Hà Đình Khê sau dạo đó cũng không gặp lại Thang Viễn nữa. Cuộc sống của cô nhanh chóng đi về với quỹ đạo bình thường.
Gần đây, mẹ cô luôn là tâm điểm của toàn bộ sự chú ý trong Hà gia nên cho dù cô vui hay không vui, dường như chẳng có mấy ai quan tâm đến cả.
Vân Ninh trở dạ vào một đêm mùa hè. Một thai kỳ không mấy suôn sẻ, đến lúc trở dạ cũng không thể khiến mọi người bớt lo lắng đi một chút nào. Hà Hải Đông trông thấy bà đau đớn mặt mũi tái nhợt đi mà mặt ông sợ đến tím lét, cắt không còn giọt máu.
Đứa em út suốt nhiều giờ liền mới chịu ra ngoài. Tiếng khóc của con nít hệt như một cơn mưa rào đầu mùa xua đi những ngày hạ nóng rát khô khan. Hà Hải Đông đến lúc đó mới dám thở ra thành tiếng.
Em út của bọn họ là một đứa bé gái, bị sinh thiếu tháng, còn rất non nớt. Bố cô còn chẳng chịu nhìn đứa bé kia lấy một cái, ông từ đầu chí cuối ở lại phòng bệnh vuốt ve an ủi mẹ cô đang nằm xụi lơ trên giường. Mặt bà khổ sở gần như muốn khóc.
"Tiểu Ninh ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa... Chú hứa với em, đời này sẽ không bắt em chịu khổ nữa!" - Bố cô lau nước mắt cho bà - "Kiếp sau, em làm đàn ông, để tôi chịu khổ sinh mười đứa con cho em có được không?".
Mẹ cô mếu máo kêu lên: "Đồ ông chú già đáng ghét...".
Ai cũng biết mẹ cô rất giỏi làm nũng.
Cô y tá bế đứa trẻ con nhỏ xíu, đỏ hỏn ra, hỏi.
"Có vị nào ở đây muốn bế em bé không?".
Nhất thời, các vị anh em họ Hà bỗng chốc ngây ra như phỗng. Đâu ai biết làm thế nào để bế em bé sơ sinh chứ? Nhất là khi cô bé con chỉ bé bằng bàn tay người. Người duy nhất biết bế thì lại kiên quyết ở trong với vợ, không chịu ra ngoài. Hà Lạc Lạc thì không nghe máy nên không biết Vân Ninh đã trở dạ.
"Để tôi!"- Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Cả năm anh chị em nhà họ Hà lúc đó đều ngẩng đầu. Hà Đình Khê ở một bên nghe Hà Mộc Ngư thốt lên khe khẽ: "Wow, đẹp trai quá!". Jayden đứng kế bên, thúc nhẹ cô bé một cái.
Người đàn ông kia thật sự rất đẹp, đứng cạnh bên Hà Gia Dĩ. Cô em út nhà họ Hà nằm lọt thỏm trong tay. Cánh tay lớn và mạnh mẽ, vụng về ôm lấy cô bé rất cẩn trọng và nâng niu. Trong đáy mắt loé lên một loại ánh sáng thần kỳ khó thể tả thành lời.
Vô Thương và hai chị em cười chào người lạ. Mặc dù nói là bạn của anh trai nhưng người này trông rất đứng tuổi, nên khi mở lời vẫn có chút ngượng ngùng. Cô y tá nhắc nhở.
"Tình trạng em bé không được tốt lắm, cần được đưa vào trong lồng kính chăm sóc...".
"Được, chúng tôi đi với cô!".
Lý Huyền Lịch vô cùng chủ động. Anh đối với đứa em gái út của bọn họ càng giống bố mẹ, càng giống người thân hơn.
Hà Đình Khê liếc vào phòng nhìn hai bố mẹ mình vẫn còn đang bịn rịn nhau, không đoái hoài gì đến đứa con vừa chào đời, chỉ biết lắc đầu.
Hà Đình Khê lạnh người, rời khỏi bệnh viện thì đã nửa đêm. Thành tích học kỳ hai cô thi không tốt, tâm trạng uể oải, có chút lo lắng sẽ bị bố phát hiện. Hà Hải Đông quản con cái đều rất nghiêm khắc.
Lúc bọn họ nghe được cách quản con trước đây của Hà Hải Đông đối với chị cả họ là Hà Lạc Lạc đều phải trầm trồ thốt lên, sao có thể thần kỳ đến như vậy. Hình như Hà Gia Dĩ và Hà Vô Thương là nguyên nhân chính biến đổi ông thành một ông bố cứng cỏi đến như thế. Đàn ông mài kỷ luật, đàn bà giũa tính nết.
Có tiếng còi tuýt lên từ sau lưng của Hà Đình Khê. Vô Thương ở đằng xa đang vẫy vẫy tay với cô.
