Yêu Trong Đau Khổ

Yêu Trong Đau Khổ - Quyển 3 Chương 41: Thủ đoạn đáng sợ!




Tả Á thật sự bị cấm túc! Sáng hôm sau Kiều Trạch đã liền cử hai người tới trông chừng cô. Tả Á cau mày nhìn Kiều Trạch, hình như anh phải ra ngoài, cô vội vàng chạy ra ngoài phòng ngủ đuổi theo, níu cánh tay anh lại, có chút tức giận hỏi: "Tại sao không cho em đi ra ngoài? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh không được gạt em!"



Kiều Trạch nghĩ tới chuyện xảy ra hôm qua, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu tan hết, trong lòng lại có chuyện giấu cô, còn có chút lo lắng sốt ruột, tròng mắt đen đầy sự đe dọa nhìn cô, không nói một lời hất tay Tả Á ra, đẩy mạnh cô về phía phòng ngủ, rồi sau đó ‘rầm’ một tiếng đóng chặt cửa lại, nói với hai vệ sĩ: "Trông chừng cô ấy cẩn thận, đừng để cô ấy chạy lung tung."



"Rõ, anh Kiều."



Kiều Trạch phân phó xong liền đi ra ngoài, đi rất vội vàng. Tả Á buồn bực ngồi xuống giường, tức giận nghĩ, Kiều Trạch đang làm cái quái gì vậy, cấm túc sao? Có thể cấm túc cô cả đời không? Chỉ vì không muốn để cô đi gặp Chung Dương thôi sao? Nhưng, cô có cảm giác Kiều Trạch sẽ không bởi vì những chuyện như vậy mà cấm túc cô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ tới đó, Tả Á lại chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở phòng khách, Tả Á ổn định lại cảm xúc của mình, vẻ mặt thân thiện hỏi: "Chào hai anh, các anh có khát không, tôi rót nước mời các anh nhé?"



"Không cần, cám ơn!" Một người trong bọn họ khách khí nói, nói xong liền im lặng, thái độ lạnh lùng, rõ ràng là không muốn nói nhiều.



Tả Á đi về phía trước mấy bước, tiếp tục hỏi: “Kiều Trạch có nói với các anh là anh ấy đi đâu không?"



" Không biết!"



Dứt khoát trả lời không chừa cho cô một đường, Tả Á bực mình một hồi, cô lấy túi xách định đi ra ngoài, nhưng cửa lại bị thân thể của hai người đàn ông chặn lại, người đàn ông cao hơn một chút vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Chị dâu, chị đừng ra ngoài thì tốt hơn, anh Kiều làm như vậy chỉ là vì muốn tốt cho chị thôi."



Khuôn mặt nhỏ của Tả Á đỏ bừng vì tức giận, nhìn hai người mặc đồ đen không có ý định khoan nhượng trước mặt, vẻ mặt kiên quyết không cho cô đi, cô nhụt chí đành trở lại phòng ngủ, hung hăng ném túi xách lên giường.



Ý nghĩ đi ra ngoài đã trở thành vô vọng, cơn tức giận của cô cũng dần dần tan đi, hơi thở dần bình thường trở lại. Thôi được rồi, cô đuối lý với hai người ngoài đó rồi, nghĩ rằng cứ chờ đến tối Kiều Trạch quay lại, hai người nói chuyện một chút. Nhưng, cô ở đó như tù nhân đợi cả một ngày, Kiều Trạch lại không hề về nhà, cứ như vậy mà ném cô cho hai người đàn ông xa lạ trông chừng.



Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tả Á phát hiện Kiều Trạch đi cả đêm không về, mà những người của Kiều Trạch đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô. Tả Á không có tâm trí đâu để ăn nữa, anh vẫn còn đang tức giận nên muốn trả thù cô vì đã tổn thương đến anh sao? Cho nên cả đêm không về như thế, anh chưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài hết. Tâm trạng Tả Á kì lạ khó hiểu, rầu rĩ, khó chịu không nói ra được.



