Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ - Quyển 1 Chương 13: Đêm khuya về muộn




Edit: TiêuKhang



Tả Á la hét đòi về nhà, Kiều Trạch từ phòng bếp đi ra, mặt không chút cảm xúc hỏi: “Muốn ăn gì?”



“Tôi muốn…Về nhà…” Tả Á vốn định quát lên, nhưng khi thấy gương mặt lạnh nhạt đó của Kiều Trạch, cô không nhịn được lại hạ thấp giọng.



Kiều Trạch đi tới vươn tay bế Kỵ Sĩ xuống ghế sofa, ra lệnh cho nó về chỗ của mình, sau đó mới nhìn Tả Á nói: “E là không được!”



Tả Á nhìngương mặt điển trai nhưng quá mức nguội lạnh của anh ta, cố dằn giọng hỏi: “Tại...Tại sao?”



Anh ta cúi người xuống, cánh tay dài duỗi ra chống lên thành ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng kia đột nhiên kề sát lại gần Tả Á, mùi thuốc lá thoang thoảng lan tỏa lẫn vào hơi thở Tả Á, đôi môi mỏng khêu gợi gằn từng chữ nói: “Anh hai và mẹ em đã ra nước ngoài, tôi có nhiệm vụ chăm sóc em trước khi họ trở về.”



Tả Á thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bảo mình và người đàn ông lạnh như núi băng này ở chung ư? Chỉ mới nghĩ tới đây đã thấy thở không nổi, đầu như bị thiếu dưỡng khí, sẽ bị buồn bực nhàm chán đè nén mà chết mất.



Đây chính là mẹ ruột của mình đó sao, không nói tiếng nào bỏ ra nước ngoài, sau đó tùy tiện ném mình cho một người xa lạ chăm sóc.



“Tôi sẽ quay lại trường học, hoặc về nhà mình ở, tôi cũng có thể tự chăm sóc cho mình.” Tuy rằng có phần sợ anh ta, nhưng nhất định phải tỏ rõ lập trường của mình.



Kiều Trạch đứng thẳng người lên, lành lạnh quét mắt nhìn cô, “Một là đến chỗ ba em ở, hai là ở lại nơi này, em hãy tự mình chọn.”



Tả Á chỉ tức giận trừng mắt liếc anh chứ không nói gì nữa. Cuộn người lại trên ghế sofa, cắn cắn ngón tay nhưng trong lòng thầm mắng: Đồ đầu gỗ, cứng nhắc như đá, lạnh như núi băng.



“Thói quen rủa thầm người khác là không tốt.” Giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên từ đỉnh đầu Tả Á, Tả Á chột dạ ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng chỉ thấy được một bóng lưng cao lớn, anh ta đã đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.



Tả Á không nén được cau mày, anh ta biết làm sao, mình lại nói xấu anh ta? Trong lòng cảm thấy hơi áy náy....



Cơm tối rất đơn giản, bốn mặn một canh, nhưng đều những món mà Tả Á thích ăn. Hơn nữa, tài nấu ăn của anh ta rất tuyệt, Tả Á ăn no đến dạ dày căng cứng.



Ăn xong cơm tối, anh đưa cô đến phòng ngủ. Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tả Á, phòng ngủ được thiết kế trang trí rất ấm áp, rất nữ tính. Trên giường lại còn để một con gấu bằng đồ chơi thật to, so với kếu cấu nam tính hóa ở phòng khách quả là khác nhau một trời một vực.



“Quần áo của em đã giặt sạch và để trong ngăn tủ, không còn gì nữa thì ngủ sớm đi.” Ngắn gọn nói xong, anh ta xoay người đi ra.



Tả Á mở ra ngăn tủ, quả nhiên nhìn thấy quầ áo của mình đã được giặt sạch, trong lòng cảm thấy không thoải mái khi bị một người xa lạ ngang tàng chen vào quấy rầy cuộc sống của mình, nhưng bản thân lại không có quyền kiểm soát.



Tắm rửa xong, Tả Á không đi ngủ mà ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem ti vi. Đang xem thì nghe được tiếng bước chân, bỗng thấy Kiều Trạch mặc áo choàng tắm màu vàng nhạt hơi lộ cơ ngực đi ra từ một căn phòng tắm khác, đang dùng khăn lông lau đầu tóc ướt sũng.



Trong hoàn cảnh này, thế nhưng dáng vẻ nguội lạnh của anh ta cũng không giảm bớt một tí nào, nhìn cô bằng nửa con mắt, sẵn giọng hỏi, “Sao chưa ngủ?”



