Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ - Quyển 3 Chương 30: Yêu cầu tái hôn




Theo đuổi cô nhiều năm như vậy, anh thật sự rất mệt mỏi, lần này anh thật sự buông tay. Anh rời đi, cũng không quay đầu lại, ném cô ở lại nơi huyện nhỏ xa lạ này.



Sự tàn nhẫn này không chỉ cô mới có, trái tim một khi đã chết người đàn ông sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn, tuyệt đối không thua cô. Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch bỏ mặc Tả Á một mình như vậy, trước kia, anh luôn không yên lòng về cô, luôn lo lắng cô không biết chăm sóc bản thân mình, nhưng mà, lần này, anh không cách nào tiếp tục được nữa rồi.



Cuộc sống sau này, mặc kệ con đường phía trước có xa bao nhiêu, có gió dữ mưa rền thế nào, cô cũng phải một mình đối mặt, anh không thể trông theo cô cả đời, chăm sóc cô cả đời, hơn nữa cô cũng không cần anh.



Kiều Trạch ngồi xe lửa về nhà, theo mỗi lúc khoảng cách giữa anh và Tả Á càng thêm kéo dài, trái tim anh cũng theo đó mà lạnh lẽo dần. Không biết đi bao lâu, xe lửa rốt cuộc đến trạm, bóng dáng cao lớn của anh theo dòng người mà rời đi, trên mặt đều là mệt mỏi và lạnh nhạt.



Anh đứng tại cửa ga ra nhìn thành phố này, anh đã trở về nơi thuộc về anh. Trời đang đổ mưa, mọi người nhanh chóng tìm chỗ trú, trong lòng anh tựa như thiếu vắng thứ gì đó.



Kiều Trạch đang định xông ra màn mưa gọi taxi, lại thấy một bóng dáng cao gầy đứng giữa đám người, che dù lo lắng nhìn quanh, giày của cô đã ướt hết, tóc cũng thấm đầy nước mưa, ẩm ướt dính vào nhau, nước mưa theo gió cuốn xuyên qua chiếc dù cô cầm quất lên người cô làm ướt đẫm quần áo của cô.



Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng và thất vọng, thậm chí còn có chút bất an. Nhưng khi cô vừa nhìn thấy anh, ánh mắt cô chợt sáng lên, khuôn mặt lo lắng lại hiện lên vẻ vui mừng kích động. Cô vội vã bước nhanh về phía anh, rồi nhẹ nhàng nhào vào lòng anh, cây dù trên tay rơi xuống đất. Cô ôm chặt lấy anh, khóc nức nở, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, nũng nịu nói: “Anh, em cứ tưởng rằng..... anh bỏ lại em, không về nữa…..”……mà cùng Tả Á cao chạy xa bay.



Kiều Trạch cứng người đứng đó, vươn tay vén mái tóc ẩm ướt của cô, thản nhiên nói: “Không về thì đi đâu?”



Tình Văn cũng vui vẻ gật đầu, đúng thế, Kiều Trạch sẽ không rời đi, anh sẽ mãi ở nơi này. Tình Văn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Trạch, mắt cô ngấn nước, đó là nước mắt hạnh phúc, nước mắt sung sướng, cô nắm chặt tay anh, cười nói: “Anh, đi thôi, chúng ta về nhà.”



Kiều Trạch ừ nhẹ một tiếng, cúi người nhặt chiếc dù dưới đất lên, che phía trên đầu hai người, cánh tay dài vòng qua ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô, bước vào màn mưa. Từ giờ trở đi, Tả Á sẽ không còn tồn tại trong cuộc đời của anh nữa.



Tả Á đi qua nhiều nơi rồi đến một thành phố mới, có lẽ đây sẽ là trạm dừng cuối cùng cho chuyến phiêu bạt của cô. Cô không biết được ở thành phố kia Chung Dương đã thoát khỏi khó khăn hay chưa, công ty đã trở lại hoạt động bình thường hay chưa. Mấy tháng nay hai người không hề liên lạc, dù trong lòng Tả Á luôn tự nhủ với mình rằng đã lựa chọn buông tay thì nên dứt khoát, thế nhưng, đáy lòng cô vẫn khó tránh khỏi buồn thương và đau đớn.



Tả Á xuống xe lửa tìm một khách sạn giá rẻ, nhưng, chợt thấy dạ dày không thoải mái, mấy ngày nay đều như thế cả, cô luôn cảm thấy ăn không ngon, hơn nữa cả người mệt mỏi. Gần đây thân thể cô có chút uể oải, khó chịu. Tả Á ngẫm lại thấy cũng đúng thôi, vừa đi vừa chơi, cơ thể hiển nhiên sẽ không chịu nổi.



