Cô gái trước mắt đang mỉm cười, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa trước ngực, cánh môi đỏ mọng ướt át, từ đầu đến chân kiều diễm trắng nõn, lộ ra vẻ quyến rũ khác với ngày thường.
Hai tay Lam Khâm siết chặt bên cạnh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm, sự chú ý hoàn toàn bị cô chiếm giữ.
Tiểu Ngư đang nói gì vậy?
Không thể.. trách cô?
Cô không cần lo lắng gì cả, bất kể có chuyện gì, anh đều sẽ không trách cô.
Lam Khâm hơi há miệng, sâu trong cổ họng không tự chủ được phát ra chút âm thanh khó nghe, anh nghe thấy, khóe môi luống cuống dùng sức mím lại, có chút hoảng sợ, cụp mắt xuống.
Thật là.. Khó nghe.
Sao anh có thể phát ra loại tạp âm này trước mặt Tang Du chứ.
Lam Khâm vừa định xoay người tránh khỏi tầm mắt của cô thì đã thấy cô đột nhiên di chuyển, tiến hai bước về phía anh rồi dừng lại. Sau đó-- cởi dép bông ở chân ra.
Anh muốn ngăn cản theo bản năng.
Động tác của Tang Du càng nhanh, ngón chân nhỏ trắng nõn cọ cọ, đẩy dép bông ra, dùng chân trần trực tiếp bước xuống sàn nhà, nhấc chân lên tiến về phía anh.
Không khí như ngưng đọng, bị thân thể mảnh mai của cô khuấy động, hô hấp Lam Khâm dần trở nên nặng nề hơn.
"Khâm Khâm, nhìn tôi đi," Tang Du vuốt ve làn váy, giọng nói ngọt ngào: "Đẹp không?"
Tai Lam Khâm đỏ lên rõ ràng đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu ngón tay nắm chặt ống quần, ngước mắt lên nhìn do không chịu nổi mê hoặc. Cô càng lúc càng gần anh, còn chưa tới nửa bước, vươn tay ra là có thể chạm vào.
Anh gật đầu, lông mi run lên.
Trái tim Tang Du cũng run lên theo lông mi của anh, giống như có chút khó xử kéo kéo bên hông: "Nhưng anh không cảm thấy hình như eo hơi lớn hơn chút sao?"
Lam Khâm tưởng mình chọn nhầm kích thước, vội vàng đi qua xem.
Vòng eo mảnh khảnh của cô chỉ cần một tay là có thể ôm hết, váy ren mỏng vừa vặn dán sát, đường cong lưu loát.
Lỗ tai Lam Khâm đỏ lên, đang định lắc đầu, Tang Du đã tiến thêm một bước nhỏ, nắm lấy cổ tay anh nâng lên, để hai bàn tay nóng ấm của anh đặt bên hông mình.
Trong đầu Lam Khâm nổ tung ầm ầm, bàn tay bỗng như bị nhiệt độ cao thiêu đốt, tan ra, dính vào eo cô, không dám áp sát, lại không đành lòng buông ra.
Bên tai là giọng nói khàn khàn buồn rầu của cô: "Khâm Khâm, chỉ nhìn thì sao biết được, anh thử sờ mới biết có lớn hơn hay không."
Đôi môi đang mím chặt của Lam Khâm hơi mở ra, hít vào lượng khí loãng.
Nhưng bàn tay rất có ý thức tự chủ, chậm rãi thu lại, lại giữ chặt, không muốn buông.
Tiểu Ngư..
Eo của Tiểu Ngư.
Tim Tang Du đập như trống, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm yếu hầu đang lăn lộn của anh: "Sờ được chưa? Có phải hơi rộng không? Nếu không vừa thì đi đổi.. Đắt như vậy, tôi cũng không muốn anh tiêu tiền vô ích đâu."
Máu toàn thân Lam Khâm đều chảy đến tay, theo lời nói của cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt hai cái, ngay cả cổ và xương quanh xanh cũng đỏ bừng.
Khóe mắt anh thầm dâng lên thủy triều, khẽ lắc đầu không biết làm sao.
Không lớn, rất vừa, Tiểu Ngư mặc vào, vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh..
Không muốn cô đi ra ngoài để người khác nhìn thấy.
