Yêu Và Thích

Chương 29




Ngày Yoon Jeongha thi chung kết khi đó dưới sân khấu có một nhóm người đồng thanh rủa Yoon Jeongha bị ngã trên sàn diễn hoặc là bị fail ở một đoạn nào đó đi, ở trong phòng tập trên lầu 19, đồng đội nhìn chị em của mình bị trù ẻo thành ra cái dạng này tâm trạng bắt đầu xấu, thẳng đến khi câu chửi: "lẳng lơ như vậy cho ai xem, đám hoa hậu âu cũng chỉ là bè lũ bán thân cho đồng tiền" hiện lên dưới phần bình luận, vương phỉ bực bột đập tay lên bàn, bực tức mắng:

- Cái con mẹ gì thế? Ai mà vô duyên vậy?

Các thành viên còn lại tâm trạng đều trầm hẳn xuống, sáu người bọn họ hoặc là bằng tuổi hoặc là lớn hơn Mã Gia Kỳ vài tuổi, Vương Phỉ lại thuộc hoặc là thứ hai, cô bình thường rất vô tư và dễ tính ai mà có dè cọc lên lại văng tục thuận miệng tới như vậy, cũng đúng thôi bản thân cũng đã từng là hoa hậu đâu ai muốn bị nói thành cái dạng này. Lantern quả là biết làm người khác bất ngờ, Trần Tư Yến cười gằn:

- Đây là anti hay fan của người khác vậy?

Lưu Thương Uyên ở bên cạnh cũng chỉ biết bất lực cười ra:

- Nè, bây định làm gì đó!

Vương Phỉ chỉ trừng trừng nhìn vào màn hình điện thoại trong đầu văng vẳng câu mắng chửi ban nãy, tốt nhất đừng để cô biết được người đó là ai bằng không cô sẽ không để yên đâu, Vương Phỉ có trăm ngàn cách để làm cho một người sống không được chết không xong người có môi trường sống khắc nghiệt như cô tính cách căn bản cũng không phải dạng dễ bắt nạt, lại nói kế nhà họ Vương là kế của thương nhân, nói sạch chắc chắn sẽ sạch mà nói bẩn thì bẩn không tin được, Alra lại không nhịn được hắng giọng:

- Được rồi Tư Yến, chuyện này công ty sẽ có cách xử lý...

Trình Vọng Thư lần đầu lên tiếng trong ngày cô hỏi:

- Chị nghĩ công ty định dùng cách gì để giải quyết? Đăng bài cảnh cáo à, hay kiện, hay làm gì. Chi bằng chuyện này để chính chúng ta tự giải quyết đi thì hơn

Chaem đáp: Đúng vậy, nếu để công ty đụng đến em sợ sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn cho mà xem. Kiện tụng ỏm tỏi lên phiền muốn chết!

Vương Phỉ rời mắt khỏi điện thoại, không nhanh không chậm nói ra suy nghĩ của bản thân:

- Chị lại nghĩ cứ tạm thời im lặng đi đã, đâu phải cứ vung tiền là tìm được người đó đâu. Cứ coi như là chó sủa bên tai đi mấy đứa, xác định anti không chỉ đơn giản là xem thái độ không thôi đâu, nhỡ đâu bọn họ ở trước mặt thì yêu thương chúng ta phía sau âm thầm ủ mưu thì sao. Lòng người khó dò lắm!

Vương Phỉ ở Vương gia gần hai mươi năm có cái gì mà chưa từng chứng kiến qua, mấy trò trẻ con này cô dư sức đấu lại. Chuyện tạm thời cứ dừng lại ở đó cuối cùng vào một ngày đẹp trời bọn họ cũng biết người hay lên bài phốt bọn họ lên bờ xuống ruộng lại là fan của đàn em, Vương Phỉ nhìn đồng đội cười hắt ra:

- Đúng là bất ngờ quá đi thôi! Mặc dù không muốn nhưng phải làm khó đệ đệ rồi!

Và đoạn hồi ức trên chính là quá khứ của kẻ phản diện, phải nói sao ta Lantern không phải ai cũng thật lòng đối đãi với người khác đâu, phàm càng là những người thuộc giới thượng lưu lòng dạ lại càng khó đoán muốn túm đuôi của những người này e rằng phải có căn lắm mới làm được. Trước mắt người khác mới chỉ biết Lantern chia làm hai trường phái để đối xử với đàn em mà thôi sau này mới có bất ngờ.