Tắm rửa, ăn một chút đặc sản nơi này, Tả Á trở về phòng mở máy tính trong khách sạn lên, sau khi vào MAN, không ít tin nhắn nhảy ra, có của Chung Tĩnh, có của Mạch Tử, mọi người đều hỏi cô đang ở nơi nào.



Tả Á nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình mà cảm thấy trong lòng ấm áp, sau khi trả lời từng tin nhắn cô lại mở web lên xem tin tức, rất nhiều lần muốn xem tin tức của Chung Dương, nhưng cuối cùng vẫn không có cản đảm tìm kiếm.



Ngồi thẫn thờ một lát, cô cảm thấy có chút mệt mỏi liền tắt máy tính đi nghỉ. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, dạ dày lại càng khó chịu hơn trước, Tả Á tìm thuốc dạ dày mua mấy ngày trước uống hai viên, rồi cũng không coi đó là chuyện lớn, chuẩn bị đi ăn bữa sáng. Tiếp đấy, cô đi tìm nơi nào có thể thuê được phòng trọ giá rẻ, sau đó sẽ tìm một công việc, tạm thời ổn định ở nơi này.



Thế nhưng, cả ngày cô luôn cảm thấy khó chịu, đi được vài nơi cho thuê nhà, Tả Á thật sự không chịu nổi nữa, rốt cuộc cô buộc phải đến bệnh viện, đăng ký khoa dạ dày, sau khi kiểm tra bác sĩ lại bảo cô đến phụ khoa. Tả Á cảm thấy có chút buồn bực, chỉ là dạ dày không thoải mái thôi mà, sao lại phải đến phụ khoa chứ, nhưng thấy bác sĩ không rảnh quan tâm đến mình nữa, Tả Á đành phải nghe lời đến phụ khoa.



Bác sĩ phụ khoa hỏi một vài bệnh trạng của cô rồi viết một tờ hóa đơn, bảo cô đi xét nghiệm nước tiểu. Tả Á cầm tờ đơn, chuông báo động trong đầu vang lớn, đi xét nghiệm nước tiểu? Chẳng lẽ…..Tim cô chợt đập loạn nhịp.



Khi vừa cầm được kết quả xét nghiệm, cô hoàn toàn ngây người, không thể tin được kết quả viết trên đấy, chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái nữa, cô không nhìn lầm, máy móc đã đưa ra kết quả, bác sĩ liếc mắt nhìn, mặt không chút cảm xúc nói với cô: “Cô đã mang thai! Kết hôn chưa? Có muốn đứa nhỏ này không?”



Cô mang thai? Mang thai sao? Đầu Tả Á choáng váng, cả người trở nên chết lặng, mờ mịt nhìn bác sĩ, ngơ ngác hỏi: “Tôi.....mang thai?”



“Đúng, sáu tuần rồi, cô kết hôn chưa?” Bác sĩ liếc mắt nhìn khuôn mặt Tả Á xám như tro tàn, không hề có sự vui sướng khi làm mẹ, chỉ có không biết làm sao, thì hiểu ra được bảy tám phần, “Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cẩn thận, đứa bé là của cô, nếu như có năng lực, hãy suy nghĩ đến khả năng sinh nó ra!”



Lòng Tả Á rối rắm, thai nhi đã sáu tuần, vậy chỉ có lần cô lợi dụng Kiều Trạch, quyến rũ anh để Chung Dương thấy được mà chết tâm với mình, cô đã hôn anh, kịch liệt và vội vàng hôn anh, nhớ lúc đó anh đã ngẩn người ra, không hôn trả cô, cũng không ôm cô, mà chỉ muốn đẩy ra cô. Nhưng đã đi đến bước này rồi, cô đã vứt bỏ tất cả, không thể thất bại thì sao có thể bỏ dở nửa chừng.



Cuối cùng, cô đã thành công, Kiều Trạch cướp quyền chủ động, tựa như mồi lửa muốn đốt cháy cô, hôn cô đến hít thở không thông, động tình hôn cô, thế nhưng, khi anh biết cô đang lợi dụng mình, ánh mắt dần lạnh hẳn.



Cô đạt được mục đích, cô bảo ngừng, nhưng Kiều Trạch đã giận dữ và không cho phép cô ngừng lại, rốt cuộc chơi với lửa có ngày chết cháy. Cô vẫn nhớ, khuôn mặt tràn đầy tức giận của anh, ánh mắt đau đớn, hận không thể xé nát cô, cô không những làm tổn thương trái tim anh, mà còn làm tổn thương lòng tự trọng của anh nữa, cô đã chọc giận con sư tử vẫn luôn ngủ say, hậu quả có thể nghĩ ra được.