Miệng Lam Khâm khô khốc, ánh mắt phủ sương mù rơi vào đôi chân trắng như tuyết của cô, đầu óc cuối cùng cũng tính táo lại một chút, muốn cúi người nhặt dép bông cho cô.
Tang Du giữ chặt anh: "Dép không hợp với váy, tôi cố ý cởi ra đó."
Lam Khâm không còn sức để gõ chữ nữa, đôi môi lặng lẽ khép mở: "Lạnh."
Tang Du cười, ánh sáng trong mắt cô lưu chuyển, bám lấy cánh tay anh: "Vì đẹp, lạnh thì sao chứ, chỉ là-- còn có một cách để vừa đẹp vừa ấm, tôi có thể thử không?"
Đương nhiên Lam Khâm đồng ý.
"Khâm Khâm, trước tiên anh nói cho tôi biết, tôi có nặng không?"
Anh vội vàng lắc đầu.
Không nặng! Quá gầy.
"Vậy-- anh có thể bế được tôi không?"
Hơi thở Lam Khâm nóng bỏng đối diện cô, sao.. bế?
Tang Du nhẹ nhàng nâng chân lên, hai chân dẫm lên giày của anh, thân mình đứng không vững, đành phải nhào về phía trước, không có cách nào đành ôm lấy vòng eo của anh.
Cái ôm này..
Cô lại trở lại.
Ngoài miệng áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không đứng được.", nhưng trong lòng quay cuồng như chảo dầu nhỏ nổ tung.
Cuối cùng.. cuối cùng!
Cô đã chủ động nhào tới!
Tang Du vùi vào trong ngực anh, tay vuốt ve qua lại trên tấm lưng gầy gò. Thật thoải mái, đây mới chính là những thứ cô muốn làm với Lam Khâm.
Không phải chỉ đơn giản là xoa đầu sờ mặt, cô muốn làm vô số chuyện xấu, khiến Lam Khâm mặt đỏ tim đập vì cô, động tình động dục.
Nhưng Khâm Khâm của cô quá ngây thơ, cần phải kiên nhẫn từng bước từng bước, nhưng cô không thể--
Phòng khách yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng tim đập, đột ngột vang lên tiếng ùng ục nặng nề.
Tâm tư kiều diễm của Tang Du bị xé toạc, cô bất mãn ngẩng đầu, trừng mắt về hướng phát ra âm thanh.
Phòng bếp?
Tang Du chớp mắt, thần kinh lập tức căng cứng, nhớ ra đây là tiếng nước sôi trên nồi canh. Cô cuống quít vỗ Lam Khâm: "Khâm Khâm! Nhanh lên nhanh lên, canh hầm xong rồi! Nếu không tắt bếp sẽ bị tràn ra ngoài mất!"
Lam Khâm được cô ôm, căn bản đã mất đi khả năng cử động rồi.
Nhưng nghe tiếng kêu của Tang Du, phản ứng tự nhiên của thân thể còn nhanh hơn tưởng tượng của anh. Anh dùng hết sức, hơi cúi người ôm lấy chân Tang Du, nhấc cả người cô lên.
Tang Du được nhấc lên khỏi mặt đất, cảm giác tay anh hơi run run, sợ tới mức kêu lên: "Không được tôi quá nặng, anh bỏ tôi xuống."
Không thể buông, chân Tiểu Ngư sẽ bị lạnh.
Dép lê ở xa quá, không kịp nhặt.
Chỉ có anh..
Chỉ có anh mới có thể ôm Tiểu Ngư đi.
Lam Khâm ôm chặt người trong ngực, không dám chạy, sợ mình chịu không nổi sẽ làm cô ngã. Anh cố gắng hết sức đi vào phòng bếp nhanh nhất có thể, đẩy cửa ra. Còn đang vui vẻ vì anh có thể làm được thì giây tiếp theo, ngọn lửa màu xanh lam không bị cản trở liền bùng lên, đột nhiên xông vào tầm mắt của anh.
Khắp nơi đều là lửa.
Bám lên quần áo của anh, anh ngã lăn lộn trên đất, lùi vào một góc rách nát duy nhất có thể dung thân. Khói dày đặc và những tia lửa màu da cam cứ không ngừng xộc thẳng vào khoang miệng và cổ họng anh..
