Yêu Thương Tốt Nhất

Yêu Thương Tốt Nhất - Chương 24: Anh đã nhận ra cô




Edit: Mei Mei ~

??????

Thời điểm Nghê Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe rất đáng sợ, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng kinh ngạc đứng tại chỗ, cô nói lời xin lỗi rồi đi vòng qua anh.

Cô không biết anh có nghe được gì không, hay có lẽ anh chỉ vừa khéo đứng ở chỗ này. Nghê Hạ lúc này không quản được nhiều như vậy, cô muốn thoát khỏi nơi phồn hoa đỉnh cấp này, chỉ muốn một mình yên tĩnh mà thôi.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn thấy bóng lưng Nghê Hạ thì sững sờ tại chỗ, mới vừa rồi cảm thấy sắc mặt của Nghê Hạ không ổn, cho nên mới lo lắng sợ cô ở bên ngoài sẽ bị cảm lạnh, vì thế anh đi lấy áo khoác của cô đến để đưa cho cô mặc vào.

Vừa đi tới ban công liền nhiền thấy Hạ Tông Nguyên đi ở phía trước, Hoắc Thiệu Hàng cũng không nghĩ nhiều, anh vươn tay muốn vén rèm lên, nhưng mà sau khi nghe được tiếng Hạ Tông Nguyên kêu "Tiểu Hàm" bỗng dừng lại.





Cuộc đối thoại giữa Hạ Tông Nguyên và Nghê Hạ anh nghe không bỏ sót lời nào, Hoắc Thiệu Hàng khiếp sợ đến quên lời. Trước nay anh không bao giờ nghĩ rằng cô con gái nhỏ hoạt bát, đáng yêu ấy của Hạ Tông Nguyên thế mà cũng tiến vào giới giải trí, thế mà lại ở bên cạnh anh, hơn nữa lại sẽ là Nghê Hạ!

Lúc Nghê Hạ xông ra ngoài, trong đầu anh có muôn vàn suy nghĩ.

"Hình như mẹ em đến, anh đi trốn cùng em nhé, em không uống thuốc đâu....."

"Vâng, em nghe anh hết, em vẫn luôn nghe lời anh nói."

"Có phải anh đã quên em rồi không....Anh nói cho em, anh quên em rồi có đúng không?"

.......

Ngày đó uống say, tất cả những gì cô nói trong lúc mơ mơ màng màng bỗng nhiên nhảy ra.

Nhớ lần đầu gặp mặt, anh đã nghe cô nói rằng nhân vật cô yêu thích nhất là nhân vật "Tả An" của anh, đó là cảnh sát hình sự chính trực kiên trì, anh biết cô cũng không thật sự mê cơ bụng tám múi như lời cô nói đùa, nhưng anh cũng không ngờ được là vì anh đã từng nói cho cô biết, ước mơ ban đầu của anh chính là làm một cảnh sát.



Thì ra là thế, hoá ra cô vẫn luôn nhớ đến mình, hoá ra cô vẫn luôn vô tình nhắc nhở anh, mà anh thì sao, ngay cả một chút cũng không nghĩ đến điều đó.

Ngực Hoắc Thiệu Hàng như bị ai đó giữ chặt lại, không rõ là cảm giác gì. Anh thế nhưng lại có cảm tình với đứa trẻ vẫn luôn thích quấn lấy anh.....

Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau, nhưng hoá ra vận mệnh lại đưa bọn họ đến với nhau lần nữa.

Nghê Hạ đang ngồi trên cầu thang hẻo lánh của trang viên, vùi đầu vào hai tay. Lúc này, huyệt thái dương của cô đột nhiên bị kích động, Hạ Tông Nguyên, Khâu Anh Tử, Hoắc Thiếu Hàng......

Từng người từng người đều khiến cô trở tay không kịp.

Vốn định rời đi sớm, nhưng nghĩ đến còn một đám phóng viên ở bên ngoài, hơn nữa cô không lái xe, để Cảnh Tố đến đây cũng phải mất một khoảng một lúc lâu mới đến được. Nghê Hạ thở dài, cô để mình ngồi trên cầu thang một cách kín đáo.