Cô không nhịn được mà thắc mắc, Kiều Trạch đã đi đâu, đã ở cùng với ai, đang làm gì. Nghĩ tới đây trong lòng có chút rối loạn, xoa xoa đầu óc hơi đau nhức, lại gõ đầu vào mình hai cái để mình không suy nghĩ lung tung nữa Nhìn hai người đàn ông ở phòng khách, Tả Á nghĩ, nếu như cô ngoan ngoãn ở nhà, Kiều Trạch có thể sẽ hết giận, nếu vậy thì cô sẽ chờ ở đây, đợi anh về nhà, không chọc giận anh nữa.



Tả Á ăn qua loa bữa ăn sáng, rồi trở về phòng ngủ, định đọc sách để sống qua ngày, thì đúng lúc này chuông điện thoại lại vang lên, cô tưởng là Kiều Trạch, trong lòng dấy lên một tia vui mừng, không nhìn mà trực tiếp nhấn nút trả lời.



Nhưng, không phải là Kiều Trạch gọi điện thoại tới, mà là viện trưởng của cô nhi viện, trong điện thoại viện trưởng hốt hoảng nói cho Tả Á biết, bệnh của Tiểu Linh đột nhiên chuyển xấu, vốn là đã hạ sốt rồi nhưng lại tiếp tục sốt trở lại, tình trạng rất xấu, Tiểu Linh luôn khóc lóc kêu muốn gặp mẹ Tả Á, hi vọng cô có thể tới đây một chút.



Tả Á nghe vậy lòng run lên, vội vàng nói: “Đang ở trong bệnh viện sao? Tôi lập tức đến ngay." Cúp điện thoại, Tả Á mới chợt nhớ ra, cô không thể ra ngoài, hai người mặc đồ đen của Kiều Trạch đang chặn cửa rồi còn đâu, Tả Á sốt ruột cắn đầu ngón tay, nghĩ cách làm sao để mình có thể đi ra ngoài, cuối cùng cô chọn cách thuyết phục bọn họ.



Tả Á nghĩ, Kiều Trạch có lẽ chỉ làm quá lên mà thôi, phái đến hai người coi chừng cô, chắc hẳn là anh lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, nhưng, tình trạng bệnh tình của Tiểu Linh khiến cô không thể nào yên tâm được, cho nên cô quyết định nói rõ tình trạng bệnh tình của Tiểu Linh cho hai người canh chừng bên ngoài nghe, nói với bọn họ rằng bọn họ có thể đi tới bệnh viện cùng cô, như vậy thì bọn họ vẫn có thể canh chừng cô. Mới đầu hai người nhất quyết không đồng ý, nhưng, Tả Á liên tục cầu xin, thuyết phục, cuối cùng hai người đó cũng đành gật đầu chấp nhận.



Ba người cùng đi ra ngoài, lần đầu tiên Tả Á như thế này, ra ngoài thôi mà, lại cần phải còn có người trông chừng, thật là không quen nổi, nhưng những việc này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Đi đến bệnh viện, hai người kia ở bên ngoài coi chừng, Tả Á vào trong phòng bệnh.



Tiểu Linh chính là cô bé kêu Kiều Trạch là chú Quái, vừa thấy Tả Á đến liền vui mừng trở lại, cánh tay nhỏ ôm cổ Tả Á không buông, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn Tả Á làm cô thấy đau lòng. Cô dỗ dành, trấn an, lau đi những giọt nước mắt của Tiểu Linh, để con bé ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, ngoan ngoãn chích thuốc. Tiểu Linh sợ đau, Tả Á nói, mẹ thổi phù phù thì sẽ không còn đau nữa, lúc này Tiểu Linh mới bất đắc dĩ đồng ý, nhưng vẫn còn rất sợ, lúc bác sĩ đâm kim tiêm vào tay, Tiểu Linh khóc thê lương, khóc mãi không ngừng khiến Tả Á từng đợt đau lòng.



Rốt cuộc cũng chích xong, Tả Á lau sạch nước mắt trên mặt và cái trán đầy mồ hôi của Tiểu Linh, cưng chiều hỏi: "Bé con muốn ăn cái gì, mẹ đi mua cho con."