Lam Khâm đứng tại chỗ, bàn tay vịn vào cửa căng thẳng lộ ra cả những khớp xương.
"Khâm Khâm?"
Tang Du cúi đầu thấy sắc mặt trắng bệch của anh, nhìn theo ánh mắt của anh rồi dừng trên ngọn lửa chói mắt dưới đáy nồi, cô liền hiểu ra. Cô xoay người chui ra khỏi vòng tay của anh, dùng thân mình chắn tầm mắt của anh.
Trái tim chứa đầy ngọt ngào bỗng xen lẫn vị đắng.
"Không sao, không sao, chỉ là nấu cơm mà thôi." Cô mượn góc độ, ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi từng ngọn tóc mềm mại của anh: "Canh hầm trên đó là bữa tối của Khâm Khâm, lát nữa sẽ ăn nó, tuyệt đối không đáng sợ."
Ngực Lam Khâm phập phồng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, bất lực cọ cọ vào cánh tay cô. Kìm lại sự run rẩy, anh buồn rầu đi tới cạnh bếp.
Anh không nhìn lửa, chỉ nhìn công tắc, nhanh chóng vươn tay ra tắt đi rồi lập tức quay lại, khẩn trương ôm lấy cô lần nữa, cúi đầu xuống, tham lam khao khát hơi thở ấm áp ngọt thanh của cô.
Tang Du nghĩ đến việc anh sợ có thể là do anh đã từng trải qua cảnh tượng này.. Đôi mắt lại ướt thêm, không nói lời nào, chỉ yên lặng để anh ỷ lại.
Cô có thể hiểu, có thể tưởng tượng, có thể trải nghiệm.
Năm đó ba cô.. Cũng bị hỏa hoạn chôn vùi.
Tang Du xoa nhẹ lưng anh, lặng lẽ để anh ôm lấy.
Cho đến khi--
Cánh tay Lam Khâm không giữ được nữa, hoàn toàn mất đi sức lực.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, bị Tang Du dứt khoát đẩy ra khỏi phòng bếp, dựa vào cửa âm thầm buồn bã.
Có chút tức giận, hung hăng ấn mạnh vào thân thể vô dụng của mình.
Thật vất vả..
Thật vất vả mới có cơ hội được ôm cô.
Anh ghét bản thân đến nỗi hốc mắt chua xót, đứng dậy chạy đến chỗ Tiểu Ngư đứng lúc trước, nhặt dép bông lên, mở một khe hở ở cửa phòng bếp ra, đẩy từng chiếc từng chiếc vào.
Sau khi đẩy xong, anh đứng nhìn một chút, Tiểu Ngư vẫn không đi ra.
Lam Khâm thất bại ngồi xổm ôm đầu gối bên ngoài, mặt mày tái nhợt, gõ gõ cửa để tạo ra tiếng động.
Một lần gõ hai lần gõ, là gọi Tiểu Ngư.
Ba lần, năm lần, bảy lần là lại đây đi dép vào.
"Nghe thấy rồi!" Tang Du điều chỉnh tốt cảm xúc bên trong, cất cao giọng đáp lại: "Bây giờ xỏ vào luôn đây."
Hàng mi dài ướt của Lam Khâm giật giật, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mờ mờ của cô qua cửa kính.
Cô.. có thể hiểu ý của anh?
Tang Du dọn canh ra, thử độ ấm, quá nóng nên tính để nguội bớt trước. Cô bê lên một đĩa bánh sữa được cắt thành khối nhỏ, đi dép vào, mở cửa.
Con mèo to của cô nhẹ nhàng ngồi xổm ngoài cửa, ánh sáng trong đôi đồng tử dị sắc tràn đầy nước, có sa sút, có kiên nhẫn, lại càng có quyến luyến.
Tang Du cũng dứt khoát ngồi xổm xuống, hai người ngồi đối diện nhau, cô co người lại liền nhỏ hơn anh mấy lần.
Cô không muốn làm gì cả.. Chỉ muốn dỗ dành trêu chọc anh, khiến anh quên đi nỗi đau.
Tang Du nâng đĩa lên, hai mắt sáng ngời: "Cho anh bánh sữa này, rất thơm, muốn nếm thử không?"
Lam Khâm gật đầu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tang Du cầm lên một miếng, đưa tới bên miệng Lam Khâm.
