Môi Cố Hà Uy khẽ nhếch lên đôi chút, cậu không trả lời cũng không nhìn đối phương mà quay sang đánh mắt ra hiệu với Nam Khải, Nam Khải hiểu ý gật đầu. Anh đi vòng qua Cố Hà Uy đến bên cạnh Hạ Dương Kỳ, toan nắm lấy tay anh ta ý muốn nói " Còn không mau bỏ ra ".
Hạ Dương Kỳ tâm trạng phức tạp, mặc dù không muốn vẫn đành buông tay, để Cố Hà Uy một mạch mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đám người hóng hớt đứng tụ tập vào một chỗ dỏng tai đương nghe ngóng, thấy Cố Hà Uy bước ra liền lập tức tránh ra, rúm người mà cúi đầu xuống vẻ kính trọng. Cố Hà Uy chẳng buồn bận tâm, cậu tiến về phía trước với tâm trạng khoái chí. Thấy cậu chủ đi xa rồi, quần chúng hóng chuyện bắt đầu túm tụm lại bàn luận sôi nổi.
" Thôi xong lính mới rồi, ca này xong thật rồi "
" Thì sao? Tôi thấy vậy là đáng đời hắn lắm! "
" Sao anh ghét hắn thế? Hắn làm gì anh à? "
" Cần phải làm gì mới ghét à? Thấy không thuận mắt thì ghét thôi? Tôi nói này, ai mà không biết ở đây toàn anh em trong nghề với nhau cả, muốn vào làm ít nhất cũng phải thông qua bài kiểm tra năng lực. Ấy vậy mà tên đó, tôi cá là gã trơ trẽn dựa vào cái cơ thể cùi mía ấy mới được đặc cách vào đây! "
" Hahaha! Mẹ nó, không phải anh vì ghen tị mà bịa chuyện đấy chứ? "
" Ghen tị? Mẹ nó, tôi mà..."
Cạnh!
Cuộc nói chuyện bỗng bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa đằng sau, đám người lập tức quay lại nhìn thì phát hiện thư ký Nam Khải vừa mở cửa bước ra ngoài, dáng vẻ ung dung vẫn đó nhưng sắc mặt lại không được tốt cho lắm. Đi ngay phía sau anh là Hạ Dương Kỳ, gã cúi gằm mặt âu lo có phần cam chịu.
Nam Khải bước đi dọc trên hành lang tiến về phía lối ra, lướt qua đám người hóng chuyện đứng nghiêm chỉnh chào anh, anh chỉ khẽ cười đáp lại. Hạ Dương Kỳ đi ngay phía sau lại không được chào đón cho lắm, toàn nhận được ánh mắt sắc lẹm từ những người đồng nghiệp.
Ra khỏi hộp đêm, sắc trời đã nhá nhem, cũng không còn sớm nữa. Hai bên đường đầy rẫy những quán nhậu, karaoke,...tấp nập người ra vào.
Ánh đèn màu nhấp nháy của bảng hiệu chói lóa vốn có của phố ăn chơi vô cùng bắt mắt, khiến người ta không kìm lòng nổi mà trôn vùi tâm hồn nơi đây mãi không muốn thoát ra.
Họ bắt gặp ngay một chiếc Ferrari màu đen lao vút qua trước mặt, trong nháy mắt khoảnh khắc chiếc xe lao qua tích tắc chỉ để lại tiếng vút của xe khi gặp sức cản của gió, kèm theo dư âm là tiếng rít mạnh của gió làm thổi bay những vật nó đi qua. Mặc dù phóng rất nhanh nhưng Hạ Dương Kỳ vẫn có thể kịp thấy dáng vẻ quen thuộc của anh chàng ban nãy trong phòng riêng. Ngôn Tình Nữ Phụ
Quả là người có tiền làm gì cũng tỏa ra khí chất khiến người khác phải buông lời thán phục.
Ngay sau đó lại xuất hiện một chiếc xe khác thoạt nhìn cũng khá đắt tiền dừng trước bọn họ. Nam Khải không chần chừ mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong, thấy Hạ Dương Kỳ còn thẫn thờ đứng đó, anh chau mày lên tiếng.
