Yêu Phu Thú Thân: Bách Vô Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 37




Chưa được mấy phút, trước nhà đã náo nhiệt trở lại, mọi người chen lấn xem cảnh lột da chặt thịt, gắp thịt trâu trong nồi, xôn xao bàn tán sao lại xảy ra chuyện lạ lùng này, có phải Phạm Quang giết trâu không đúng cách không.

Có người còn thảo luận hôm qua Phạm Quang cưới người phụ nữ ngốc, hai người đã ngủ với nhau chưa.

Tôi nghe họ hào hứng thảo luận, đột nhiên có cảm giác trong và ngoài cửa như hai thế giới khác nhau.

Kỳ lạ hơn là mấy ông gia tham gia hôn lễ hôn qua kéo Phạm Quang đến dưới cửa sổ bên hông nhà, hình như đang bàn bạc gì đó.

Đúng lúc mẹ tôi đang giải thích cái chết của bà mối không liên quan tới họ.

Tôi nhân cơ hội đến gần cửa sổ, nghe Phạm Quang vừa hút thuốc vừa cười lạnh: "Tối qua chú Trần Trung thích lắm, còn làm cả đêm, tiếng trâu kêu mấy chú đều nghe thấy đúng không? Chú Trần Trung có mệt thì cũng không phải chú ấy, mà là con trâu, sáng nay nó kiệt sức đến chết rồi."

Một ông già nói chuyện không lưu loát như có cục đờm trong cổ họng cười ha ha: "Sáng nay ông ta kể chúng tôi nghe rồi, hì hục đến mức con trâu cũng chết. Có điều tối qua ông ta làm trâu, sao hôm nay vẫn còn tưởng mình là trâu, cùng đám trâu điên kia làm bậy chứ!"

"Thế nên mấy chú đừng có tự tiện hành động, tôi cũng không biết chuyện này là thế nào, đến lúc đó đừng có gây ra tai nạn chết người rồi đòi tôi bồi thường. Thịt trâu kia dính nhân khí, trước khi chết còn cầy cuốc cả đêm, ăn vào thật sự có thể bổ dương. Mấy chú ăn nhiều thịt trâu vào, sau đó về tìm vợ của mình hoặc bỏ chút tiền tìm gái, đừng có làm phiền tôi nữa." Phạm Quang tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Đây không phải chuyện ăn thịt trâu, đám lão già chúng tôi dù có cương lên được thì cũng không thể mạnh như trâu bò. Trần Trung chết chỉ là sự trùng hợp thôi, trâu trong thôn cũng chết hết rồi, ngày mai sẽ không còn con nào nổi điên nữa, cháu giúp chú đi, chỉ một lần thôi mà." Ông già kia năn nỉ.

Tôi đứng ngay mép cửa sổ lén nhìn ra, thấy mọi người thay phiên nhau nhét tiền vào tay Phạm Quang, còn tự tin nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Được dục tử dục tiên hưởng cực lạc, có chết cũng đáng!"

Mấy ông già còn cũng phụ họa, bảo ông già kia đêm nay thử, sáng mai xong nhớ kể lại.

Phạm Quang cầm mớ tiền, nhếch mép cười, liếc mắt nhìn về hướng này.

Tôi sợ hãi trốn đi, theo bản năng sờ hình xăm trên vai.

May mà con rắn lần này không sống lại.

Một lúc sau, Phạm Quang tiễn mấy ông già kia đi, rồi cười nói với tôi: "Nghe thấy rồi đúng không? Đêm nay đến lượt chị, chị có muốn giống con đàn bà ngốc hôm qua ăn chút gì đó để tránh buổi tối ăn không vô, tự mình chịu tội không."

Lời hạ lưu như thế hắn cũng nói được!

"Việc này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu, sẽ có người chết đấy! Bà mối kia đã chết, cậu cũng sẽ chết, ma gọi xuân sẽ giết tất cả mọi người."