Tả Á tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, “Mười giờ mới ngủ, bây giờ vẫn còn sớm, chưa ngủ được.”




Kiều Trạch đi tới, đưa tay cầm lấy remote để bên cạnh cô tắt ti vi, sau đó ném cái remote lên bàn trà, không cho thương lượng cũng như cãi lại nói: “Đi ngủ!”



Tả Á ‘Hơ’ lên một tiếng rồi đứng bật dậy, “Anh ngang ngược, dã man vừa thôi chứ.....Tôi không ngủ.”



Tròng mắt đen của anh híp lại, tỏa ra tia sáng rét lạnh. Tả Á ngước đầu lên nhìn kình lại với anh ta, nhìn khuôn mặt lạnh căm căm của anh ta mà trong lòng cảm thấy lo lắng.



Không ngờ anh ta lại cau mày nói: “Có lẽ, em cần tôi cõng em đi vào?”



“Không cần!” Tả Á không chút nghĩ ngợi hô lên, nhìn đôi mắt sâu lắng và gương mạnh lạnh tanh của anh ta, cô không nghi ngờ anh ta sẽ làm thật. Du không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phòng ngủ.



Phải còn chịu đựng cuộc sống như thế này bao lâu nữa? Tả Á sững người nhìn trân trân lên trần nhà.



***



Ngày hôm sau khi tan học, Tả Á và Chung Tĩnh cùng đi ra khỏi cổng trường, Chung Tĩnh biết Tả Á có người đón, vì vậy nói tạm biệt xong liền đi về trước. Tả Á ngó tới ngó lui thấy xe của Kiều Trạch vẫn chưa tới, ngay lúc này thấy một chiếc Land Rover màu đen đỗ sát bên cạnh cô. Chung Dương mở cửa xe trên mặt nở nụ cười quen thuộc nói: “Tả Á, lên xe đi!”



“Tôi đang đợi người nhà.” Tả Á lạnh nhạt nói xong quay đầu sang chỗ khác.



Chung Dương mở cửa xe, “Lên xe đi, tôi có vài lời muốn nói với em.”




Tả Á từ chối: “Tôi nghĩ bữa đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”



“Không muốn nghe thử câu trả lời của anh sao, nói xong anh sẽ đi, cũng sẽ không làm gì em cả, nói xong rồi sau này tuyệt đối sẽ không bám lấy em nữa.” Chung Dương nói xong bước xuống xe, cười nói: “Lên xe đi!”



Tả Á hơi do dự nhưng cũng lên xe, Chung Dương có vẻ như rất vui sướng, nở nụ cười tươi rói nổ máy cho xe chạy đi.



Chung Dương lái xe tới bờ biển, nhưng không có ý muốn xuống xe. Ánh mắt ngóng nhìn tới vùng biển xanh thẳm xa xa, thậm chí có chút mông lung, sau một lúc lâu mới xoay người lại nhìn Tả Á nói, “Những lời em nói ngày đó là thật, đúng không?”



Tả Á khựng lại một chút rồi nói: “Ừ, là thật, có phải cảm thấy rất lạ lùng về ý nghĩ đó của tôi phải không?”



Ngón tay suông dài của Chung Dương vuốt nhè nhẹ lên môi mình cười nói: “Quả thật những lời em nói ngày hôm đó đã hù được tôi đấy, nhưng em vẫn còn đang đi học, gia đình em sẽ đồng ý sao?”



Vẻ mặt cô đơn, Tả Á nói với giọng buồn buồn: “Nếu họ đồng ý, thì tới uống rượu chúc mừng tôi. Nếu không đồng ý, cũng không cản được tôi.”



“Em và người nhà không hòa hợp?”



“Họ đã ly hôn, ai cũng có cuộc sống mới của mình, tôi nghĩ, tôi cũng nên cần một cuộc sống mới.”




Chung Dương nghe Tả Á nói, dường như đã hiểu ra, tại sao cô lại muốn có một gia đình cho riêng mình, cô đang tìm một nơi để nương tựa, “Con người tôi thế nào, chắc em cũng biết, mặt tồi tệ nhất của tôi em cũng đã chứng kiến, tôi cho rằng, ấn tượng của em về tôi hẳn là chẳng mấy gì tốt mới phải?”



Tả Á không trả lời, bởi vì anh ta đã nói trúng suy nghĩ của cô. Quả thật, mình chẳng có ấn tượng gì tốt về anh ta cả, có cảm giác anh ta chính là hạng cậu ấm con nhà giàu bất lương.



