Lam Khâm không muốn ngủ, hy vọng có thể ở chung với Tang Du nhiều hơn, nhưng do tinh lực không tốt, ồn ào với cô hai câu, không bao lâu sau đã bị cô 'lừa ngủ' thành công.
Giấc ngủ của anh không yên ổn, hô hấp nặng nề nóng rực, vết nứt trên môi tạo thành những rãnh nhỏ, vừa rồi được ăn canh rau đậu hũ thoải mái, môi anh dần có màu máu đỏ thẫm.
Nhìn thôi đã thấy đau.
Tang Du thật sự không thể coi như không biết gì hết, cô đứng dậy xuống lầu, tìm trong túi xách của mình son dưỡng cùng bông tăm, trở về phòng ngủ ngồi bên cạnh đầu giường, dùng bông tăm thấm lấy son dưỡng, sau đó nhẹ nhàng thoa lên môi anh.
Hai vật chạm nhau, Lam Khâm hơi né tránh, nhưng vẫn không tỉnh.
Tang Du cười không thành tiếng, trong mơ anh vẫn mang biểu cảm không tình nguyện như vậy.
Cô lấy bông tăm lại, thử chọc chọc trên mu bàn tay, quả thật rất cứng, chẳng thoải mái chút nào.
Làm sao đây. . .
Cô nhìn khắp bốn phía, thật sự không còn thứ gì khác để thay thế, dứt khoát đi rửa tay, lộ ra đầu ngón tay sạch sẽ trắng nõn, cẩn thận đưa ra, tự tay thoa son dưỡng lên môi anh.