Yêu Thương Tốt Nhất

Yêu Thương Tốt Nhất - Chương 2: Đối thủ một mất một còn




Edit: Mei Mei ~

⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️⛅️

Dương Văn ngẩn người, phản ứng không kịp, tiểu đề tử* Nghê Hạ này đang chào hỏi cô ta? Thật là hiếm có. Hừ, tám phần là nhìn thấy Lâm Ngộ Thành ở đây mới làm bộ làm tịch như vậy.

*Tiểu đề tử: Ý chỉ những người phụ nữ trẻ phù phiếm, cũng có thể được coi là biệt danh

Dương Văn nghĩ thông suốt, lại càng thêm khoe khoang: "Chị nói này Nghê Hạ, gần đây em lại nhận kịch bản ít được biết đến gì nữa thế? Haiz, đều do chị, lúc trước chị không nên đoạt lấy vai 'Mân Phi Truyền' của em, chẳng qua em cũng biết đấy, đạo diễn nói em không diễn được vai kẻ hai mặt. Cũng đúng thật, loại ngốc bạch ngọt* thích hợp với em hơn."

*Ngốc bạch ngọt: Những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.





Nghê Hạ nhướng mày, đêm qua đã xem qua ảnh, cô gái đang nói chuyện giờ phút là người học cùng trường với Hạ Dĩ San, nhưng con đường minh tinh của Dương Văn lại tốt hơn Hạ Dĩ San.

Nhìn tình thế, hai người quả thực như nước với lửa. Trong mắt Nghê Hạ hiện lên tia bất đắc dĩ, thật là cái gì xấu trong người cũng có đủ.

"Nói xong chưa cô gái hai mặt?" Nghê Hạ bình thản nhìn cô ta "Chị nói rất đúng, cái loại hình tượng tiện nhân tâm khẩu bất nhất* xác thật rất hợp với chị, ừm....Chúc mừng chị."

*Trong lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo

"Cô!" Dương Văn lường trước Nghê Hạ không chịu nổi sự châm chọc mỉa mai của cô ta, lúc trước còn khẳng định cô sẽ nhảy dựng lên mắng người, nhưng hiện tại là sao đây?

Đôi mắt sau kính râm của Lâm Ngộ Thành lúc này cũng liếc nhìn Nghê Hạ một cái, hơi kinh ngạc.



Nghê Hạ mặc kệ người khác, cô nhìn quanh Dương Văn, sau đó lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Dương tiểu thư, tốt xấu gì chị cũng sắp trở thành tiện nhân quốc dân....Ôi nói sai rồi, tôi nói là phi tử quốc dân, chị cũng đừng mất phong độ ở đây nhỉ? Quán cà phê cũng có rất nhiều người, nếu như bị truyền lên mạng sẽ không tốt đâu."

Dương Văn hung hăng trừng mắt một cái, cô ta cúi thấp người, nhỏ giọng nói: "Nghê Hạ, cô đừng để tôi điên lên, cũng vì cô như thế, mãi mãi xứng đáng bị tôi chà đạp dưới chân."

Nghê Hạ nhẹ giọng cười cười "Ồ?"

Dương Văn không chịu được khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô như vậy, vừa lúc định nói cái gì thì lại nghe người đàn ông bên cạnh trầm giọng nói: "Dương Văn, cậu qua bên kia chờ tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."



Lời vừa nói ra, Nghê Hạ và Dương Văn đều ngẩn cả người. Cuối cùng Dương Văn phẫn nộ trừng mắt liếc Nghê Hạ một cái, xoay người rời đi.

Mà Nghê Hạ lại bối rối, có quen biết người này sao? có quan hệ không? Đeo kính râm như thế làm sao cô nhận ra được.

Mà Lâm Ngộ Thành rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với cô, không chờ Nghê Hạ đặt câu hỏi anh ta đã lạnh giọng nói: "Tôi đã suy nghĩ về những gì cô nói lần trước, nhưng Nghê Hạ, cô có chắc rằng cô tiết lộ chuyện trước đây của chúng ta, tổn thất của cô sẽ không lớn hơn không?"