Cô đã từng có con, nhưng cô lựa chọn không cần, bởi vì, khi đó cô hận Kiều Trạch, thế nên cô không cần đứa bé của anh, mà nay, đứa bé này vẫn là con của Kiều Trạch, cô có muốn hay không?



Bây giờ, cảm giác nằm trên chiếc giường lạnh giá, bị thứ dụng cụ lạnh lẽo tiếp xúc với cơ thể, còn có cơn đau khi một phần máu thịt bị tách khỏi thân mình vẫn còn rất rõ ràng. Khi cô thấy một phần máu thịt nho nhỏ bị ném vào trong thùng rác, ngay lúc đó cô đã té xỉu ở phòng giải phẫu, té xỉu xuống mặt đất lạnh băng.



Cô còn muốn làm kẻ giết người lần nữa sao? Tả Á khổ sở nhắm mắt lại, bàng hoàng không biết làm thế nào, không biết mình phải lựa chọn ra sao.



Bác sĩ nhẹ nhàng gõ bàn: “Cô còn câu hỏi nào không, không có thì người kế tiếp.”



Tả Á hoàn hồn, thoát ra khỏi khoảng hồi ức không thể chịu nổi kia, tái mặt hỏi: “Bác sĩ, tôi đã uống thuốc dạ dày có gây tổn thương đến thai nhi không, có ảnh hưởng gì không?”



Để trả lời câu hỏi của Tả Á, bác sĩ đã hỏi cô uống thuốc gì, sau đấy bảo cô không có vấn đề gì cả, làm kiểm tra và đưa ra vài mục cần chú ý khi chuẩn bị làm mẹ.



Tả Á ra khỏi bệnh viện, bàng hoàng trở lại chỗ ở. Cô lẳng lặng nằm trên chiếc giường đơn, cả người vẫn chưa thoát khỏi sự thật mình đã mang thai. Để lại đứa bé này thì có ý nghĩa gì? Để lại là đúng sao? Cô nghĩ mãi, vẫn không có được đáp án. Lần này, không có lòng hận thù, không có sự tức giận và đau đớn của lần đầu tiên, chỉ có sự mâu thuẫn và đấu tranh.



Thật sự nên để lại sao?



Thật sự nên để lại sao?



Sau một năm Tả Á trở lại thành phố A, một thân một mình trở về đã được mấy ngày, khi trở về cô có chút thất hồn lạc phách, khắp người nhuốm đầy sự tang thương vất vả. Nét trẻ trung trên mặt cô đã biến mất, hôm nay cô đã là một người phụ nữ xinh đẹp mang theo vẻ quyến rũ, tuy nhiên trên khuôn mặt có sự bi thương khó hiểu, trong đôi mắt chứa quá nhiều đau khổ và sự nặng trĩu cõi lòng.



Về rồi, xa thành phố này một năm, mọi thứ vốn quen thuộc lại trở nên xa lạ, xa lạ bởi vì cô đã rời đi quá lâu. Trong thành phố này có tình yêu đã chết của cô, có quá nhiều hồi ức, có ngọt bùi cay đắng mà cả đời này cô sẽ khó quên được. Cảm xúc cũng phức tạp lạ thường.



Cô đã trở lại mấy ngày, nhưng cô không về nhà, mà thuê tạm một căn phòng nhỏ, tạm thời cô không thể quay về nhà mẹ được.



Hiện giờ trời đang vào thu, không khí hơi lạnh, Tả Á bước ra khỏi căn nhà nhỏ, lòng đầy tâm sự, không mục đích đi trên con đường lá thu rơi vàng lối, vừa đi vừa suy nghĩ, vô tình đi đến khu vui chơi của thành phố A.




Đầu tiên cô ngẩn ra, tiếp theo bước về phía đu quay, có lẽ vì nơi đây chứa hồi ức bên Chung Dương, nên cô cũng rất thích đu quay và khu vui chơi này.



Tả Á ngồi lên đu quay, nhìn bọn trẻ chơi đùa, nhìn chúng cười một cách ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo. Có thể không buồn không lo như thế thật tốt, lúc này Tả Á chợt có suy nghĩ không muốn lớn lên, không trưởng thành thật tốt.



Tả Á nhìn những đứa bé này, lòng không nén được đau đớn, cô không dám nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ. Lũ trẻ nghe thấy tiếng gọi của người lớn liền chạy đi, tầm mắt Tả Á nhìn theo bọn nhỏ, theo đuổi bóng hình vui vẻ của chúng. Thế nhưng không ngờ, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn, khuôn mặt không kiên nhẫn đi về phía cô, mà phía sau anh có một người phụ nữ xinh đẹp đang đi theo, mặt người phụ nữ không vui, tựa như đang giận dỗi vì người đàn ông không đợi mình.



