Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 11




Cấp ba cứ buồn bã trôi qua, kèm theo mối tình tan vỡ của Lạc Lạc và Lý Dương. Hai người họ cứ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan không biết bao nhiêu lần, một phần do bị bố cậu ta cấm cản. Cô và Lạc Lạc không còn nói chuyện với nhau nữa nhưng cô vẫn luôn dõi theo cậu ấy từ xa. Thấy bạn mình qua mấy năm đã biến đổi thành như một người khác vậy, tâm lý rất bất ổn. Tốt nghiệp thì Lạc Lạc càng lúc càng nổi loạn, dường như ngoài Lý Dương thì không còn gì có thể ở lại trong đầu cậu ta được cả.

"Cậu không thể tỉnh táo được một chút hay sao? Lang thang ở những nơi này, nguy hiểm lắm đấy!".

Có mấy lần Vân Ninh đi ôn thi IELTs thấy cậu ta lởn vởn ra vào mấy hộp đêm gần đó cùng với Lý Dương, cảm thấy lo lắng thay. Vân Ninh chạy ra đỡ lấy cậu ấy đang say xỉn bên ngoài, bước đi chếnh choáng. Ấy vậy mà Lạc Lạc đẩy cô ra một cái rất mạnh, khiến cô tí nữa chúi đầu ra ngoài đường.

Mặt Lạc Lạc trang điểm theo kiểu phương Tây đậm lòe loẹt khá kỳ dị. Bên dưới thì cô mặc các kiểu váy da áo và vớ lưới hở hang ngắn cũn cỡn.

"Cậu biết cái gì mà nói? Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?".

Lạc Lạc biết rằng Vân Ninh đang đánh giá mình, cô không thích điều đó. Vân Ninh, cậu ta còn không hiểu được yêu là cái gì, cậu ta còn không dám thử.

"Cậu đã biết đến cái cảm giác tim đập nhanh đến mức muốn vỡ tung trong lồng ngực là bao giờ chưa?" - Lạc Lạc cứ vừa đi vừa nói - "Cậu chả biết, cậu chẳng biết cái đếch gì hết. Lý Dương thì thích cậu. Còn ông ta thì bênh cậu, suốt ngày Tiểu Ninh thế này, Tiểu Ninh thế kia... Cậu bảo ông ta đến mà nhận nuôi cậu đi!".

Cô làm sao mà không biết cảm giác yêu một người là thế nào được chứ? Qua mỗi năm, tình cảm của cô dành cho chú chỉ có tăng chứ không có giảm. Chú là người đã ở bên, dỗ dành cô trong những ngày tháng tối tăm nhất khi Đông Đông qua đời. Lúc đó Vân Ninh cảm thấy thế giới đang quay lưng lại với một mình cô.

"Bố cậu thật sự rất thương cậu mà Lạc Lạc. Cậu mới là con ruột của chú ấyu" - Cô cố giựt lấy chai rượu trên tay cậu ta - "Để tớ đưa cậu về nhà có được không? Chờ đến khi về nhà, tớ giúp cậu nói với bố cậu...".

"Một câu bố cậu, hai câu bố cậu. Vân Ninh, cậu thật sự cho rằng ông ta tốt sao? Chuyện của tớ và Lý Dương đều là do một tay ông ta phá hỏng cả. Ông ta thì suốt ngày yêu hết người này đến người khác, vậy mà ông ta ngăn người khác đến yêu tớ. Cậu nói xem, như vậy là thế quái nào vậy?".

Lạc Lạc thật khiến cô tin tưởng vào lời nói của mẹ mình. Tình yêu có thể đủ sức phá hoại một người còn quá non nớt.

"Hay tớ đưa cậu về nhà tớ nhé, có được không?".

"Tớ không muốn về, lát nữa, Lý Dương sẽ đến đón tớ. Cậu cứ chờ mà xem!".

Vân Ninh dáo dác nhìn đồng hồ. Đã ngót nghét 10h đêm, cậu ta thực sự tin tưởng Lý Dương sẽ đến sao? Cho dù cậu ta có đến, khuya thế này, đến để làm gì? Cô rút điện thoại ra, nhắn tin cho Hải Đông. Chắc chú ấy sẽ tới ngay thôi.