Tiểu Linh kéo kéo tay cô nói: "Mẹ mua cái gì Tiểu Linh cũng thích ăn."





" Được rồi, Tiểu Linh cùng với viện trưởng chờ mẹ, mẹ Tả Á đi mua đồ ăn cho Tiểu Linh, có được không?"



Tiểu Linh gật đầu, đôi mắt đen láy trong veo vẫn còn lấp lánh nước.



Lúc Tả Á từ phòng bệnh đi ra đã không thấy hai tên người áo đen kia đứng ỏ bên ngoài nữa, trong lòng cảm thật có chút kỳ lạ, bọn họ đi đâu rồi? Cô nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy một bóng người nào cả, cô cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao không có ai đi theo cô, cô cảm thấy được tự do.



Trong cửa hàng ở gần bệnh viện, Tả Á mua rất nhiều đồ ăn mà Tiểu Linh thích, lúc cô trở về thì Tiểu Linh đã ngủ rồi, Tả Á đặt đồ ăn ở trên bàn, đắp chăn lại cho Tiểu Linh, cúi đầu, yêu thương hôn xuống trán con bé.



Tả Á nhớ lại khi mình ra ngoài, hình như không mang theo điện thoại di động, lúc này hai người trông chừng cô đột nhiên lại đi đâu không biết rồi, cô giao Tiểu Linh cho viện trưởng, rồi vội vã bắt taxi đi về nhà, cô chỉ sợ Kiều Trạch trở về mà không thấy cô lại nổi giận.



Xe dừng lại ở trước cửa chung cư, Tả Á thanh toán tiền rồi xuống xe, lúc đang định đi vào bên trong, bỗng nhiên một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Tả Á nhìn, người kia cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng cũng không phải là quá quen thuộc, cô nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh là.......?"




Người đàn ông cười hiền lành: "Chị dâu quên tôi rồi sao? Tôi là bạn của anh Kiều, tôi có tham gia hôn lễ lần thứ hai của anh chị mà, anh Kiều nhờ tôi đến đón chị."



"Anh ấy đang ở đâu? Tại sao lại nhờ anh tới đón tôi?" Ngày trước, Kiều Trạch cũng từng nhờ Từ Bân hoặc Trương Chính tới đón cô, nhưng chưa bao giờ nhờ người này, Kiều Trạch sao lại nhờ một người mà cô không biết đến đón cô được? Trên khuôn mặt của anh ta vẫn còn nét cười hiền lành, nhưng, ánh mắt lại khiến Tả Á lo lắng, ánh mắt đó giống như đang nhìn chằm chằm con mồi vậy. Tả Á theo bản năng chạy vào phía trong chung cư, nhưng eo lại bất ngờ bị người túm lấy, còn bị vật gì cưng cứng lành lạnh chạm vào.



Trong lòng Tả Á dậy lên một cảm giác chẳng lành, nhưng, trải qua nhiều chuyện như vậy cô đã không còn giống như trước kia nữa, gặp chuyện thì hốt hoảng mất đi sự tỉnh táo. Thứ đặt trên eo cô hẳn là dao hoặc súng: “ Anh muốn làm gì?"



Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, lúc đi ngang qua người gác cổng, trông anh ta và Tả Á không khác gì một đôi tình nhân, không ai thấy được eo Tả Á đang bị một cây súng chĩa vào. Anh cúi đầu làm như thân mật nói: " Không có gì, chỉ là muốn nhờ chị dâu chút chuyện thôi. Đi thôi, chớ lộn xộn, cẩn thận súng không có mắt."



Tả Á bị bắt lên một chiếc xe, người đàn ông trói tay Tả Á lại trên xe, rồi sau đó khởi động xe rời đi.



Kho hàng ở vùng ngoại ô.



Tả Á bị đưa đến một kho hàng ở vùng ngoại ô, bên trong chất đầy hàng hóa, còn có một hàng thùng được xếp rất ngay ngắn cùng hai người đàn ông lực lưỡng. Tay chân của cô bị trói lại, miệng thì bị dán băng dính, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn người đàn ông trông có vẻ điềm đạm trước mặt.



