Tuy rằng học lực trung bình nhưng Thịnh Hạ vẫn là đứa trẻ ngoan. Mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái hoảng hốt, cắm rễ tại phòng nhỏ của Dư Xán làm bài tập. Dư Xán sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đang ôm điện thoại của Thịnh Hạ lăn lộn trên giường xem phim. Nghe thấy chuông báo thức, theo bản năng cô chạm vào màn hình xem thời gian, thấy đã 9 giờ năm mươi phút, liền tháo tai nghe nhắc nhở Thịnh Hạ: “Đến giờ nam thần nhà cậu trở về rồi.”
Thịnh Hạ đang sáng tác văn chương, chỉ còn vài câu nữa là hoàn thiện. Nghe được lời này, cô hơi do dự nhưng vẫn dừng bút, sau đó kẹp hết bài thi vào túi đựng tài liệu, thoát ra ngoài rồi phất tay về phía Dư Xán: “Tớ đi trước đây, ngày mai gặp!”. “Ê từ từ đã! Điện thoại của cậu……” Thịnh Hạ dừng bước, quay đầu chớp mắt với cô: “Không, điện thoại của cậu mà.” Dư Xán: “……”. “Ha, ba mẹ cậu không phải ngày mai mới trở về sao, nhân cơ hội này chơi thỏa thích đi, ngày mai tớ đến lấy!”
Ba mẹ Dư Xán một người công tác trong cơ quan, một người là giáo viên trung học. Tính cách của cả hai đều tương đối nghiêm túc, đối với Dư Xán có yêu cầu rất cao, quán triệt nghiêm khắc, không cho phép cô ấy chạm vào sản phẩm điện tử trừ khi họ ra ngoài. Ngay cả máy tính trong nhà cũng cố tình đặt mật khẩu. Dư Xán muốn lên mạng tra cứu tư liệu học tập phải có sự cho phép của bọn họ.