Có vẻ như, Hải Đông định đi xuyên đêm để tìm kiếm Lạc Lạc. Gần nửa đêm mà còn bắt vội một chuyến bay đi Hải Đảo. Vân Ninh lên máy bay thì đã thấm mệt. Hai mắt nặng trĩu khiến cô không mở nổi mắt, mà trên máy bay đi có mấy tiếng thôi, điều hòa lại quá lạnh.
Hải Đông đã chỉnh lại chiếc máy lạnh trên đầu cô mấy lần nhưng không ăn thua. Cô vẫn run lên như cầy sấy.
"Bỏ đi" - Anh lấy áo vest đắp lên người cô - "Hay con cứ mang hết áo vest của ta về mà trữ trong tủ, chứ lần nào áo cũng bị con cầm hết thế này".
"Chú không thấy lạnh sao? Hay chú cứ mặc đi".
"Da ta dày lắm. Không sợ đâu, con cứ ngủ đi".
Anh tự vỗ vào vai.
"Dựa vào vai ta mà ngủ này, như hôm trước trên xe ấy".
Vân Ninh có hơi ngượng ngùng, có nên không. Do là càng ngày cô thấy cô đối với anh càng có chút mất khống chế.
"Sao vậy? Con không tin ta à? Ta trông thấy con lớn lên từ bé đến lớn, coi con như con gái ruột, con còn sợ gì sao?".
Cô không cãi nổi, đành ngả đầu vào vai anh. Cô là đang sợ chính bản thân mình, sợ trái tim đập to quá, đôi má hồng quá, khiến anh sẽ phát hiện. Càng ngày cô càng thấy khó mà che giấu tình cảm này.
Vai của anh rất rắn chắc, cũng khá mềm mại. Trên vai áo còn vương lại mùi nước hoa nồng như mùi rượu, khiến người ta mê say. Nếu chục năm nữa, cô vẫn còn có thể được tựa lên vai anh như thế này, chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Hải Đông vốn định tới Hải Đảo rồi thì sẽ lập tức đi tìm Lạc Lạc ngay. Tuy nhiên, Vân Ninh ngủ quá say, vẻ mặt thuần khiết đang say ngủ của cô khiến anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Thôi vậy, để ngày mai hẵn đi tìm. Bây giờ chỉ mới có một hai giờ sáng. Hải Đông bế cô từ trên máy bay đi xuống, trên người vẫn đắp nguyên chiếc áo của anh, bắt một chiếc taxi đi đến tạm một căn khách sạn.
"Thưa tiên sinh, hiện tại chỗ của chúng tôi đã hết phòng Tổng thống. Hiện tại đang là mùa du lịch nên các phòng ở Hải Đảo đều đã bị quá tải. Chỗ chúng tôi chỉ còn mỗi một phòng đơn view biển".
"Gần đây, còn có khách sạn nào khác không?".
Thục Quân mà biết anh ở chung phòng khách sạn với Vân Ninh chắc sẽ đập anh tan nát. Chưa kể, cho dù coi cô là con gái, anh chưa từng ngủ chung phòng khách sạn với con gái mình bao giờ.
"Khách sạn gần đây nhất chắc cũng phải đi thêm 20 cây số nữa ạ... Với cả ở thời điểm hiện tại, do đang là mùa du lịch nên chỗ nào cũng sẽ bị quá tải thôi thưa tiên sinh".
Hải Đông thầm nghĩ, giờ may ra có tới khách sạn 6 sao thì còn phòng chứ ngay cả khách sạn 5 sao nằm xa trung tâm thành phố thế này còn bị quá tải... Đã hơn 1-2h sáng rồi, còn lần lữa thêm anh sợ sẽ tới sáng luôn quá.
"Vậy cho tôi lấy phòng đơn đó đi vậy!".
Dù trước giờ anh đều chưa có tự tin mình có thể qua đêm với một người con gái trong cùng một phòng khách sạn mà không làm chuyện đen tối.
Không sao, anh coi Vân Ninh như là con gái mình, chắc chắn sẽ không sao.
Hải Đông đặt cô nằm lên giường rồi mà cô vẫn còn đang ngủ. Nếu cô không phải là Vân Ninh, thì chắc chắn anh đã nghĩ cô có ý đồ gì đó nên mới giả vờ ngủ như vậy. Con bé này thật là, sao có thể ngủ say như bị đánh thuốc được như thế? Như thế cho dù anh có làm gì cô cũng đều không biết sao...
Anh không cho phép mình nghĩ nữa. Cố gắng nằm sát mép giường bên kia nhất có thể, anh chầm chậm nhắm mắt lại.
--------------------------------------------------------------------
Vân Ninh trở mình. Ánh sáng nhè nhẹ hắt qua tấm màn trắng mỏng, khiến chúng bay bay. Tiếng sóng biển dào dạt xô bờ vừa mê man vừa yên bình. Bầu trời cao thăm thẳm xanh trong, cùng với khuôn lưng chắc nịch ở trước mắt.