Anh ta là ai? Tại sao lại bắt cóc cô mang tới nơi này? Anh ta là bạn của Kiều Trạch mà, chẳng lẽ có ân oán gì với Kiều Trạch sao? Tả Á chợt nghĩ tới chuyện con cô bị bắt cóc, chẳng lẽ cũng có quan hệ với người đàn ông này?



Tả Á ‘ưm ưm’ mấy tiếng muốn nói, nhưng lại không thể phát ra được bất cứ từ nào, người đàn ông kia đứng đưa lưng về phía cô, tựa như đang chờ người nào đến. Tiếng ‘ưm ưm’ của Tả Á khiến người đàn ông kia quay đầu lại nhìn cô, cười ôn hòa, nói: "Có phải cô đang thắc mắc tại sao tôi lại đưa cô tới nơi này không? Thật ra thì cô phải trách Kiều Trạch, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra."



Kiều Trạch? Anh ta và Kiều Trạch có mâu thuẫn gì sao? Tả Á nghĩ tới, không nhịn được lắc đầu, người đàn ông đột nhiên đi tới, lột băng dính trên miệng cô xuống, Tả Á liền lấp tức hô lên: “ Anh làm như vậy là phạm tội đấy, đừng nên tiếp tục nữa........"



"Câm mồm!" Người đàn ông tát Tả Á một cái, Tả Á đau đến đầu óc choáng váng, thân thể cũng bị cái tát này làm ngã xuống đất, vị tanh lợt tràn đầy trong miệng. Người đàn ông kia lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, rồi đặt bên tai Tả Á: "Nói cho anh ta biết, cô cần anh ta tới cứu!"



Điện thoại được kết nối, Tả Á nhìn cây súng lạnh lẽo trong tay người đàn ông, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, bên tai nghe được giọng nói tràn đầy lo lắng của Kiều Trạch trong điện thoại, cô lắc đầu, cắn môi không nói một câu nào, cô không muốn Kiều Trạch tới nơi này, anh không được tới.



Người đàn ông nổi giận quát to: "Nói mau!"




Tả Á căm tức nhìn anh ta, nhưng vẫn không chịu mở miệng, người đàn ông kia giận dữ, hung hăng đạp Tả Á một cái, Tả Á bị đá đau, không nhịn được mà rên thành tiếng. Người đàn ông đặt điện thoại lên tai mình, trầm giọng nói: "Kiều Trạch, vợ mày đang ở trong tay tao, tao cảnh cáo mày đừng nên gọi cảnh sát, mày mau đưa Tình Văn tới đây, nếu không làm theo lời tao nói, thì chờ đó mà nhặt xác vợ mày đi.......!"



Tả Á nghe những lời đe dọa của người đàn ông kia nói với Kiều Trạch, trong lòng tràn đầy sợ hãi, hình như anh ta rất hận Kiều Trạch. Tầm mắt Tả Á khẽ chuyển, chợt nhìn thấy một người đàn ông đang ở phía sau cô từ từ tiến lại gần, lặng yên không tiếng động bò tới chỗ cô.



Tả Á liền hoảng hốt, là Chung Dương! Làm sao anh ấy lại tới được nơi này? Không...không nên tới đây, Chung Dương, anh ta có súng, anh đi mau đi, Tả Á hoảng sợ lắc đầu, cũng không dám để lộ bất kì tiếng động hay biểu hiện nào, chỉ sợ người đàn ông kia phát hiện ra Chung Dương mà nổ súng.



Chung Dương từng chút từng chút một tới gần gã đàn ông đang đàm phán với Kiều Trạch, dường như hắn ta đang rất kích động, đang không ngừng mắng chửi Kiều Trạch. Chung Dương chớp đúng thời cơ nhào tới, cánh tay kẹp thật chặt cổ của người đàn ông kia, hất khẩu súng trong tay người đàn ông kia ra ngoài.