Lòng Tả Á thoáng hoảng hốt, không biết phải làm sao, thậm chí còn đau đớn kịch liệt. Cô định đứng dậy rời đi, nhưng tầm mắt người đàn ông đang rơi trên người cô, con ngươi sâu lắng thoáng kích động, lại mau đến nỗi người khác bắt không kịp mà trở nên lạnh lẽo, tựa như hai thanh kiếm sắc bén bắn vào tim Tả Á.



Chung Dương, Chung Dương, đáy lòng Tả Á lặng yên gọi tên anh, xa cách một năm, trong một năm này cô chưa từng gặp anh, mà người phụ nữ phía sau anh chẳng phải ai khác, chính là Lô Hi.



Anh dần đến gần cô, còn cô chỉ si ngốc nhìn anh, thân thể cứng còng ngồi tại chỗ không nhúc nhích được.



Tiếng trách cứ của Lô Hi trong một khắc vừa nhìn thấy Tả Á chợt im bặt, cô giật mình khi nhìn thấy Tả Á ở đây, hơn nữa còn có lo lắng: “Cô.... Sao cô lại ở đây?” Thậm chí cô ta còn nghĩ, có phải Tả Á cố ý đến đây tìm Chung Dương hay không.



Tả Á thấy ánh mắt Chung Dương trở nên lạnh lùng, trái tim đau đớn, miễn cưỡng tươi cười chào hỏi: “Thật trùng hợp.”



Lô Hi cau mày, cười giễu cợt: “Thế giới này thật sự nhỏ bé mà.”



Chung Dương nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Sao thế, không ở cùng chồng trước của em à?”



Thân thể Tả Á run rẩy, lời nói của Chung Dương như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên thân thể, linh hồn và cả trái tim cô. Tả Á cắn môi, không nói gì, tuy nhiên sự đau đớn trong đáy mắt hoàn toàn rơi vào mắt Chung Dương, tay anh siết chặt lại, quay đầu để không nhìn thấy ánh mắt bi thương của cô.



Anh vẫn ghi hận sự tổn thương và phản bội ban đầu của cô, không thể nào tha thứ, cũng không thể nào quên được cảm giác đau lòng và nhục nhã ngày đó, tại sao Tả Á có thể đơi với anh như vậy.




Lô Hi thân mật khoác tay Chung Dương, mỉm cười nói: “Tả Á, tôi và Chung Dương đã kết hôn rồi, tiếc là cô không đến uống rượu mừng của chúng tôi được, thôi thì tối này cùng ăn một bữa cơm đi, hình như chúng ta đã lâu không gặp rồi.”



Chung Dương đã kết hôn, đã kết hôn, ba chữ gõ mạnh vào lòng Tả Á, từng cú rồi từng cú, đau đớn vô cùng. Anh đã cưới Lô Hi, bởi vì sự nghiệp, cũng bởi vì vết thương do cô gây ra, anh đã hoàn toàn chết tâm với cô rồi.



Máu trong cơ thể Tả Á tựa như ngưng kết lại. Một năm nay nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, đủ để cho rất nhiều việc thay đổi, kết quả Chung Dương và Lô Hi kết hôn. Cô đã từng dự đoán, cũng luôn tự lừa người dối mình không đi dò thăm bất kỳ tin tức nào của Chung Dương, làm bộ chẳng biết gì cả, nhưng khi thực tế bày ra trước mắt, cô chợt hiểu được thứ gì gọi là sống không bằng chết.



Cả người Tả Á lảo đảo muốn ngã xuống, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chung Dương, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lô Hi, trong lòng khổ sở nhưng vẫn cố kiên cường: “Không, tôi có hẹn rồi, không quấy rầy hai người nữa.”



Chung Dương khẽ hừ một tiếng, nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: “Tạm biệt!”



Chung Dương đi, để lại cho Tả Á một bóng lưng lạnh lùng, tình yêu của anh đã mất rồi, không còn thuộc về cô nữa, ông xã Chung Dương của cô sau này đã là của người phụ nữ khác, anh đã trở thành chồng của người ta.



Tả Á nhìn bóng lưng song song rời đi của hai người, lệ tràn khóe mi, đau thương cuốn qua người cô, sâu tận xương tủy, đau nhức thấu xương, thân thể không kiềm chế được mà khẽ run, từng giọt nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt trắng bệch. Nhìn bóng anh dần biến mất giữa biển người, cô cuối cùng không nén được nữa, tựa như đứa bé bất lực khóc nức nở.