Phạm Quang cười lạnh: "Chị không hiểu đàn ông ròi, khi nãy chị không nghe bọn họ nói gì sao? Cho dù có chết như Trần Trung bọn họ cũng muốn thử thế nào là có sức mạnh của trâu bò, hừng hực với phụ nữ cả đêm! Bọn họ háo sắc, tôi tham tài, mạng có đáng là gì!"

Thấy hắn không biết hối cải, khuyên cũng vô dụng, tôi hít sâu một hơi: "Cậu rốt cuộc học mấy thứ này ở đâu?"

Nhắc tới vấn đề này, ánh mắt Phạm Quang thoáng thay đổi, trầm giọng: "Phạm Thư, chị bớt lên giọng dạy đời đi! Chị chỉ lớn hơn tôi hai tuổi mà giống mẹ tôi hơn mẹ rồi đấy! Chị muốn làm mẹ của tôi thì có bản lĩnh trả lương cho tôi, mua nhà mua xe cho tôi lấy vợ không!"

Những lời không biết xấu hổ tương tự trước đây tôi đã nghe nhiều, nếu là ngày xưa tôi chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng mạng sống đang nằm trong tay hắn, tôi chỉ có thể mềm mỏng: "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết ma gọi xuân rồi trâu quỷ rắn thần rốt cuộc là do đại thần nào nghĩ ra vậy?"

"Việc này cô không ngờ tới đâu, ha ha... Là..." Phạm Quang bật cười đắc ý, định nói thì đột nhiên quay đầu lại.

Trần Xuân Ny đang cầm tấm da trâu bị hắn dọa cho lùi bước.

Chị ta không dám nói chuyện, ngoan ngoãn dâng tấm da trâu lên, cười lấy lòng.

"Phiền muốn chết!" Phạm Quang oán giận trừng mắt, giật tấm da trâu ném vào tủ quần áo cũ, kéo chị ta đi.

Trần Xuân Ny đau đớn kêu lên, tôi muốn đuổi theo nhưng tự biết bản thân không thể cứu chị ta.

Chỉ khi tìm được chủ mưu đứng sau ma gọi xuân, để chàng thanh niên thần bí kia giúp mình xóa hình xăm hai người ôm một con rắn, tôi với chị ta mới có thể thoát được.

Nghĩ tới chuyện Phạm Quang nhận tiền của mấy lão già kia, hứa tối nay sẽ giở trò ma gọi xuân, tôi không khỏi luống cuống.

Tôi vội về phòng, đang sốt ruột tìm cách liên lạc với chàng trai kia thì tự anh đã xuất hiện.

"Yên tâm, cô là chị của hắn, hắn muốn đầu cơ kiếm lời, với số tiền ít ỏi của mấy tên biến thái đó Phạm Quang vẫn chưa bán cô đâu."

"Có nghĩa đêm nay vẫn là Trần Xuân Ny?" Tôi nhớ khi nãy đi ngang qua phòng của chị ta, bên trong có tiếng rên rỉ.

Không biết Phạm Quang lại xăm hình lên lưng chị ta hay là...

Tôi không dám nghĩ nữa, chỉ biết cầu xin chàng trai trước mặt: "Có cách nào cứu chị ta trước không?"

Chàng trai cười khổ lắc đầu: "Cả quá trình ma gọi xuân rất rườm rà, phải chuẩn bị hình xăm, người giấy, tạo ra mùi thơm lạ, không thể làm một lần liền thành công."

Nói cách khác tối qua không phải lần đầu tiên.

Nếu không Phạm Quang đã không thành thạo như vậy, cũng sẽ không khẳng định con trâu kiệt sức đến chết, giết nó lấy thịt, đi nấu còn tạo ra mùi thơm đến thế.

Chắc chắn trước đây hắn từng làm ma gọi xuân cùng bà mối, thế nên bà mối mới biết hết.

Nhưng việc này xung đột gì tới việc cứu Trần Xuân Ny?