Tả Á vừa nhìn thấy vậy, vội nhịn đau, bò đến định nhặt khẩu súng lên, thế nhưng đúng lúc đó người đàn ông kia lật người lại, đè lên Chung Dương, dung tay đánh túi bụi vào bụng anh.



Hai người vật lộn đánh nhau, mặc dù dáng người Chung Dương vạm vỡ cao lớn, sức mạnh cũng không nhỏ, nhưng, người đàn ông bắt cóc Tả Á rõ ràng là đã từng được huấn luyện, mỗi cú đánh ra đều rất chuyên nghiệp, cực kỳ hiểm ác và chính xác, Chung Dương căn bản không phải là đối thủ của anh ta, không bao lâu sau Chung Dương đã bị nâng lên, ném sang một bên, ngã xuống đất.



Súng cũng bị người đàn ông kia nhặt lên, họng súng nhắm ngay gáy Chung Dương đang trên mặt đất, Tả Á vội liều mạng xông đến, chắn phía trước Chung Dương: " Không...không được nổ súng, chuyện này không liên quan gì tới anh ấy, anh hãy thả anh ấy ra đi."



Chung Dương bình tĩnh nhìn họng súng đen ngòm, kéo Tả Á ra phía sau lưng mình: "Anh hãy thả cô ấy ra, cô ấy vô tội, có chuyện gì không thể để súng xuống từ từ giải quyết sao? Anh nghĩ xem, anh làm thế này thì có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Nếu anh nổ súng, anh cũng không thể trốn thoát được, bởi vì, người tiếp theo phải chết chính là mày!"



"Kha Kiệt!"



Không đợi Kha Kiệt lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng mà mạnh mẽ đột ngột vang lên từ phía cửa vào nhà kho, tầm mắt mọi người liền đổ dồn về phía đó, chỉ thấy Kiều Trạch mặc áo đen, bình tĩnh tự nhiên mà đi vào.



"Kiều Trạch, rốt cuộc mày đã đến! Tao biết, mày nhất định sẽ đến!"



Đôi mắt đen của Kiều Trạch không chút sợ hãi nhìn Kha Kiệt, bình tĩnh nói: "Tôi tới rồi đây, có chuyện gì cứ nói với tôi!"




"Tình Văn đâu?" Tầm mắt Kha Kiệt nhìn về phía sau Kiều Trạch, ngó quanh mấy lượt, đột nhiên điên tiết la lên: "Tại sao mày không đưa Tình Văn tới!"



Kiều Trạch từ từ đi đến gần chỗ Kha Kiệt cùng với Tả Á và cái thùng: "Tôi gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy nói sẽ đến đây sau, nhưng, cậu nhất định phải để cho cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của cậu à? Cô ấy sẽ càng thêm khổ sở, sẽ càng thêm đau lòng, đúng không? Cậu làm như vậy có phải với người anh đã chết của cậu hay không?" Trong khi nói chuyện Kiều Trạch đã từng bước từng bước đi lên trên nóc cái thùng, chỉ còn thiếu một bước nữa.



Kha Kiệt lập tức hô lớn: "Không được tới nữa, nếu không tao sẽ nổ súng!"



Kiều Trạch dừng bước lại, anh không hề gọi điện thoại cho Tình Văn, anh nói vậy chỉ là muốn kéo dài thời gian với anh ta, khi Chung Dương vừa gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết Tả Á hình như bị người nào đó bắt cóc, cho nên lúc này anh mới có thể kịp thời chạy tới.



Kha Kiệt kích động chĩa súng vào Kiều Trạch, điên cuồng hô lên: "Mày còn dám nhắc đến anh trai tao ư? Năm đó nếu như không phải tại mày, anh tao sẽ chết sao? Nếu như không phải là do mày chịu không nghe theo lời chỉ huy, quá mức tự tin, thì anh tao có phải hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ không? Là do mày, là mày đã hại chết anh tao! Tao hận mày, Kiều Trạch! Tại sao mày lại sống, còn anh trai phải chết?”