“Tôi bám lấy em, là bởi vì tôi bị em hấp dẫn mà chẳng hiểu tại sao. Em và những người đàn bà tôi biết đều hoàn toàn khác xa nhau, rất là.....Không giống người bình thường.” Chung Dương nhìn thẳng vào mắt Tả Á, vươn tay giữ chặt bờ vai cô, giọng điệu sâu lắng nói: “Sau khi em nói những lời đó với tôi, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng khắc chế bản thân không được đến tìm em. Vì tôi nghĩ, chẳng qua em cũng chỉ là một con bé mới lớn, không bao lâu tôi sẽ nhanh chóng mà quên em. Nhưng Tả Á à, tôi không thể quên được, tôi nghĩ, mình đã thích em rồi.”



Đôi mắt như biết nói của Tả Á ngơ ngác nhìn Chung Dương, không gian nhỏ hẹp như khiến cho phản ứng của cô trở nên chậm chạp, vẻ mặt không giải thích được nói, “Chẳng qua là anh cảm thấy mới mẻ, Chung Dương, đó không phải là thích.”



“Còn nhớ được những lời em nói không, em muốn có một mái nhà, một người chồng chung thủy và ở bên cạnh em cả đời. Tả Á, chúng ta tìm hiểu đi, lấy cái này làm điều kiện khởi đầu, hãy làm bạn gái của anh, có được không?”



Đầu óc Tả Á trong phút chốc rối loạn, Chung Dương nói muốn cưới mình? Tả Á không kiềm được đưa tay sờ sờ lên trán Chung Dương, “Anh không có phát sốt đó chứ?”



Chung Dương đưa tay vòng lấy eo cô, để cô ngã vào lòng mình, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tả Á, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh rất tỉnh táo. Tả Á, anh thật sự nghiêm túc, không phải vui đùa bốc đồng.”



Tả Á đưa tay chống đỡ lồng ngực anh ra, vẻ mặt hoảng hốt thì thào hỏi: “Nhưng mà, tại sao?”



Chung Dương chợt nổi cáu, nghiêng người tới đè Tả Á ngả ra thành ghế, “Bởi vì anh thích em. Em đừng nói là, những lời em nói hôm đó chỉ để trêu chọc anh?”



Tả Á đẩy cơ thể cao lớn của Chung Dương ra, đỏ mặt nói: “Anh ngồi dậy trước rồi hẵng nói!”



Chung Dương trợn ngược hàng lông mày, bắt lấy tay Tả Á, ra vẻ hung dữ nói: “Nhóc con này, anh hết lòng hết dạ nói cả buổi, em cũng nên cho anh một câu trả lời thích đáng chứ?”



“Chờ tôi tốt nghiệp được không, qua khỏi kỳ thi tôi sẽ cho anh câu trả lời.”



“Thật biết nghe lời, cho anh hôn một cái nào, xem như nụ hôn đính ước nhé.” Chung Dương hài hước nói xong, môi cũng không ngần ngại hôn lên môi Tả Á.



Tả Á được Chung Dương đưa về đến khu dân cư nơi Kiều Trạch ở. Lúc tạm biệt, Chung Dương hôn lên mặt cô một cái thật kêu, gương mặt điển trai còn có ánh mắt sâu sắc mê người chứa đầy tình cảm. Nếu như hỏi trên người Chung Dương có điểm nào hấp dẫn được Tả Á, thì có lẽ chính là đôi mắt của anh, nó khiến cho người ta không cưỡng lại được mà lún sâu vào rồi mê mẩn.



Chung Dương lái xe rời đi, còn Tả Á lại đi vào khu chung cư. Về đến nhà, trong nhà hoàn toàn im ắng, hình như Kiều Trạch không có ở đây, cô gọi thử vài tiếng không có ai đáp lại. Xác định anh ta không có ở đây, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe được tiếng cửa mở.



Cô quay đầu lại nhìn, là Kiều Trạch. Cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, cà vạt nới lỏng lệch sang một bên, gương mặt vốn đã nguội lạnh của anh ta lúc này càng thêm dọa người, trong mắt không giấu được sự tức giận hỏi, “Đi đâu vậy?”



Tả Á để túi sách xuống nói: “Đi gặp một người bạn!”



Hình như anh ta giận thật, sấn tới tóm lấy cổ tay cô, không vui nói: “Tại sao không nghe điện thoại? Có biết người khác sẽ lo lắng hay không?”



Tả Á xem điện thoại di động mới biết di động đã hết pin, cũng cảm thấy mình có phần không đúng, về trễ như vậy cũng nên nói với anh ta một tiếng, thấy sắc mặt dọa người của anh ta liền giải thích: “Xin lỗi, di động tôi hết pin, nên không biết anh gọi.”