"Không phải anh muốn tìm chủ mưu đứng phía sau sao? Hay là cứu tôi với Trần Xuân Ny trước, đêm nay ma gọi xuân không có cách nào thực thi, khẳng định Phạm Quang sẽ đi tìm chủ mưu phía sau, cách này không nhanh hơn à?"

Chàng trai lại lắc đầu: "Kẻ đứng sau rất lợi hại, có thể dùng hình nhân giấy dẫn đường, mắt trâu dẫn hồn, còn có thể thôi miên người và trâu như thế, hắn chắc chắn còn pháp trận khác trong thôn, nếu không mọi việc ở hiện tại sao lại vượt khỏi tầm kiểm soát như vậy? Tôi cứu mấy cô thì sẽ đả thảo kinh xà, hậu hoạn rất lớn, cho nên khi nãy đàn trâu nổi điên, tôi cố nhìn không ra tay, sợ kinh động đến chủ mưu phía sau. Tôi cũng không thể mãi chờ ở đây, nếu kẻ chủ mưu bị kinh động không ra tay nữa, chờ tôi đi rồi, Phạm Quang sẽ tìm vợ khác, hoặc là cho chính mẹ cô làm trò ma gọi xuân này, như vậy người chết sẽ càng nhiều hơn. Có điều cô yên tâm, cô còn là tấm thân xử nữ, dâm tà khí không thể xâm nhập, tôi bảo đảm cô sẽ không bị khống chế hoàn toàn."

Ý anh là anh chỉ có thể cứu tôi sau khi tìm ra kẻ chủ mưu, phá hủy pháp trận kia sao?

Thế thì trước đó chẳng phải gạt người à?

Nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn sự việc diễn ra lần nữa, từ từ tìm chủ mưu?

"Nhanh thôi, từ cái chết kỳ lạ của bà mối kia, tôi có cảm ứng chủ mưu đang ở đây, không lâu nữa hắn sẽ để lộ dấu vết." Anh thế mà còn an ủi tôi, rồi nói, "Hơn nữa tình hình đã vượt qua tầm kiểm soát của Phạm Quang, dù đêm nay Trần Xuân Ny... Khụ! Nếu hắn muốn dùng ma gọi xuân lâu dài mà không gặp chuyện không may thì sẽ phải đi tìm tên chủ mưu."

Nói thế cũng đúng, xem ra tôi đã quá nóng vội.

Tôi định hỏi anh sao có thể cam đoan tôi không bị khống chế hoàn toàn thì nghe tiếng Phạm Quang gõ cửa: "Chị."

Sắc mặt chàng trai trầm xuống: "Tôi tên Nhiễm Canh, có chuyện gì trong lòng cô cứ gọi tôi tên ba lần, tôi sẽ đến."

Tôi mới vừa ghi nhớ cái tên này, cửa đã bị Phạm Quang đẩy ra.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, trầm giọng: "Nể tình chị là chị ruột của tôi, đêm nay không động vào chị, cứ để con ngốc Trần Xuân Ny kia đi. Chị xuống dưới hỗ trợ tôi, tôi nhờ người ta đưa rắn tới."

Vừa nghe đến rắn, trước mắt tôi liền hiện lên thảm trạng của bà mối, toàn thân run rẩy.

Nhưng đối diện với ánh mắt còn lạnh hơn cả rắn của Phạm Quang, tôi chỉ có thể đi cùng hắn, tiện thể lựa lời hỏi thăm kẻ chủ mưu đứng sau.

Phạm Quang giở trò ma gọi xuân để kiếm tiền từ đám lão già háo sắc sắp xuống mồ.

Còn kẻ chủ mưu đứng sau rốt cuộc là vì cái gì?

Tôi theo sau Phạm Quang, than thở hỏi mẹ đâu, thế mới biết gia đình bà mối đòi tiền bồi thường, mẹ tôi phải đi mời người có tiếng nói trong thôn đứng ra nói chuyện.