Khi Tả Á đang đau lòng thút thít, tiếng chuông đi động của cô chợt vang lên, tiếng chuông như có ma thuật, khiến cô đang chìm trong bi thương trở nên hốt hoảng rồi bắt đầu sợ hãi, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, run rẩy bắt máy.



“Tôi biết cô đã đến nơi rồi, sáng mai chín giờ đi tìm anh ta!”



Tả Á nức nở, nghẹn lời la lên: “Anh rốt cuộc là ai,vì sao lại ép buộc tôi như thế, vì sao?”



“Làm theo lời tôi nói, nếu không hậu quả ra sao cô biết rồi đấy!” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, tay cầm điện thoại của Tả Á khẽ run, tại sao, tất cả mọi chuyện lại đổ hết xuống người cô?



Là địa chỉ này, là studio chụp ảnh cưới này. Tả Á đứng ở cửa, lòng đấu tranh, lo lắng. Áo khoác đen vây quanh cơ thể nhanh nhẹn của cô, nút áo khoác không cài, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cổ đen hoàn mỹ đối lập với màu đen của áo khoác, ở dưới mặc một chiếc váy ngắn hoa văn trắng đen, đôi chân thon dài được tất đen vây chặt, càng tôn thêm vẻ cao gầy của cô. Tóc đen khẽ bới lên, một nhánh tóc rũ xuống, cả người cao quý trang nhã, lãnh diễm xinh đẹp.



Cô cứ đứng như thế, lo lắng nhìn quanh, không biết trải qua bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen lái qua, biển số là số cô quen thuộc.



Lòng cô hồi hộp, chiếc xe còn chưa dừng hẳn cô đã lấy hết can đảm nhảy ra, chặn xe lại. Người lái xe kỹ thuật rất tốt, kịp thời thắng xe, mà lòng bàn tay của Tả Á cũng đã ướt đẫm mồ hôi.



Cửa mở ra, tài xế xuống xe: “Cô đang làm gì thế? Có biết nguy hiểm lắm không!”



Tả Á không nói gì, mặc cho tài xế lải nhải, đôi mắt lo lắng nhìn người ngồi ở phía sau bước xuống, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng, một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp.



Tả Á nhìn người đàn ông lạnh nhạt trước mắt, ánh mắt của anh lạnh lẽo hơn trước, cả người anh càng khiến người khác khó thể lại gần hơn, càng làm người khác phải lùi lại.



Tả Á không thể tiến lên trước, cũng không thể mở miệng nói ra lời đã tập luyện nhiều lần. Chỉ nhìn anh như thế, trong đầu tìm kiếm lời muốn nói.



Sau khi người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhìn thấy Tả Á, trong con ngươi tịch mịch lạnh lẽo thoáng hiện điều gì, cuối cùng vươn tay ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, lạnh lùng nhìn Tả Á một cái, dặn dò tài xế: “Hỏi cô ta có sao không, ông xử lý đi.”



Tài xế nói: “Vâng, thưa ngài!”



Người đàn ông nói xong liền ôm lấy người phụ nữ đi về phía studio chụp ảnh cưới. Tả Á cũng không do dự nữa, cô vội vàng xông đến chặn đường đi của bọn họ, trên mặt đều là vẻ sốt ruột, gấp gáp đến sắp bật khóc, hít sâu, hít thở mấy lần, mới dám đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kinh người của anh, lấy hết can đảm, nhắm hai mắt la lên: “Kiều Trạch, chúng ta tái hôn, chúng ta tái hôn đi!”



Kiều Trạch lạnh lùng không chút cảm xúc, con ngươi lạnh lẽo nhìn cô, nhưng cơ thể căng thẳng của anh chỉ có Tình Văn đang kéo tay anh biết được, anh đang tức giận, hơn nữa rất tức giận, cô không khỏi đến gần anh, muốn đuổi đi bất an trong lòng. Ánh mắt không chút thiện cảm nhìn về phía Tả Á, kèm theo tức giận, tại sao cô ta lại yêu cầu tái hôn chứ, dựa vào cái gì chứ.



Tả Á lo lắng mong đợi, cô biết, yêu cầu như thế quá mức vô sỉ, quá mức vô lý, quá mức quá đáng, nhưng, cô không thể để ý nhiều như thế được, cô nhìn vẻ mặt như nhìn người xa lạ của Kiều Trạch đang nhìn cô, lạnh giọng nói với cô: “Tôi nghĩ chúng tôi không biết cô!”