồ nam nhân xấu xa!”

Nàng vẫn khóc oà làm cho hắn vừa lúng túng sợ, vừa ớn lạnh không hiểu nàng lấy đâu ra mà lắm nước mắt như thế.

Tình hình đang rất căng thẳng không biết phải xử lí ra sao thì đám nọ đi trước không thấy cả hai đã trở lại. Mấy thằng ai cũng nâng niu Thu Yên như trứng, giờ thấy nàng ngồi dưới đất bị thương khóc lóc đều đồng loạt ai nấy cũng hết hồn.

Hiệp Phong nhảy xuống ngựa vội lại nhìn tay chân nàng bầm dập, te tua liền ôn nhu hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra!?” – Tuy là hỏi nàng nhưng rõ ràng mắt Hiệp Phong liếc nhìn thủ lĩnh của mình. Gã thủ lĩnh đổ mồ hôi lạnh khi nàng uất ức nấc nghẹn kể ra tội của hắn cho Hiệp Phong nghe.

“Hic… huynh ta…”

Thu Yên chưa kịp nói thì gã thủ lĩnh lấy tay bịt ngang miệng nàng. Mấy thằng kia nhíu mày nhìn hai người này lại làm trò quái gì nữa đây không biết.