Nếu không, hắn đã không nhờ tôi hỗ trợ.

Đến bên chuồng trâu, nhìn khay đựng dụng cụ xăm và rắn đựng trong túi, tôi mới biết hắn định xăm hình cho lừa!

Nhớ tới dáng vẻ mẹ lấy máu rắn lúc tôi nửa tỉnh nửa mê tối qua, tôi sợ đến mức run rẩy.

Nhưng Phạm Quang căn bản không cho tôi cơ hội bỏ trốn, hắn trực tiếp mở cái túi đựng rắn, lấy một con ra, chặt đầu, nhỏ máu vào khay, sau đó bảo tôi cầm con rắn: "Tối qua chị cũng thấy rồi, biết làm thế nào đúng không?"

Rắn bị chặt đứt đầu, đuôi rắn vẫn còn đong đưa.

Tôi không dám đón lấy nhưng khi hắn đảo mắt nhìn hình xăm ở bả vai tôi, tôi liền có cảm giác da ở chỗ đó căng chặt.

Nghĩ tới lời Nhiễm Canh nói, phải nhẫn nhịn, tôi chỉ đành giơ tay nhận lấy thân răn.

Tay vừa nắm lấy, thân rắn kia lập tức cuốn lấy tay tôi, cảm giác trơn mịn lạnh như băng khiến tóc gáy tôi dựng thẳng.

"Chị xem, không phải chị rất vô dụng sợ chết sao? Còn bày đặt giảng đạo lý với tôi, chị xem chị bây giờ thế nào đi!" Phạm Quang liếc nhìn tôi, sau đó cầm con dao nhỏ chấm dính máu rắn, bắt đầu xăm hình lên con lừa kia.

Như con trâu tối qua, con lừa hình như đã bị hạ thuốc, bị dao dính máu rắn xăm lên người, một tiếng rên nó cũng không kêu.

Tôi cầm ngược con rắn nhỏ máu lên khay, nhìn hắn chăm chú xăm mình, cẩn thận hỏi: "Muốn làm cái này đúng là phiền phức, vừa phải học xăm mình, vừa phải không sợ rắn, còn phải học chiêu hồn này nọ, để học thành tài thì cũng phải tìm được người thầy giỏi toàn diện."

Mấy năm nay hắn cùng mẹ tôi làm tiệc cưới lưu động, những ngày này các gia đình thường sẽ mời thầy tính ngày, xem phong thủy, gặp người biết tà thuật cũng không phải không thể.

"Ha ha, chị lại sai rồi!" Phạm Quang cười lạnh, "Chị đoán không ra tôi học từ ai đâu!"

"Với ai?" Tôi làm như thuận miệng hỏi.

Phạm Quang lộ vẻ đắc ý, định nói gì đó, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, hắn lập tức quay đầu trừng mắt.

Chỉ thấy Trần Xuân Ny đang sợ hãi rụt người, đi chân trần, tay ôm đồ chơi người lớn, cẩn thận nói với Phạm Quang: "Rơi ra rồi..."

Phạm Quang khinh thường một tiếng: "Lớn như vậy cũng không giữ được, nên để cô đi hầu hạ trâu bò mới đúng!"

Rồi hắn trừng mắt nhìn tôi, sau đó kéo Trần Xuân Ny đi.

Tôi thật sự không đành lòng, vội đi theo, thì nghe tiếng Trần Xuân Ny ậm ừ, kế đến Phạm Quang tức giận quay lại giật con rắn lộn ngược trong tay tôi, bóp mạnh hai cái để dồn hết máu ra.

Hắn phẫn nộ nói: "Chị về phòng trông chừng cô ta đi, đừng để cô ta lại động vào kẻo buổi tối sẽ bị làm đến chết."

Ma gọi xuân bắt buộc phải có phụ nữ.