Nhiệt độ ngoài trời hơi thấp nhưng cô cũng quen rồi. Đột nhiên, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy mình. Nghê Hạ ngẩng đầu nhìn, thấy Hoắc Thiếu Hằng đang đứng trước mặt mình, anh đắp áo khoác lên cho cô.

Nghê Hạ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Thiếu Hàng đang giúp cô mặc áo, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Không lạnh sao?" Giọng anh trở nên lạnh lùng và từ tính hơn dưới bầu trời đêm yên tĩnh.

Nghê Hạ lắc lắc đầu.

Hoắc Thiệu Hàng nhìn thẳng mặt cô: "Đôi mắt đỏ như vậy, khóc?"

Nghê Hạ lại lắc đầu.

Hoắc Thiệu Hàng khẽ thở dài một hơi, dừng một lúc rồi mới nói: "Tiểu Hàm, sao lại không nói sớm cho anh biết?"

Cả người Nghê Hạ run hết cả lên, cái tên này, cái tên này......trước đây cô không còn hy vọng xa vời là sẽ nghe được cái tên này từ trong miệng anh nữa, nhưng mà hiện tại, anh thế mà gọi tên cô giống như hồi còn bé.
Nghê Hạ trừng to đôi mắt nhìn Hoắc Thiệu Hàng: "Anh....nghe thấy rồi?"

"Nếu không phải anh vô tình nghe được, em muốn gạt anh mãi sao?" Trong lòng Hoắc Thiệu Hàng bất lực.

Sắc mặt Nghê Hạ trầm xuống: "Dù sao anh cũng quên em rồi, em có nói hay không thì có gì khác nhau."

Hoắc Thiệu Hàng sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười nhẹ nhàng: "Giận anh rồi? Đang trách anh sao?"

Thế mà còn cười được, Nghê Hạ buồn bực, cô xoay đầu không nhìn anh: "Em không giận, anh là một người bận rộn, còn em chỉ là một đứa trẻ, sao anh có thể quan tâm em có tồn tại hay không."

Ngữ khí vừa khó chịu vừa giận dỗi, những gì mà Hoắc Thiếu Hàng nghe được vừa buồn cười lại đau lòng, anh đưa tay kéo thẳng mặt cô để cô có thể nhìn vào mắt anh.

Hoắc Thiệu Hàng nghiêm mặt nói: "Hạ Dĩ Hàm, anh chưa từng quên em."
Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ sự nghiêm túc và uy nghiêm trong mắt anh, trong yên tĩnh, Nghê Hạ nghe tim mình đập rộn ràng.

Anh nói, từ trước đến nay anh chưa từng quên cô.

Nghe anh nói như vậy, cô như không còn tiền đồ nữa, uỷ khuất nhiều năm chỉ có thể thông qua mạng xã hội để nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng bỗng dưng biến mất không thấy đâu. Hết thảy tất cả mọi thứ, thế mà chỉ do anh nói một câu anh không quên cô.

Nghê Hạ hít hít mũi, cúi thấp đầu xuống.

Hoắc Thiệu Hàng đứng lên: "Cẩn thận cảm lạnh, hay là vào trong nhé."

Nghê Hạ ngẩng đầu, không nói lời nào.

Hoắc Thiếu Hàng mềm lòng khi nhìn thấy cô vừa khó xử vừa đáng thương, còn tưởng rằng cô vẫn còn giận mình, giọng nói của anh bất giác nhẹ đi vài độ: "Em sao vậy?"

".....Tê chân rồi."

Nghê Hạ dừng ở cửa, Hoắc Thiệu Hàng ý thức được cô không theo kịp, quay đầu nhìn cô: "Không muốn đi vào?"
"Em muốn ra ngoài." Nghê Hạ nhìn nhìn bên ngoài trang viên, còn nói thêm: ".....Bỏ đi, vẫn nên vào thôi."