Lam Khâm há miệng ăn, ấm áp ngọt ngào tan chảy giữa môi và răng. Anh híp mắt, nhìn chằm chằm mấy mảnh vụn còn sót lại trên ngón tay Tang Du, yết hầu không nhịn nổi lăn lộn.
Anh.. vậy mà anh lại muốn..
Tay Tang Du đang cầm khăn giấy, thuận tiện lau một cái, còn chưa đợi anh tưởng tượng xong đã lau sạch.
Ánh mắt Lam Khâm tối đi.
Tang Du mỉm cười thẳng lưng, đôi tay chống xuống mặt đất, kề sát vào anh: "Khâm Khâm, tay tôi chạm xuống đất lên bị bẩn rồi. Bánh sữa ngon như vậy, anh có thể cho tôi nếm thử không."
Hô hấp phảng phất giao nhau, nhiệt độ bỗng tăng lên.
Tim Lam Khâm đập kịch liệt, cầm một miếng bánh sữa lên, nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào đầy đặn của cô, thử đưa qua.
Tang Du cắn lấy, ngón tay anh không có chỗ để đặt, muốn rút lại.
Cổ tay lại bị cô nhẹ nhàng giữ lại.
"Còn một chút nữa." Anh nghe thấy cô nói: "Không được lãng phí."
Dứt lời, đôi môi đỏ mọng của Tang Du khẽ mở ra, giữa hàm răng trắng tinh lộ ra một chút đầu lưỡi hồng hồng, ẩm ướt mềm mại, liếm đầu ngón tay dính vụn bánh sữa của anh.
Toàn thân Lam Khâm như bị điện giật, tê dại ngứa ngáy được lan tràn ra từ ngón tay, chui thẳng vào tận đáy lòng, hướng vào mỗi một góc khuất bí ẩn của tình yêu ẩn sâu trong thân thể.
Trên lưỡi Tang Du còn sót lại độ ấm của anh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng cô cần phải giả vờ bình tĩnh như một con sói đuôi lớn.
Cô nghiêng đầu: "Không được lãng phí, nhớ chưa?"
Lam Khâm bị cô cố ý bắt nạt, cả người gần như bị nấu chín, mím môi thầm hối hận. Anh.. anh học được rồi, làm lại lần nữa được không?
Anh đưa tay đẩy đĩa bánh, muốn Tang Du cho anh ăn thêm một miếng nữa.
Tang Du nhéo anh, nhịn xuống xúc động, bê đĩa rời đi.
Không thể nóng vội.
Đột nhiên tiến triển quá nhanh, Khâm Khâm sẽ không tiêu hóa nổi. Hôm nay học như vậy thôi, ngày mai-- tiếp tục dạy.
Đêm đó Tang Du lại có ca trực đêm, Lam Khâm vẫn đưa cô đến cửa thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Tang Du nghiêng đầu nhìn anh, chú ý tới ngón tay anh, giật nảy mình: "Tay anh làm sao vậy?"
Không biết từ lúc nào đã được dán băng cá nhân!
Lam Khâm giấu ra phía sau, giải thích với cô: "Vẽ.. vẽ nên bị thương."
Thật ra là.. Bị cô liếm, anh sợ làm dơ, sợ rửa sạch nên dán lên..
Tang Du không nghĩ nhiều, dặn dò anh cẩn thận, rất nhanh lại phát hiện có chỗ nào đó không đúng, lại hỏi: "Khâm Khâm, sao anh không mặc quần áo ở nhà? Ở nhà mặc áo sơmi không khó chịu sao?"
Chút tâm sự này Lam Khâm giữ cả đêm, đến giờ cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, gõ chữ cho cô: "Tôi có thể đi trực đêm cùng cô không."
Tang Du ngạc nhiên: "Theo tôi đi trực đêm?"
Lam Khâm gật đầu: "Tôi bảo đảm sẽ không làm phiền cô, chỉ vẽ ở trong phòng nghỉ."
"Tại sao?"
Lam Khâm nhìn con số đang biến đổi trong thang máy, mong nó chuyển chậm một chút: "Buổi tối một mình cô sẽ nhàm chán, sợ hãi."
Anh đã từng đến trạm y tá rồi, đêm khuya ít việc, chỉ có một mình.