" Còn đứng đấy làm gì? Lên xe "
Sau khi Hạ Dương Kỳ cẩn trọng ngồi yên vị trên xe, chiếc xe bắt đầu khởi động rồi xuất phát. Anh cảm nhận rõ cái hương vị mới lạ khi được ngồi trên một chiếc xe đắt tiền mà có khi cả đời anh cũng chưa chắc được nếm qua, Hạ Dương Kỳ lại càng bối rối hơn. Mãi về sau mới dám lên tiếng hỏi.
" Tôi...tôi sẽ làm công việc chính gì vậy? "
Nam Khải khẽ chau mày nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, anh quay sang ném cho Hạ Dương Kỳ một túi đồ rồi thản nhiên ra lệnh bằng chất giọng mềm mại.
" Thay đồ đi, trước mắt thì làm cho tốt bổn phận vệ sĩ riêng của mình đi, còn lại sẽ do Cố tổng quyết định "
" Cậu không có quyền lên tiếng đâu, tốt nhất là biết thân biết phận câm miệng mà làm theo " - Nam Khải bổ sung thêm.
Chưa mất nửa tiếng họ đã về đến nhà, vừa bước xuống xe Hạ Dương Kỳ đã phải choáng ngợp bởi độ hào nhoáng của cổng chính. Khoảnh khắc cánh cổng dát vàng với những họa tiết bay bổng chậm rãi mở ra, đập vào mắt anh là cả một khoảng sân rộng lớn với con đường trải sỏi nằm xen kẽ chồng chất lên nhau và những lát đá phẳng lì màu sữa như khoe mẽ sự vuông vắn của mình.
Xung quanh khoảng sân càng thêm thơ mộng khi được tô điểm bởi nhiều cây xanh um tùm, kế bên đó là những khóm hoa đủ màu sắc đang vươn mình khoe ra vẻ đẹp mĩ miều lẫn hương thơm ngao ngát của nó.
Phía bên tay phải là bể bơi lớn trong vắt, xung quang còn đặt vài ba chiếc ghế gỗ nằm lót đệm mỏng trắng yên vị dưới chiếc ô to, một nơi lý tưởng để thư giãn và mở tiệc thì tất nhiên không thể thiếu chính là bếp nướng BBQ đen bóng lẫy.
Nhưng những thứ đó chưa đáng là gì so với thứ công trình tráng lệ làm trung tâm. Hạ Dương Kỳ sững người chiếc độ hoành tráng của Cố gia, thứ kiến trúc nguy nga, hiện đại sáng loáng bởi ánh đèn phương Tây trước mắt anh thực không thể đùa.
Nói nó là nhà thì quá tầm thường.
Chỉ những từ như biệt thự, biệt phủ, hay thậm chí là lâu đài mới đủ xứng tầm để nói về thứ công trình này.
Hạ Dương Kỳ cứ đứng ngẩn người, bấy giờ anh mới chực nhận ra bản thân vậy mà đã thực sự đặt chân vào địa bàn của Cố gia. Thấy vậy Nam Khải cất tiếng giục giã anh mau chân.
Sau khi bước vào sảnh chính căn biệt thự, mấy cô giúp việc xinh xắn đang tất bật làm việc nhưng cũng không quên niềm nở chào hỏi khi thấy Nam Khải trở về, kèm theo đó là ánh mắt hiếu kì khi thấy sự xuất hiện của một chàng trai lạ khác.
Nam Khải toan định dắt Hạ Dương Kỳ giới thiệu các phòng cho anh thì đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng ồn huyên náo, hình như là có tranh chấp.
Nó chưa kéo dài được lâu thì cánh cửa bật mở toang bởi sức đẩy của một người khỏe khoắn. Hạ Dương Kỳ cùng Nam Khải quay đầu lại nhìn, chẳng hiểu cỡ sự gì chàng trai từ đâu xông vào mang theo tâm trạng bực tức, miệng không ngừng càm ràm với hai tên bảo vệ phía sau cố ngăn anh chàng đó lại.
" Chuyện gì đây? "