Nghê Hạ nhíu mày, chuyện gì vậy, tại sao Cảnh Tố lại không nói đến, hơn nữa cái người này là ai vậy?!

"Khụ khụ.......Hôm nay bầu trời đầy mây, mặt trời lại không lớn, ừm....Anh không tháo kính xuống được?" Nghê Hạ rất không uyển chuyển nói.
Lâm Ngộ Thành không thể hiểu được cô: "Cô không cần chuyển đề tài."

Trời xanh ạ....Tôi không phải chuyển đề tài, tôi chỉ muốn biết anh là ai.

Lâm Ngộ Thành có chút không kiên nhẫn, hai tay chống trên bàn, ngón trỏ tay phải gõ bàn lần nữa, ngón tay anh ta thon dài trắng nõn, rất là đẹp.

Nghê Hạ liếc mắt một cái, im lặng tính để người này lại nói nhiều một chút.

"Cô muốn giả ngây giả ngốc, tuỳ cô. Cô muốn nói với truyền thông rằng cô và tôi đã từng ở bên nhau cũng tuỳ cô, chỉ là hy vọng sau này cô không cần dây dưa nữa, nếu đã chia tay liền làm sạch sẽ có được không?"

Rõ ràng là ngữ khí dò hỏi, nhưng người này nói ra lại hết sức lạnh nhạt.

Nhưng sự lạnh nhạt này đối với Nghê Hạ mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là cô lại có cảm giác nghẹn họng: "Đã từng ở...ở bên nhau? Anh là?"
Lâm Ngộ Thành hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không muốn nhiều lời với cô, anh ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Được rồi, nếu như cô tiết lộ, lần sau truyền thông có hỏi tôi sẽ thừa nhận, cô không cần lo lắng tôi sẽ phủ nhận khiến cô mất mặt."

"Chỉ là Nghê Hạ, hy vọng sau này cô có thể nghiêm túc đóng phim, không cần phải làm những trò vô vị đó nữa. Cô và thời điểm năm nhất vừa mới nhập học đại học không còn giống nhau....."

Câu cuối cùng anh ta nói rất nhỏ, Nghê Hạ gần như không nghe thấy, nhưng lúc này cô cũng đoán ra được tám chín phần trăm, trong lòng Nghê Hạ thầm mắng Hạ Dĩ San vô số lần mới đứng lên chặn đường Lâm Ngộ Thành.

"Vị tiên sinh này, anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ với truyền thông và cũng sẽ không làm gì khác. Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, coi nhau như người lạ, anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Lâm Ngộ Thành loé lên, anh ta nhìn Nghê Hạ, đột nhiên phát hiện người trước mắt này có gì đó rất khác, mà anh ta cũng không thể nói lên được.

Khuôn mặt của cặp song sinh Hạ gia lớn lên thanh lệ thoát tục, cảm giác không nhiễm khói lửa trần gian. Chỉ là Hạ Dĩ San luôn luôn hấp tấp, cuồng loạn, thế cho nên người bên cạnh đều vì tính cách mà quên đi mất diện mạo của cô ấy. Mà giờ phút này đây, Nghê Hạ im lặng nhìn Lâm Ngộ Thành, khí chất lãnh đạm cực kỳ hấp dẫn người khác.

Lâm Ngộ Thành hoảng hồn trong chốc lát, anh ta định thần lại, trong lòng có chút nghi ngờ nhìn sang. Một tuần trước, cô gái này còn điên cuồng uy hiếp anh ta nếu không quay lại sẽ tiết lộ chuyện hai người ở bên nhau, nhưng lúc này đây lại thay đổi ý định?

Chẳng qua, như vậy cũng tốt.
"Ừm, tốt nhất là thế."

Nghê Hạ cong môi cười: "Được, tạm biệt."

Nói xong cũng mặc kệ Lâm Ngộ Thành, ngồi lại chỗ của mình. Lâm Ngộ Thành sửng sốt, Nghê Hạ chưa bao giờ lộ dáng vẻ tươi cười này, anh ta nhìn cô một cái rồi cũng bước đi.