"Đình Khê, mau lên xe, anh chở em về nhà!".
Hà Đình Khê thở dài.
"Anh về trước đi. Em muốn đi dạo một lát!".
"Em điên rồi à? Giờ đã gần sáng rồi!".
Hà Đình Khê giơ tay lên miệng, khẽ "suỵt" một cái. Hà Vô Thương thì còn kì kèo được chứ nếu để Hà Gia Dĩ biết cô đi một mình nửa đêm chắc chắn sẽ nắm đầu cô lôi về. Huynh trưởng như cha, mà Hà Gia Dĩ và Hà Hải Đông thì lại còn giống nhau như hai giọt nước.
Cô thì thầm.
"Em có hẹn với bạn rồi...".
Hà Vô Thương "ồ" lên một tiếng liền thì thào nhỏ lại với cô.
"Vậy, mau đi đi!".
Ngày nhỏ thì Hà Gia Dĩ và Hà Vô Thương đều vô cùng quậy phá nhưng lớn lên thì chỉ có mỗi Hà Gia Dĩ bị bố cô mài như mài gỗ về lại với con đường chính chuyên.
Hà Đình Khê nói dối, cô nhìn theo bóng xe của Jayden và Hà Mộc Ngư phóng vụt đi trong đêm đen có hơi cảm giác ghen tị.
Con gái vào lứa tuổi này đều mong sẽ có một vị hoàng tử đến che mưa chắn gió cho mình. Hoàng tử tìm đến Hà Đình Khê, đa số đều là những kẻ ngốc nghếch.
Gót giày cô chạm xuống mặt đường nghe lộp cộp, rất êm tai. Hai tay đút túi. Cô bất giác nhớ lại khoảnh khắc từng có một người đàn ông áp sát đến cô, hơi thở nóng ấm, đôi đồng tử nâu đồng như ngọn đuốc giữa đêm thâu hỏi: "Có cần tôi dạy em, một người bạn trai nên thế nào không?".
Hai má Hà Đình Khê nóng rực lên. Có những chuyện nhỏ đã trải qua rồi, đem cất vào sâu nơi đáy lòng, thi thoảng nổ bừng bừng lên như một cỗ pháo hoa nhỏ, không có gì là không tốt.
Một chiếc xe Lamborghini đột nhiên phóng vèo vút qua. Cát bụi bay mù mịt, phết đầy lên gương mặt nhỏ của Hà Đình Khê. Tiếng lốp xe cán đất như bị nun cháy, lướt qua trước mắt cô chưa đến một giây đã biến mất khiến Hà Đình Khê chưa kịp chửi mắng.
Cô ho lên sặc sụa. Chút ngọt ngào dâng lên trong lòng tan biến thành tro. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Có lẽ... cô mãi mãi cũng không may mắn được như mẹ cô, như Mộc Ngư...
Vừa bước thêm được mấy bước thì trong không khí đột nhiên có tiếng động cơ brừ brừ đổ lại. Một mùi khét lẹt tứ tán ra khắp phía. Hà Đình Khê quay người thì thấy đột nhiên con Lamborghini kia vòng lại, chạy về phía mình.
Cửa kính xe đen ngòm từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo của một người đàn ông. Ánh mắt anh sắc lẹm như yêu tinh.
"Em điên rồi sao? Ở bên ngoài một mình vào giờ này?" - Thang Viễn không kiềm được mà mắng cô như con.
"Mẹ em vừa sinh em bé. Chú có muốn đến xem không?".
Thang Viễn cau chặt mày nhìn cô như người ngoài hành tinh.
"Mẹ em sinh em bé thì liên quan đếch gì đến tôi?".
Hà Đình Khê thấy kiệt quệ khi phải nhắc lại.
"Mẹ em chính là Dương Vân Ninh đó!".
Thang Viễn nhún vai.
"Nhìn tôi giống bị thiểu năng lắm sao?".
Hà Đình Khê: "...".
"Lên xe, tôi đưa em về!".
Thang Viễn tựa hồ như đám lửa đêm đông, bập bùng cháy sáng, xoa dịu tâm hồn cô. Hà Đình Khê cùng lắm sẽ đến gần anh, hưởng thụ một chút sự ấm áp xung quanh, nhưng sẽ không dám với tay chạm vào.
Vì cô biết, sẽ đau đớn!
"Em có chuyện buồn gì sao?".
Thang Viễn là người duy nhất hỏi cô câu này trong suốt ngày hôm nay.
"Ừm... Em thi... không được tốt lắm..." - Cô băn khoăn nói ra - "Hơn nữa, còn rất nhớ... một người...".
Một người sẽ không nhớ cô...
"Em nhớ tôi?".
"Em đâu, đâu có nói vậy chứ?" - Cô cuống đến mức lắp bắp.
Thang Viễn cười nhẹ.