"Vân Ninh, sao cậu còn ở đây nữa?".

Một chàng thanh niên không biết ở đâu ra đột nhiên chạy đến muốn giúp đỡ cô. Vân Ninh tuy không quen cậu ta nhưng cô đúng là đang cần sự giúp đỡ.

"Cậu đỡ cậu ta đứng dậy, ra chỗ bến xe buýt ngồi tạm giúp tớ với..." - Vân Ninh khẩn khoản cầu cứu.

Lạc Lạc đi được một đoạn thì rượu mỗi lúc một ngấm. Cô đã say mèm rồi. Cả người mềm nhũn như nước ẹo oặt trên bờ tường như muốn ngã.

Cậu bạn cùng học thêm với cô rất nhiệt tình giúp đỡ. Cậu ta đỡ lấy một bên tay của Lạc Lạc, cô đỡ lấy tay bên kia. Phút chốc đã ổn định được Lạc Lạc trên ghế ngồi.

"Đây là bạn thân của tớ, Lạc Lạc" - Mà Vân Ninh còn chưa biết cậu bạn kia là ai - "Còn cậu là...?".

"Tớ là Thang Viễn...".

Thang Viễn đã để ý Vân Ninh từ rất lâu. Khuôn mặt thanh tú xinh như búp bê của cô khiến nhiều người đến lớp để ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn. Mái tóc xõa xoăn dài tới ngang lưng, trông rất đỗi dịu dàng. Thang Viễn hay đi theo cô sau mỗi tiết học, chỉ để ngắm cô thêm một lát.

"À, Thang Viễn, cám ơn cậu nhiều nhé!".

Dưới ánh đèn vàng vọt buổi đêm, khuôn mặt cô bừng sáng. Làn da trắng sứ cứ như đang phát quang. Đôi mắt nâu sáng trong, tưởng chừng như không thấy đáy.

Tiếng còi inh ỏi trên đường khiến cả hai người họ không nói thêm được gì nữa. Là Hải Đông! Qủa nhiên, anh luôn bằng cách nào đó, xuất hiện rất nhanh.

Chiếc xe Roll Royce đậu lại trước mặt Thang Viễn, khiễn cậu ta mất hồn. Người đàn ông dõng dạc bước ra, càng khiến người như cậu ta sợ sệt hơn. Bọn họ đều là thần tiên cả sao? Có thể đẹp như tượng tạc như vậy? Có điều... Khí chất lãnh đạm, thần bí của người đàn ông vừa đến thật sự rất dọa người.

"Vân Ninh, cám ơn con đã nói cho ta biết, Lạc Lạc ở đây!".

Hải Đông thở hắt ra, ôm lấy eo Lạc Lạc, một tay nhấc bổng vác lên vai. Thật khỏe! Vân Ninh trầm trồ. Bây giờ, mỗi lần trông thấy Hải Đông, Vân Ninh đều thấy rất háo hức, vừa háo hức vừa hồi hộp... Là loại cảm giác giống như một chú cún nhỏ vẫy đuôi mỗi khi chủ về nhà vậy. Cô thực sự cảm thấy đôi khi sự yêu thích của mình đối với anh, đã không thể nào giấu nổi nữa.

Anh đưa Lạc Lạc đi được mấy bước, tự dưng nhớ ra chuyện gì đó, quay lại.

"À, còn cậu này là...".

"Cậu ấy là Thang Viễn, học chung lớp học thêm với cháu. Ban nãy cháu đỡ Lạc Lạc cậu ấy có đến giúp nên mới làm quen thôi ạ".

"Chào cậu, Thang Viễn" - Anh nói đầy lạnh nhạt.

Thang Viễn vừa cúi đầu chào thì anh lại nói tiếp.

"Vân Ninh, con cũng lên xe ngồi đi. Ta chở con về nhà".

Cô vui vẻ, cười tươi như hoa.