Lâm Ngộ Thành vừa đi Cảnh Tố cũng quay trở lại. Cô ta nhìn bóng lưng kia một hồi lâu mới nói: "Khi nãy cô nói chuyện với Lâm Ngộ Thành sao?"

Nghê Hạ uống một ngụm cà phê mà Cảnh Tố vừa mua: "Anh ta là Lâm Ngộ Thành? Chị tôi ở bên anh ta, chuyện lớn như vậy sao chị không nói cho tôi?"

Cảnh Tố ngẩn người: "Sớm chia tay rồi, chuyện này chị thấy không quan trọng, vốn chờ sau này mới từ từ nói cho cô."

"Vậy sao, nhìn bộ dạng của Lâm Ngộ Thành không đơn giản như đã sớm chia tay."

Cảnh Tố cau mày: "Cái tên gia hoả Nghê Hạ kia, ặc ý chị là chị cô, lúc trước rất thích Lâm Ngộ Thành này. Chẳng qua đã chia tay gần một năm, hiện giờ Lâm Ngộ Thành là tiểu sinh đang hot trong giới giải trí, chị cô có thể là ghen tị người ta hay sao đó."
Cảnh Tố nói Hạ Dĩ San như vậy trong lòng Nghê Hạ cũng không thoải mái, chẳng qua cô biết rõ, với tính cách của Hạ Dĩ San, thật sự có thể làm thế.

"Được rồi, cũng không quan trọng."

Cảnh Tố gật gật đầu: "Ăn chút đồ ăn trước đi."

"Ừm."

Nghê Hạ và Cảnh Tố ở lại quán cà phê cả buổi chiều, sau khi ăn cơm chiều xong liền trở về khách sạn của Hoành Điếm. Ngày hôm sau, Cảnh Tố gọi điện bảo cô thức dậy, bọn cô phải xuất phát đến trường quay "Mê Thành"

Nghê Hạ sửa sang lại bản thân một chút, sau đó đi ăn sáng với Cảnh Tố rồi mới xuất phát đến trường quay.

"Mê Thành" là tác phẩm của Hầu Quang Trung sau năm năm tránh bóng, gần như không cần nghĩ cũng biết tác phẩm này khẳng định rất lớn, cũng khó trách cái tên Dĩ San kia sống chết cũng muốn nắm chắc cơ hội lần này.
Mà lần này toàn bộ lịch trình đội ngũ sản xuất của "Mê Thành" vẫn đang trong trạng thái bí ẩn, cho tới bây giờ Nghê Hạ ngoài trừ biết tình tiết của bộ phim và vai diễn của mình ra thì cô không biết gì về chuyện khác cả.

Sau khi tới trường quay Nghê Hạ cũng không đi gặp đạo diễn ngay, bởi vì hiện trường đã bắt đầu quay phim, đạo diễn Hầu tám phần cũng không quan tâm tới cô.

Nghê Hạ đến gần chút, vốn định xem hiệu quả của buổi quay như thế nào, không ngờ tới lại nhìn thấy người hôm qua mới vừa thề son sắt "xem nhau như người lạ" lại có mặt ở đây.

Lâm Ngộ Thành thế mà cũng là diễn viên trong đoàn "Mê Thành", haiz, đây có được xem là oan gia ngõ hẹp không? Nhìn thấy Lâm Ngộ Thành lúc này ăn mặc như thư sinh nho nhã, chắc là không phải diễn vai chính "Hạ Hầu Tuyết Uyên", không lẽ là trong vai quân sư "Dương Ân" .......
Khi Nghê Hạ đang xem hăng say, một nhân viên công tác lại hỏi cô và Cảnh Tố có muốn vào phòng nghỉ ngơi hay không. Cảnh Tố kéo cô đi, ý bảo bản thân cô đi về trước chuẩn bị, Nghê Hạ nghĩ lại cũng đúng, vì thế liền theo nhân viên công tác đi đến phòng nghỉ của các diễn viên.