Kiều Trạch chỉ vào ngực mình, lạnh lùng nói: ‘‘Được, cậu hận tôi, vậy thì chĩa súng vào nơi này mà bóp cò đi, đánh chết tôi đi, sau đó cậu sẽ phải ngồi tù, kết quả như thế là do cậu chọn. Kha Kiệt, cậu đừng quên, cậu cũng đã từng là một quân nhân, đừng quên sứ mạng của cậu, họng súng của cậu phải nhắm vào bọn lưu manh, kẻ phạm tội, chứ không phải dùng để báo oán những chuyện riêng tư, nhắm ngay vào đồng đội của mình!"



Kha Kiệt hình như có chút dao động, khẩu súng trong tay hắn khẽ run lên, nhưng anh ta chợt quát lớn: "Đừng nói những thứ đạo lý này với tao, tao đã không thể quay đầu lại được nữa rồi. Thà ngồi tù, thà không có được Tình Văn, tao nhất định phải bắt mày chết chung! Thứ tao không có được, mày cũng đừng hòng có!"




"Không...Không được!" Tả Á hoảng sợ kêu lên, thật đáng sợ, thật đáng sợ, chỉ cần tiếng súng vang lên thì Kiều Trạch nhất định sẽ ngã xuống. Kha Kiệt một tay kéo Tả Á dậy, chĩa súng vào cổ cô: ‘‘Không được sao? Vậy thì…Kiều Trạch rất yêu cô, đúng không? Tôi sẽ giết cô trước để hắn ta phải nếm mùi đau đớn."



"Kha Kiệt! Anh dừng tay lại mau!"



Một tiếng quát đột ngột vang lên phá tan tình hình căng thẳng trong gian nhà kho. Tầm mắt Kha Kiệt khẽ chuyển, là Tình Văn, trong mắt của anh ta thoáng qua một tia sang: "Văn Văn! Em qua đây, em qua đây, để cho anh nhìn kỹ em một chút!" Đã nhiều ngày nay anh không được nhìn thấy Tình Văn, bởi vì, sự thật về anh đã bị bại lộ, cảnh sát đang đuổi bắt anh khắp mọi nơi.



Tình Văn sắc mặt trắng bệch từng bước từng bước đi tới, bước lên trên nóc cái thùng, cô vươn tay, dịu dàng trấn an nói: "Kha Kiệt, bỏ súng xuống, được không? Anh làm vậy là tự hủy hoại chính mình đấy, nghe lời em, bỏ súng xuống, được không."



Nước mắt dần dâng lên trong mắt Kha Kiệt: "Văn Văn, tại sao em lại không yêu anh? Vì Kiều Trạch, anh đã mất đi người thân duy nhất, mất đi người anh trai thấu hiểu anh nhất. Anh hận anh ta, nhưng anh vẫn có thể bỏ qua lỗi lầm của anh ta, nhưng, sao anh ta đã sai lại càng sai, tai sao anh ta lại cướp đi người anh yêu, tại sao? Tại sao em không chịu yêu anh?"



"Không, Kha Kiệt, anh hãy nghe em nói!" Tình Văn lắc đầu, "Anh để súng xuống đi, em sẽ đi với anh, chúng ta hãy rời khỏi này, đi đến một nơi thật xa, ra nước ngoài, chúng ta có thể mua một nông trường, em sẽ đi cùng anh, có được không?



"Em nói thật sao? Là thật sao?"



"Em nói thật, Kha Kiệt. Anh để súng xuống, buông Tả Á ra, có được không?"



Kha Kiệt dường như tin những lời Tĩnh Văn nói, từ từ hạ súng xuống, đẩy Tả Á ra, đi tới chỗ Tình Văn, nhưng anh ta như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tâm tình lại trở nên kích động: "Đừng tới đây, em lừa anh! Người em yêu là Kiều Trạch, làm sao em có thể đi theo anh được. Em lừa anh! Căn bản là em khinh thường anh, trong mắt em anh chẳng là cái gì cả, em kêu anh đặt bình hoa ở văn phòng của Kiều Trạch, em sai anh đưa quần áo của em cho người giúp việc, anh cận thẩn chọn khăn lụa tặng cho em, em lại quàng vào cổ tên khốn nạn Kiều Trạch kia. Em có biết rằng anh đã rất đau lòng không? Căn bản là luôn em khinh thường anh!"