Trống vắng rất cô đơn.
Bản thân anh ở nhà qua đêm.. Cũng rất cô đơn.
Lúc trước anh không dám đề nghị, nhưng hôm nay.. Tiểu Ngư thân mật với anh như vậy, thậm chí anh còn suy nghĩ viển vông rằng có phải Tiểu Ngư.. có một chút tình cảm với anh không.
Anh không muốn xa cô.
Tang Du nhìn đồng hồ, lại nhìn đôi môi không có chút huyết sắc của Lam Khâm, lựa chọn lắc đầu.
"Anh cần phải chăm sóc thân thể thật tốt, không thể chạy loạn, ở trạm y tá một đêm cũng chưa có chỗ ngủ. Nếu giờ thức một đêm, tuần sau lại không thể đi làm kiểm tra."
Thang máy tới lầu 16, "Đinh" một tiếng mở ra.
Tang Du đi vào: "Mau trở về, đi ngủ sớm một chút."
Lam Khâm chậm rãi gật đầu, cụp mắt nghe lời.
Cửa thang máy đóng lại, hình bóng anh biến mất, rốt cuộc Tang Du cũng chịu không nổi, một tay ôm ngực, tiểu yêu tinh.. Bộ dáng tội nghiệp sắp đâm chết cô.
Nhưng thân thể anh còn yếu, không thể dẫn theo đến trung tâm hồi phục được.
Tang Du nhíu mày đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, ruột gan cồn cào nhớ đến người nào đó bị từ chối.
Chú Trần đang chờ trong xe.
Tang Du hít một hơi, chuẩn bị đi đến cạnh xe, điện thoại bên người rung lên, nhận được hai tin nhắn WeChat.
Trình Trì: "Tiểu Ngư, hôm nay anh cũng trực ca đêm, chút nữa qua tìm em."
Trình Trì: "Em không chịu để anh mời cơm, anh chỉ có thể mang chút bữa khuya tạ lỗi với em thôi."
Trong bụng Tang Du cũng không có gì.
Nhớ tới mấy ngày nay Trình Trì cứ gửi tin nhắn WeChat ầm lên là lại đau đầu.
Ai muốn anh ta tạ lỗi chứ, nếu không phải anh ta nói bậy cái gì mà mối tình đầu với người khác ở bệnh viện thì đâu đến nỗi khiến cô vô duyên vô cớ phải chịu mấy thứ phiền phức này chứ?
Tang Du căm giận trả lời: "Không cần, anh vẫn nên tự giữ lại ăn đi."
Trình Trì trả lời tiếp: "Tiểu Ngư đừng giận nữa, anh có thể dạy em cơ sở dữ liệu mới, dẫn em lên ví trí đầu của cuộc thi tuần sau."
Tang Du ghét bỏ: "Không cần."
Cô trả lời xong liền cất điện thoại vào trong túi, không để ý nữa, sự bực bội một lần nữa bị xâm chiếm.
Bị Trình Trì quấy nhiễu, cảm giác tinh thần đã bị ô nhiễm, rất cần nhan sắc của Khâm Khâm an ủi.
Tang Du khẽ cắn môi, có một ý nghĩ nhỏ trong đầu khó yên. Dù cô không thể đưa Khâm Khâm cùng đi trực ban, thì cô cũng có thể nói cho anh biết, đêm nay cô rất nhớ anh.
Sáng mai về, hỏi lại xem Khâm Khâm có nhớ cô như vậy không.
Kể cho nhau nghe về nỗi nhớ-- cũng tiện để dạy chuyện thứ hai.
Tang Du hạ quyết tâm, lên tiếng gọi chú Trần, nhanh chóng xoay người lên lầu, đi thang máy lên thẳng tầng mười sáu.
Cửa thang máy mở ra, Tang Du vừa định bước ra, lại đứng tại chỗ kinh ngạc đến ngây người.
Lam Khâm vẫn đứng vị trí cũ trước khi cô đi, không nhúc nhích, dựa lưng vào tường, hơi cong lưng, vuốt ve ngón tay được dán băng cá nhân, nửa người anh ở trong bóng tối, ánh đèn không chiếu tới được, cả người đều cô đơn.
Giống như bị chủ nhân mình yêu thương sâu sắc bỏ rơi ở hành lang không một bóng người.