Rất rõ ràng, Nghê Hạ và Cảnh Tố tới rất sớm, bởi vì ngoại trừ Lâm Ngộ Thành ở bên ngoài ra thì khi cô tiến vào phòng nghỉ ngơi, chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi trên sô pha đang xem kịch bản.

Các nhân vật chính hình như cũng chưa đến.

Nhân viên công tác dẫn người đến liền rời đi, Cảnh Tố nhìn thấy cô gái ngồi trên sô pha mới ngẩng mặt lên liền kéo tay Nghê Hạ, nói nhỏ: "Đây là bạn cùng phòng thời đại học Tống Phỉ Nhi."

Ngay lúc Tống Phỉ Nhi ngẩng mặt lên Nghê Hạ đã biết, Cảnh Tố nói, Tống Phỉ Nhi là bạn của Nghê Hạ, tóm lại là không có hành vi giằng xé giữa hai người. Tống Phỉ Nhi hồi còn học đại học cũng quay không ít bộ phim truyền hình, chẳng qua không phải là nữ chính, độ hot cũng chỉ trung bình.
Tống Phỉ Nhi sững sờ khi Nghê Hạ đã tự mình chào hỏi: "Phỉ Nhi, không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Tống Phỉ Nhi cũng kinh ngạc, từ năm hai trở về sau các cô ai cũng bận việc, đã một năm không gặp nhau.

"Nghê Hạ! Cậu cũng đến quay 'Mê Thành' sao?"

"Ừm."

"Thật tốt quá, tớ còn lo sẽ không ai nói chuyện với tớ, cậu đến đây thật sự quá tốt rồi." Tống Phỉ Nhi nắm tay cô, trên mặt tràn đầy vui sướng.

Nghê Hạ bị nụ cười tươi của cô ấy làm cho nhiễm bệnh, theo cô ấy ngồi lên sô pha. Cảnh Tố dùng ánh mắt ra hiệu "nói chuyện cẩn thận" sau đó đi ra ngoài.

Tống Phỉ Nhi: "Nghê Hạ, cậu diễn vai gì thế? Lần này tớ thật may mắn, được chọn đóng vai hồ ly tinh, có thể có mặt trong bộ phim của đạo diễn Hầu nữa đó."

"........"

Thật sự, Nghê Hạ mới bước chân vào giới giải trí để đóng phim, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Tống Phỉ Nhi nói bản thân là hồ ly tinh vẫn có chút....Buồn bực.
"Tớ diễn Huyền Hoả."

"Hả? Cái gì?!" Vẻ mặt Tống Phỉ Nhi khó tin được "Cậu là Huyền Hoả? Chính là mỹ nhân lạnh lùng như băng sơn Huyền Hoả bên cạnh nam chính?"

"Ặc, đúng rồi á."

"Trời ơi Nghê Hạ, cậu thế mà là vai nữ thứ hai, quá tuyệt luôn?!"

Nghê Hạ cười cười: "Ừm, tớ sẽ trân trọng thật tốt."

"Đúng đó đúng đó, tớ tin cậu nhất định sẽ nổi tiếng đó."

"Cảm ơn nha, mượn cát ngôn* của cậu."

*Cát ngôn: Những lời nói tốt lành

".......Nghê Hạ" Tống Phỉ Nhi đột nhiên im lặng nhìn cô.

"Sao vậy?"

"Một năm nay không gặp, tính tình của cậu thay đổi rất nhiều đấy." Khi trước Nghê Hạ không high đến trời trước mặt cô ấy mới là lạ.

Nghê Hạ hơi cứng người: "Ừm, tiến vào giới giải trí, luôn phải học cách để thích nghi mà."

Tống Phỉ Nhi gật đầu, hiểu rõ vỗ vai cô: "Đúng đó, trước kia tớ còn lo cậu trở thành ngốc bạch ngọt 'sống không quá hai tập' giống như trong cung đấu nữa, chẳng qua bây giờ tớ thấy tớ lo thừa rồi."
Nghê Hạ: "........"