"Không, em xin lỗi, Kha Kiệt, sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ đối xử tốt với anh mà. Anh để súng xuống đi, dẫn em đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi, em đã hoàn toàn tuyệt vọng với anh ta rồi, anh ta không yêu em. Kha Kiệt, đừng làm những việc ngốc nghếch nữa, được không? Để súng xuống, em sẽ đi với anh, nếu như anh giết người, chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội nữa đâu?"



"Có thật không? Em sẽ đi với anh sao?" Ánh mắt điên cuồng của Kha Kiệt thoáng qua tia mong đợi, bàn tay cầm súng dần buông xuống, nhưng lúc này ở phía xa đột nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát, hai mắt Kha Kiệt đỏ vằn lên, chĩa súng vào Chung Dương, "Mày dám báo cảnh sát!"



Nói xong liền định nổ súng, Tả Á hoảng hốt, vội dùng sức đẩy Kha Kiệt ngã xuống, chắn trước mặt Chung Dương. Chung Dương vội nhào lên xô Tả Á ra, Kiều Trạch cũng tiến lên một cước đạp Kha Kiệt ngã trên mặt đất. Trong lúc hỗn loạn, khẩu súng trong tay hắn đột nhiên vang lên một tiếng, nhắm thẳng vào đùi Chung Dương, Chung Dương đau đớn hô lên, thân thể ngã phịch xuống đất.



Tả Á sợ hãi hô lên, mà Kiều Trạch cũng liền tung chân đạp vào ngực Kha Kiệt, Kha Kiệt ngã xuống đất. Kiều Trạch giữ chặt tay Kha Kiệt, dùng sức dập đầu anh ta xuống mặt đất, muốn giật lấy khẩu súng trong tay anh ta, Kha Kiệt tay không túm lấy bả vai của Kiều Trạch, hai người lăn lộn, Kha Kiệt thừa cơ nhấn Kiều Trạch ngã xuống đất, nhắm thẳng vào Kiều Trạch mà nổ súng, Kiều Trạch biết được ý định của Kha Kiệt liền đá vào bụng anh ta, thân thể Kha Kiệt chợt phóng ra, tránh được đòn công kích của Kiều Trạch, thế nên cú đá của Kiều Trạch lại trún ngay vào bụng của Tình Văn đang chạy lại giúp........



"Tình Văn!"



Kiều Trạch cùng Kha Kiệt đồng thời hô lên một tiếng, trái tim của Tả Á như từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài, chỉ tới kịp hét lên một tiếng, nhưng không có cách nào kéo được Tình Văn đang ngã xuống bên dưới. Tất cả đều chậm, Tình Văn rơi thẳng xuống phía dưới, thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng đã ngất đi. Kha Kiệt điên cuồng chạy xuống, ôm Tình Văn vào trong ngực, nhưng Tình Văn đã mất đi tri giác. Kha Kiệt ôm Tình Văn, khóc rống lên, Kiều Trạch cũng vọt xuống tới nơi, mà giờ khắc này cảnh sát cũng giơ súng chạy vào.



"Tất cả không được nhúc nhích, giơ tay lên!"



Sắc mặt Kiều Trạch trở nên trắng bệch chưa từng có, anh hoảng hốt hét lên, gọi xe cứu thương, nỗi đau đớn và hoảng sợ tràn ra khắp người anh, anh ngây người đứng sững tại đó, nhìn Tình Văn bất tri bất giác, lại quay đầu nhìn về phía Tả Á, cô và Chung Dương đang ở bên nhau, ôm nhau thật chặt, mà anh lại cô đơn đứng ở nơi này, anh làm Tình Văn bị thương, anh đã làm Tình Văn bị thương!



Tầm mắt rơi xuống Kha Kiệt, anh lại mất đi một người anh em nữa. Tay nắm chặt thành quyền, trái tim Kiều Trạch, giống như đã hóa thành tro bụi bị một cơn gió thổi cuốn đi, không còn sót lại chút nào.