"Khoan đã." Hoắc Thiệu Hàng đột nhiên giữ chặt Nghê Hạ: "Anh đưa em đi."

"Hả?"

Mười mấy phút sau, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ đã lái xe trên đường.

Nghê Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoắc Thiệu Hàng: "Bên phía đạo diễn Phạm phải làm sao đây, chiếc xe này là của ai vậy.....Sao anh biết đường đó không có phóng viên?"

Một lúc hỏi mấy vấn đề, Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô, khoé miệng hàm chứa ý cười: "Công chúa nhỏ muốn ra ngoài anh phải nghĩ ra cách đi, nếu không cô ấy lại giận dỗi với anh thì anh phải làm sao đây?"

Nghê Hạ sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, sao anh lại dùng giọng điệu mười mấy năm trước để nói chuyện thế.

Công chúa nhỏ.....Đó là cách xưng hô mà cô tự xưng năm 8 tuổi, trời ạ, nghĩ lại thật là mất mặt!
"Được rồi, không cần nghĩ nhiều, anh đã chào hỏi với đạo diễn Phạm rồi, xe cũng là của cậu ta, về đường xá, đám phóng viên không thể vây quanh toàn bộ trang viên được."

"Ồ....."

"Đói bụng chưa?" Hoắc Thiệu Hàng hỏi.

Nghê Hạ rất thành thật gật đầu, cô đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng mà vì giữ dáng, vừa rồi cô cũng không ăn được bao nhiêu ngụm bánh kem cả.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm."

"Hả? Như vậy mà đi luôn?"

Hoắc Thiệu Hàng nhìn thoáng qua lễ phục của cô: "Em nghĩ thử xem?"

"......."

Hoắc Thiệu Hàng dừng xe lại, sau đó mở cửa xe giúp Nghê Hạ: "Đi đổi quần áo trước."

"Đây là đâu vậy?"

"Nơi anh ở." Hoắc Thiêu Hàng giúp cô sửa sang lại quần áo, sau đó kéo cô đi vào thang máy.

Bãi đỗ xe ngầm vào ban đêm rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của cô. Nghê Hạ có thể thấy rằng đây chắc hẳn là một tiểu khu cao cấp nào đó, và Hoắc Thiệu Hàng thực sự đã cho mình một ngôi nhà ở khắp mọi nơi.
Sau khi vào phòng, Hoắc Thiệu Hàng ý bảo cô ngồi xuống, anh rót cho cô một ly nước: "Chờ một lát, anh kêu trợ lý đem quần áo sang đây."

"Đi mua riêng luôn ạ? Thật ra anh có thể đưa em về nhà."

Hoắc Thiệu Hàng ngồi xuống bên cạnh cô: "Phiền lắm, thay trực tiếp ở đây xong chúng ta liền ra ngoài ăn cơm. Em xem, anh cũng đến thay quần áo."

Nghê Hạ nhìn bộ vest của anh, được rồi, thật sự......

Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Thiệu Hàng vang lên, là Quý Thư Bạch.

Hoắc Thiệu Hàng trực tiếp bắt máy.

"A lô, lão Hoắc à, cậu cũng không phúc hậu quá nhỉ? Vậy mà đã đi rồi?"

"Có việc." Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt đáp.

"Ổ, có việc, vậy sao Nghê Hạ của bọn tớ cũng biến mất rồi?" Quý Thư Bạch cười gian: "Nói, hai người các cậu đi đâu? Chậc chậc, nếu không phải vì đông người, chuyện cậu và Nghê Hạ cùng nhau biến mất chắc chắn sẽ bị phát hiện. Không đúng không đúng, vẫn có người biết đó, chắc là vị Thẩm Tòng Ngưng kia nhỉ, tớ cá là cô ấy chắc đã ý thức được rồi."
Hoắc Thiệu Hàng: ".....Không có việc thì tớ cúp đây."

"Này này này! Nhớ khi nào công khai thì phát kẹo mừng đấy nhá."

"Tút tút tút tút....."

