Yêu Phải Một Kẻ Khốn

Chương 18: Đêm mưa




Là anh em trong một gia đình quyền thế ,Lý Ba Lâm, Lý Tư Thành dường như được thừa hưởng, di truyền hết tất cả những thứ giỏi gian và vượt trội của cha lẫn mẹ.

Bỗng nhiên, trông cái không gian có tiếng nhạc nhẹ nhàng, âm thanh của tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng. Lý Tư Thành suy nghĩ hồi lâu, miệng có chút gượng hỏi.

"Mai ...Mai là ngày mẹ mất anh nhỉ ?!"

Nghe sự tò mò của Tư Thành, Ba Lâm cũng chỉ gượng cười vẫn giữ vẻ ân cần dịu dàng thường ngày. "Ừm ! Anh đã ba mươi bảy, còn em thì ba mươi hai....Cũng lâu rồi nhỉ ? không thể tính bằng tay được !"

"Mẹ mất lúc em cũng chỉ mới bảy tuổi, còn anh thì mười hai nhỉ Tư Thành!"

Lúc này tiếng nhạc du dương chẵng thể nào lọt vào tai họ nữa, chỉ còn tiếng mưa và tiếng sấm kinh hồn, một đêm tối đen như mực mưa chẵng thấy đường đi.

Trong căn dinh thự như tòa lâu đài được đưa ra từ cổ tích, nhưng lại bị nhướm một màu đên bởi đêm mưa, và hơn nữa màu đỏ chói của máu.

Một tiếng động lớn, lớn đến mức chóa cả tai phát ra hai ba hồi, và còn thêm tiếng cải nhau mặc cho tiếng mưa bên ngoài vẫn xen kẻ vào nhưng tiếng cải nhau vẫn to gắp đôi ba lần.

Tư Thành một đứa trẻ bảy tuổi mơ mơ hồ hồ, sợ hãi trước tiếng sấm ôm chăn và gối rục rè đến phòng Ba Lâm. Ba Lâm thấy Tư Thành liền sợ hãi ôm lấy cậu nhanh chóng trèo lên giường.

"Suỵt !!! Em có nghe tiếng gì không ?!"

"Dạ có ! Tiếng sấm ạ !" Tư Thành chỉ còn là một đứa trẻ, anh ngây ngô vừa nói vừa sợ hãi ôm chầm lấy Ba Lâm.

Lại một hồi vang lên, âm thanh đó đã đãnh thức tính tò mò của một đứa trẻ, Ba Lâm dặn dò Tư Thành một cách nghiêm túc. Thứ anh sợ, anh đơn giản nghĩ là là một cuộc đột kích của mấy ông trùm khác, hoặc là mộ cuộc khủng bố hay thậm chí là trộm.

"Nếu có chuyện gì xảy ra !Em hãy chạy xuống kho, có một cái mật thất ở đó, ngoan ngoãn vào trốn !"

Sau khi dức lời, Ba Lâm nhanh chân chạy đến phòng anh cả và anh hai, nhưng đã không thấy bóng của ai hết. Một hồi âm thanh đó lại vang lên, mặc cho đôi chân rất sợ hãi mà run lên, nhưng tính tò mò và lo lắng vẫn thôi thúc cậu đi tìm sự thật.

Cậu nhanh chân chạy theo nơi mà âm thanh ấy phát ra, nhưng lại rất cẩn thận dè chừng. Rồi Ba Lâm đã thấy bóng dáng của anh cả Lý Đại Nhất và anh hai Lý Nhị Hoàng đang đứng trân như tượng đá. Nhưng Ba Lâm không cảm thấy kì lạ mà chỉ cảm thấy vui mừng trước mắt.

Vừa vui mừng vì đã tìm được hai anh trai, suy nghĩ vui mừng đó đã tan biến ngay lập tức, âm thanh đó lại vang lên lần nữa.

Pằng !

Anh cả và anh hai đều đứng trước khe cửa nhỏ, khe cửa nơi mà phát ra âm thanh đó, Đại Nhất và Nhị Thành đều đứng im chẵng dám nhút nhích. Cả ba đều cách nhau chỉ một tuổi, nhưng do chiều cao của Ba Lâm có giới hạn nên chẵng nhìn được thứ gì ngoài một màu đỏ đang lan rộng dưới sàn.

"Có thứ gì bên trong vậy anh ?!"

Đại Nhất giật mình, Tư Thành không biết khi nào đã đi theo sau Ba Lâm, còn là một đứa trẻ, anh không khỏi tò mò thứ gì đã phát ra âm thanh to như vậy, liền nói lớn về sự tò mò của bản thân ? Đồ chơi ? Anh ngây ngô không ngừng lập đi lập lại câu hỏi.

"Thứ gì vậy ạ ?"

Cùng lúc Đại Nhất và Nhị Hoàng đang chú ý đến Tư Thành, Ba Lâm lại nhìn thấy một cảnh kinh hoàng khiến cả đời này anh không thể quên.

Đại Nhất nắm chặt lấy tay Ba Lâm, lúc này cậu có thể cảm nhận được rằng anh cả, con người trưởng thành, dũng cảm, bao dung, yêu thương các em đang run lên vì sợ, và khuôn mặt không khỏi kinh hãi.

"Mẹ ơi !!!!!"

Tư Thành bỗng hét lớn khi thấy cảnh trước mắt cậu đã nhìn qua cái khe cửa nhỏ giống như hai thế giới khác biệt. Ba Lâm run lên, nhìn vào ánh mắt Đại Nhất không kìm được mà muốn khóc lên.

Nhị Hoàng nhanh tay bịch miệng Ba Lâm, đẩy mạnh anh về phía Tư Thành. Tư Thành không ngừng khóc, tay bấu chặt lấy con gấu do chính tay mẹ làm.

Lúc này, lão già mang thân phận cha cũng đã phát hiện có gì đó bên ngoài khe cửa kia, Lão cầm khẩu sú.ng trên tay và dần chậm rãi bước đến cánh cửa.

Ba Lâm như hiểu ý anh trai, đọc được suy nghĩ trong đôi mắt ngấn lệ. Bật dậy ôm lấy Tư Thành chạy đi, mắt rơi ra những giọt lệ đau lòng.

Đại Nhất đã nhìn thấy lão ta, và lão ta cũng đã thấy anh, tình thế khó khắn Nhị Hoàng cũng chỉ nhìn về phía hai cậu em. Vờ giả tiếng gọi khi nảy "Mẹ ơi ~!" nước mắt ngấn lệ buồn nhìn hai đứa em trai tuổi còn nhỏ đang cố gắng bảo vệ nhau.

Kể từ đó, Ba Lâm và Tư Thành đã mãi chẵng gặp lại được hai người anh trai đáng kính, ba tiếng sú.ng vang lên.

Pằng !

Pằng !

Pằng !

Tiếng thứ ba như đã tiễn một phần của gia đình nhỏ đi, một gia đình tràn ngập tiếng cười hạnh phúc một gia đình mà người khác nhìn vào phải ngưỡng mộ, chết đi một cách lặng lẽ trong chính căn nhà của bản thân !