"Dạ vâng ạ!".

Vân Ninh ngồi trên xe. Ở giữa còn chèn Lạc Lạc, không hiểu sao mà mặt cô cứ đỏ lên, bụng cứ ngứa ngáy cồn cào một cách khó hiểu.

Tính cô là vậy. Cô không thích nói nhiều, đặc biệt càng ít nói vì cô sợ anh sẽ phát hiện ra trái tim bé nhỏ của cô đang nóng run vì anh mất.

"Sao mặt con đỏ vậy?".

Hải Đông trông thấy biểu hiện ngượng ngùng, dễ thương qua kính chiếu hậu xe.

"À, con..." - Vân Ninh ấp úng - "Con cũng không biết nữa".

Dường như cứ qua mỗi lần chạm mặt anh, cảm giác ngượng nghịu này ngày một tăng lên.

"Con thích cái cậu bé đó sao? Thang Viễn ấy?" - Anh hỏi.

"Hả? Không thể nào. Sao con thích cậu ta được?".

"Mặt đỏ vậy, không phải là thích chứ là gì nữa. Còn muốn giấu ta sao?" - Anh ngẫm nghĩ - "Yên tâm đi, ta sẽ không nói với mẹ con đâu. Con 18 tuổi rồi, nếu còn chưa biết yêu sẽ là rất kì lạ".

Cô biết yêu rồi chứ, cô còn biết cô yêu ai nữa kìa. Chỉ là, thế giới này sẽ không có cách nào chấp nhận được tình cảm này của cô thôi. Chính cô cũng vậy.

"Vân Ninh của chúng ta lớn rồi. Con đã xinh đẹp hơn rất nhiều, có thấy không?".

Mặt cô còn nóng gay hơn nữa. Tim cô cứ đập thình thịch thình thịch, hi vọng không có ai nghe thấy.

"Chú đừng trêu con. Con vẫn vậy thôi".

Mặc dù mọi lời nói giữa cô và anh tính cho đến nay đều vô cùng ngắn gọn và khách sáo. Chẳng hiểu sao, tim cô cứ không ngừng rung lên, như một chiếc chuông nhỏ vào đêm Giáng sinh vậy. Cô không có ước nguyện gì nhiều, thế giới của hai người họ xa xôi đến vậy, có thể chạm mặt nhau, nhìn ngắm anh thêm mấy lần, đã là rất vui rồi.

Về đến nhà, Vân Ninh ôm trái tim ấm nóng bé bỏng của cô đi vào trong, không dám ngoái đầu lại nhìn. Sợ đánh rơi thứ gì đó. Cô đóng cửa nhà lại ở sau lưng, không nhịn được mà cứ tủm tỉm cười.

"Vân Ninh, con lại đây!".

Cô vốn không hề nhận ra, không khí trong nhà có chút khác thường.

Mẹ cô đang ngồi trong phòng khách. Dáng ngồi vừa nghiêm chỉnh vừa hà khắc. Đối diện là một người đàn ông lạ hoắc, còn là một người Tây, khá ưa nhìn. Ông cao dong dỏng, có vẻ đã có tuổi, đôi mắt màu hổ phách rất hớp hồn, tóc và chòm râu ria được cắt tỉa gọn gàng đều là màu nâu, nước da trắng.

Trông thấy cô, ông đứng dậy, có vẻ hơi thấp thỏm.

"Vân Ninh, đây là bố của con" - Mẹ cô ảm đạm nói - "Ông ấy sẽ giúp con làm thủ tục và đưa con sang Mỹ ngay khi mẹ cưới chú Đông".

Cô gần như quên mất chuyện này. Mẹ cô sẽ cưới chú, ngay khi cô tròn 18 tuổi. Thời gian vùi lấp đi rất nhiều thứ, trong đó có cả những hồi ức thuở ban đầu tươi đẹp và mối tình sai trái mà cô vẫn luôn giấu kín.

"Chào con. Ta là William. Hi vọng sau này ta sẽ có cơ hội tìm hiểu về nhau nhiều hơn".