Tôi và Trần Xuân Ny đều là công cụ để hắn kiếm tiền, hắn sẽ không dễ dàng để chúng tôi chết.

Trần Trung vốn đã gần đất xa trời, hoặc là vì dùng ma gọi xuân, cái giá phải trả là tính mạng, cho nên ông ta chết là chắc chắn.

Nhưng tôi không hiểu đối với chủ mưu đứng sau bà mối kia còn có tác dụng, bà ta tại sao lại chết?

Có điều nhìn Trần Xuân Ny thống khổ thế này, tôi vội đỡ chị ta, đồng thời nhặt túi da đựng rắn khi nãy che chắn bên hông cho chị ta.

Chị ta sợ rớt, đi đường rất không tự nhiên, mới đi vài bước, sau lưng lại chảy máu, có vẻ hình xăm Phạm Quang xăm đã bị nhiễm trùng.

Nhớ tới chuyện chị ta gặp đêm qua, tôi không đành lòng, đi lên phía trước ngồi xổm xuống: "Tôi cõng chị."

Chị ta sửng sốt, có vẻ không hiểu, cứ kêu ô ô.

Tôi chỉ đành kéo hai tay chị ta khoác lên vai mình, sau đó ôm lấy hai chân chị ta, trực tiếp cõng chị ta lên.

"A!" Chị ta sợ hãi hét lên, vội giữ lấy bả vai tôi.

Hình xăm trên lưng tuy không quá đau nhưng bị chị ta đè lên vẫn khiến tôi giật mình một cái.

Tôi cắn răng, hai chân miễn cưỡng không ngã xuống.

Tôi cố gắng đưa chị ta về phòng, chị ta hình như thấy chơi vui, cứ cười hì hì, sau đó lấy hai cái chân gà ở dưới gối ra, bản thân cầm một cái, cái còn lại đưa cho tôi.

Tuy tân hôn hôm qua là giả nhưng chăn nệm trong phòng vẫn được thay mới, chị ta trực tiếp giấu chân gà dưới gối, trên ga trải giường liền có một mảng dầu lớn.

Nhưng chị ta không nhận thấy, cứ tươi cười, còn cố nhét chân gà vào miệng tôi.

Nhiều lần tôi quay đầu muốn tránh đi nhưng chị ta cứ đuổi theo.

Nói với chị ta bẩn, chỉ sợ chị ta cũng không hiểu.

Dù gì tôi và chị ta cũng đang đồng cảnh ngộ, không nên ghét bỏ nhau.

Tôi nhận lấy chân gà, định cắn một miếng thì thấy chị ta đã nuốt hết cả xương xuống cổ họng, còn liếm ngón tay, tham lam nhìn chân gà trong tay tôi.

"Đúng là ngốc." Tôi trả chân gà cho chị ta, xem ra chị ta căn bản không quan tâm đến chuyện tối qua mình gặp phải là gì.

Nhưng vừa nói ra câu này, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Trần Xuân Ny, tôi bỗng có cảm giác không đúng.

Hình xăm hai người ôm một con rắn có thể hoàn toàn khống chế một người, giống tôi!

Nếu Phạm Quang chỉ muốn tìm một công cụ như tôi, với thủ đoạn của hắn và mẹ, hắn căn bản không cần cưới người ngốc như Trần Xuân Ny, dù có người một người phụ nữ bình thường, chỉ cần có hình xăm này, ngay cả nói chuyện cũng phải xem ánh mắt của Phạm Quang, sao có thể trốn được.

Vậy tại sao hắn còn phải cưới Trần Xuân Ny!

Nghe cuộc đối thoại của hắn và mẹ tối qua thì nguyên nhân là vì Trần Xuân Ny tụ tài, nhưng không lẽ người khác không tụ tài được sao?

Phạm Quang luôn để mắt trên trời, người bình thường hắn cũng không để vào mắt, càng không thể lấy một người ngốc như vậy.

Tại sao hắn nhất định phải cưới Trần Xuân Ny?