Chú! Cô giật mình ngồi dậy. Bọn họ còn là ở trên chung một giường. Cô vội vàng kiểm tra quần áo... Vẫn còn nguyên vẹn. Mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng này đã từng dọa khiến cô tỉnh dậy bao nhiêu lần trong giấc mơ.
"Chắc con không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng nằm chung giường cũng có thể có em bé đó chứ?" - Giọng nói kia nhàn nhạt vang lên.
Hai má cô nóng bừng, hệt như một đứa trẻ bị bắt làm việc xấu. Cô trấn an bản thân, chắc anh không biết cô đang nghĩ gì đâu. Mà anh hỏi cái gì, cô quên mất rồi...
Hải Đông kinh ngạc, quay người lại.
"Mẹ con thật sự chưa dạy con những chuyện này sao?".
À... Hình như cô nhớ ra rồi.
"Mẹ con chưa..." - Cô lặc lắc đầu - "Nhưng Lạc Lạc có dạy con rồi!".
Hải Đông tỉnh hết cả người, đứng dậy khỏi giường.
"Cái con bé đó...".
Nhắc đến Lạc Lạc, toàn bộ tế bào trong cơ thể anh đột nhiên trở nên cấp bách.
"Con sửa soạn một chút đi. Ta đi xuống dưới bảo bọn họ bắt xe. Chúng ta phải đi kiếm Lạc Lạc ngay mới được, không thì không kịp mất!".
Vân Ninh còn chưa kịp nói lời nào thì anh đã chạy ra khỏi phòng.
Thang máy vừa mở cửa, Hải Đông đi ra thì đã thấy cửa nẻo đều bị cảnh sát bao vây. Có vẻ không ổn. Anh đi ra bàn lễ tân vội hỏi.
"Có chuyện gì vậy?".
"Thưa tiên sinh, hiện tại trong khách sạn của chúng tôi có người vừa phát hiện bị mắc bệnh dịch có tính lây nhiễm cao vào đêm qua. Chính quyền ra lệnh cho chúng ta phải bị cách ly trong vòng 3 ngày, toàn bộ khách đều không được ra khỏi phòng, thưa ngài...".
"Cái gì cơ? Ba ngày!".
Như vậy thì Lạc Lạc sẽ như thế nào? Nếu con bé thật sự bị xã hội đen bắt cùng với Lý Dương? Hoặc nó thật sự chạy đi liều mạng để cứu Lý Dương thì mọi chuyện sẽ còn nguy hiểm đến thế nào đây?
Anh nổi điên, muốn phá vòng vây chạy ra ngoài.
"Thưa ngài, không thể...!" - Lễ tân lớn tiếng ngăn anh lại nhưng không kịp.
Bên ngoài cánh cửa kính, bọn họ đều mặc đồ bảo hộ. Trông thấy có người muốn chống đối, cảnh sát liền giơ súng nhắm thẳng vào đầu của anh.
Cách tấm cửa kính, bọn họ đanh thép ra lệnh.
"Mau lùi lại!".
"Hải Đông, chú làm gì vậy?".
Vân Ninh vừa chạy xuống thì đã thấy anh cùng cảnh sát kèn cựa. Nòng súng của họ đều đang chĩa thẳng vào người anh. Cô chạy đến, đứng chắn trước người anh.
"Không có gì đâu. Không có gì đâu".
Cô vội đẩy anh đi vào trong khách sạn.
"Hải Đông, chú làm gì đấy?" - Cô đanh mặt hỏi.
"Bọn họ không cho chúng ta ra ngoài nữa rồi. Ba ngày đấy" - Anh vò đầu, không biết phải làm sao - "Ba ngày lận đấy Tiểu Ninh. Bọn họ sẽ giết con bé mất".
Hải Đông gần như sụp đổ trước mặt cô. Vân Ninh chưa từng thấy anh như vậy, cô ôm chặt lấy anh, trấn an.
"Chú... Chú... Chú bình tĩnh lại đi. Lạc Lạc không ngốc. Cậu ấy sẽ không sao đâu. Chú nghe lời con một lần thôi có được không?".
Vân Ninh dắt anh đi vào thang máy, trở về phòng, không ngừng dùng giọng nói dịu dàng của mình, khiến anh bình tĩnh lại.
"Phải rồi. Lạc Lạc không ngốc. Con bé không ngốc. Chắc chắn nó đã nghĩ ra cách gì đó" - Anh lẩm bẩm không ngừng, cứ như thể đang muốn thôi miên bản thân.
"Để con đi lấy nước cho chú uống một chút nhé".
Vân Ninh vừa rót nước vừa suy nghĩ, không biết nên làm thế nào đây. Cô bưng tới một ly nước cho anh.
"Chú... Mà chú hỏi thử Vu Ba Ba chưa? Nếu thực sự là xã hội đen, chắc chú Vu Ba Ba cũng sẽ biết, có đúng không? Hoặc có thể nhờ chú Vu Ba Ba trì hoãn giúp chúng ta thêm mấy ngày...".
Hải Đông nhận lấy ly nước của cô. Mắt dần có thần trở lại.
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?'.
Hải Đông ôm chầm lấy cô rồi hôn lên trán.
"Cảm ơn con nhiều nhé, Tiểu Ninh".