Nghê Hạ nhìn thấy Hoắc Thiệu Hàng thu điện thoại: "Là Quý Thư Bạch?"

"Ừm."

"Anh ấy nói gì vậy?"

"Không có gì, chỉ hỏi sao không thấy anh."

"Ồ....."

Lại tiếp tục yên lặng, sau khi Nghê Hạ phát hiện ra anh biết cô là Hạ Dĩ Hàm, cô càng thêm bất an, nhìn đâu cũng thấy kỳ quái.

"Mẹ em vẫn khoẻ chứ?"

Nghê Hạ ngừng một lúc: "Ừm, bà ấy rất tốt."

"Ở Mỹ?"

"Vâng......"

Hoắc Thiệu Hàng mím môi: "Sau khi thầy Hạ ly hôn, anh đã từng hỏi thầy ấy."

"Hả?" Nghê Hạ quay đầu nhìn anh: ".....Anh hỏi gì?"

"Hỏi về em." Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên người cô: "Anh hỏi ông ấy, sau khi em và mẹ em rời đi thì đã đi đâu, sau này có quay về nữa không."

Nghê Hạ hơi mở to đôi mắt.
Hoắc Thiệu Hàng bất lực cười khổ: "Nhưng mà, ngay cả thầy Hạ cũng không biết hai người đi đâu, bạn nhỏ Hạ Dĩ Hàm à, em vậy mà cứ đi luôn, nói với anh một tiếng cũng không chịu sao?"

Chợt tình huống bị đảo ngược lại.

Nghê Hạ chớp chớp mắt, trước nay vốn là mình cô uỷ khuất nghĩ Hoắc Thiệu Hàng có thể đã quên mình rồi, mờ giờ khắc này lại biến thành cô bỏ đi luôn, trở thành một người không tim không phổi.

"Không phải, mẹ em đi gấp, bà ấy quyết tâm muốn đoạn tuyệt với trước kia. Em ra nước ngoài với bà ấy.....Lúc ấy em rất buồn nên em cũng quên mất....Rất xin lỗi."

Hoắc Thiếu Hàng đưa tay xoa tóc cô, dường như anh không cảm thấy hành động thân mật như vậy có gì không ổn cả: "Biết sai thì tốt, xem như em nợ anh một lần."

Nghê Hạ bĩu môi: "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của....."
"Hửm? Hôi của?" Hoắc Thiệu Hàng nhìn cô cười như không cười: "Nói đến chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, người nào đó làm hay hơn cả anh cơ mà."

Nghê Hạ ngẩn ngơ, theo bản năng nhớ đến ngày hôm ấy say rượu mà hôn anh.

Anh là đang nói cô nhân lúc say rượu....mà đến hôi của sao? hay là, hay là cướp sắc......

"Ding dong." Chuông cửa đột nhiên vang lên, Nghê Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác như được người ta giải cứu.

Hoắc Thiệu Hàng hơi cong khoé môi, đứng dậy đi mở cửa.

"Quần áo để đâu ạ." Trợ lý Tiểu Nguyên đi vào, ánh mắt liếc liếc trên người Nghê Hạ.

"Đặt dưới sàn đi." Hoắc Thiệu Hàng tuỳ tiện nói.

Tiểu Nguyên ngoan ngoãn đặt mấy túi quần áo dưới sàn, trong lúc đó còn không quên lễ phép chào hỏi Nghê Hạ.

Ánh mắt Tiểu Nguyên chợt lóe lên, Nghê Hạ cũng ý thức được việc cô xuất hiện trong nhà riêng của Hoắc Thiếu Hằng vào ban đêm có vẻ rất mờ ám, nhưng cô cũng không giải thích được.
"Hết việc rồi, cậu có thể rời đi." Hoắc Thiệu Hàng nhàn nhạt ra lệnh đuổi khách.

Tiểu Nguyên gật gật đầu, yên lặng ra ngoài.

"Thay quần áo đi." Hoắc Thiệu Hàng đưa túi cho cô. Nghê Hạ nhận lấy, cầm lên đi vào nhà vệ sinh.