"Vậy sao chưa nghe bố em nhắc gì đến chuyện huỷ hôn ước cả? Tôi còn tưởng em quên bẵng chuyện này luôn rồi chứ?".
Hà Đình Khê cứng cỏi, không để lộ mảy may sơ hở nào.
"Do mẹ em khó sinh, bố em chăm sóc bà rất tốn công... Em định, chờ sau khi mẹ em sinh xong mới nhắc!".
Thang Viễn gật gù, ra vẻ đã hiểu.
"Thực ra tôi có chuyện này muốn thương lượng với em...".
"Ừm...".
"Nếu em không quá căm ghét tôi thì chúng ta... có thể... từ từ nói chuyện từ hôn kia được không?" - Anh cười - "Đằng nào... tôi cũng đâu quá tệ nhỉ?...".
"Tại sao?".
"Thì vì..." - Thang Viễn suy nghĩ rất nhanh - "Tôi đang giấu bố nuôi nhân tình ở bên ngoài".
Hà Đình Khê bị câu này của anh doạ cho cứng đờ người. Không hiểu sao mà trái tim như bị ai đó dùng gọng kiềm thít vào rất chặt.
"Chú... quên mẹ em rồi à?" - Cô chật vật hỏi thăm.
"Tôi và mẹ em vốn đâu còn gì nữa đâu chứ?" - Anh buông lỏng - "Sớm đã quên rồi!".
Câu này không hề mang lại cho Hà Đình Khê chút nhẹ nhõm nào.
"Được rồi, em sẽ giúp chú!".
Hà Đình Khê ra khỏi xe, chạy vào trong nhà.
Khi đi ngang qua chiếc xe đang đậu ở trước nhà cô, Hà Đình Khê không nhịn được thảng thốt. Cô vừa lướt thấy hai bóng người đang dính chặt vào nhau hôn hít rất cuồng nhiệt.
Với tư cách là một người chị lớn, cô thấy bản thân mình không thể ngó lơ được.
Hà Đình Khê cúi đầu, gõ gõ vào cửa sổ kính buộc hai người kia phải tách nhau ra. Hà Hải Đông trông thấy cảnh này không nóng máu, múc Jayden một trận mới là chuyện lạ.
Cửa xe mau chóng bật ra. Hai người kia phóng vụt ra ngoài. Hà Đình Khê ôm lấy em gái nhỏ của mình, kéo về phía sau.
"Chị ơi, em và Jayden chỉ hôn thôi..." - Hà Mộc Ngư lí nhí.
"Em im miệng!" - Hà Đình Khê nạt nộ giận dữ - "Jayden, anh là con nuôi của bố mẹ em, là anh cả của tụi em và cả Mộc Ngư nữa. Anh nên tự biết chừng mực!".
Jayden lần đầu bị một con nhóc mắng. Mặt đỏ lựng hết cả lên.
Hà Mộc Ngư giận dỗi, giậm chân tại chỗ.
"Chị à!".
"Không chị em gì nữa hết! Vào nhà, mau!".
Hà Mộc Ngư cũng vừa đỗ vào trường cấp ba Hà Đình Khê đang theo học. Tính tình liền có chút buông thả. Cô bé đi vùng vằng đi theo chị lớn vào nhà cứ khóc lóc không ngừng.
"Chị Tiểu Khê không thương em!" - Cô bé tố cáo.
Hà Đình Khê nhíu mày nhìn cô.
"Em đừng có học ba cái trò nũng nịu như mẹ. Chị không cảm nổi đâu!".
Hà Mộc Ngư phụng phịu bật ra tiếng.
"Chính vì chị như thế nên mới không có ai thương. Em ghét chị!".
Con bé đụng vai Hà Đình Khê phóng vụt lên lầu.
Hà Đình Khê đứng ngây ra đó, gặp đúng lúc Hà Gia Dĩ đang đi xuống lầu lấy nước.
"Em và bé Ngư cãi nhau à?".
"Dạ vâng..." - Cô nói.
"Hai anh em mình khó ưa giống nhau. Nhưng ít nhất còn có anh thương em, em thương anh phải không nào?" - Hà Gia Dĩ đưa ly nước ấm đưa đến trước mặt cô gái nhỏ - "Mộc Ngư tính tình con nít vậy đấy. Con bé lỡ lời thôi, em đừng để bụng!".
Hà Đình Khê cảm động, gục đầu vào ngực anh lớn oà khóc.
"Anh hai tốt với em quá!".
"Ừ ngoan. Dạo này tâm tình em không tốt phải không? Để mai anh hai chở em qua nhà bà ngoại ở một thời gian nhé. Cứ để mặc Mộc Ngư, cho con bé ăn năn một thời gian!".
Cô mừng rỡ gật đầu lia lịa. Hoá ra nỗi buồn của cô cũng không phải không có người nhìn thấy!