Sau khi tìm được hung thủ đụng tay đụng chân đến dây cáp của Lee Chan thì đích thân Trần Tư Yến đến gặp kẻ đó. Cảnh sát cũng chỉ là trò cười cho người khác mà thôi, không ai là không biết trong hệ thống quân triều đình cảnh sát là không được trọng dụng nhất dù có tài năng đến mấy đi chăng nữa cũng không được chào đón như bên quân đội đâu. Trần Tư Yến ngạo nghễ đi vào phòng giam, thấy kẻ kia đã bị trói ở trên ghế trên trán còn rỉ ra từng đợt máu, có vẻ như ở trong này được chăm sóc cũng khá tốt đi, avata rực rỡ thế kia cơ mà. Cửa vừa mở kẻ kia như phát điên mà vùng vẫy gã gầm gừ trong cổ họng ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm long lên sòng sọc nhìn thẳng về phía Trần Tư Yến, dường như cô mười không sợ những loại ánh mắt này hay sao ý cô bình thản nhấc chân đi đến đối diện gã kia dựa vào cái bàn phía sau nói:

- Sao nào, bị đánh có đau không?

Cô nhếch môi nhìn gã, tay vòng trước ngực như nhìn một thứ đồ vật dơ bẩn trực tiếp xỉ vả tù nhân xấu số:

- Mặt mũi lẫn lộn thế kia chắc ít có đau nhỉ? Tao không biết mày nhận tiền từ đâu nhưng tao lại tìm thấy mày rồi, đồ khốn! Mày nghĩ mày có thể sạch sẽ phi tang chứng cứ sao nhưng mày khôn lắm đồ ngu ạ, ít ra thì trước khi đi cũng phải nhìn trước nhìn sau xem xung quanh còn ai không chứ!

Vốn dĩ cuộc điều tra đã vào ngõ cụt rồi nhưng bất ngờ là lại tìm được một người bị tự kỷ ở gần hiện trường, mới đầu còn rất từ tốn mà khuyên người đó nói ra những gì mà nó nhìn thấy nhưng mà thấy nhỏ cứ ngơ ngác lắp bắp Trần Tư Yến ngứa mắt không chịu được trực tiếp cho hai bạt tai rồi đe dọa người đó bắt nhỏ nhớ được gì thì nói ra cái đó cuối cùng là tìm thấy hung khí được chôn trong nghĩa trang đi về phía đông cách phim trường gần 8km, chính là một con dao găm nhỏ cùng vài ống thuốc đã dùng rồi, mặc dù không có dấu vân tay nhưng dựa vào miêu tả của nhỏ kia phác họa lờ mờ ra ngũ quan hung thủ sau khi lấy khẩu cung của vài kẻ tình nghi thì cũng tìm ra được hung thủ, gã là nhân viên mới vào đoàn làm hậu cần chưa lâu, nhận khoảng năm triệu rồi nghe theo sai khiến mà làm. Trần Tư Yến tiến tới không nhân nhượng thẳng chân đá cho gã ngã ngửa ra sau, dẫm mạnh lên đầu gối của gã nói:. Truyện Mỹ Thực

- Chị tao bị gãy xương đòn, đầu cũng chấn thương, chân phải khả năng cao sẽ để lại di chứng, mẹ mày... mày có biết bọn tao không được phép bị tật không con chó, tương lai của chị ấy phải làm sao?

Trần Tư Yến vừa nói vừa dẫm mạnh lên chân gã kia, phía trước là từng cú đạp phía sau là mép ghế gã đau đến nỗi gân đều nổi lên trên trán mồ hôi ướt đãm thái dương, thấy cũng đủ rồi Trần Tư Yến âm u thốt:

- Nếu không phải phán mày chung thân tao nhất định giết mày, cơ mà không sao đi tù rồi vẫn sẽ có người chăm sóc mày, beta không phải là không trị được.

Thấy nụ cười kia của alpha gã tù nhân mới chính thức biết sợ, gã biết gã sai rồi nhưng gã không có cơ hội sửa đổi nữa, cuộc đời của gã đến đây là kết thúc rồi. Trần Tư Yến rảo bước đi ra ngoài nhưng vừa mới ra đường lớn đã gặp người quen, cô nhìn thấy Tống Á Hiên và Kim Trân Ninh kìa. Chuyện bọn họ là định mệnh cô cũng đã nghe qua nhưng cô không tỏ ý kiến chuyện của người khác thì tự người khác giải quyết mình sân si làm gì.

Tống Á Hiên không hiểu vì sao vị sư muội này lại hẹn mình đến đây, bọn họ chưa thân đến nỗi có thể cùng đi cà phê trà chiều với nhau như thế này, alpha không có kiên nhẫn hỏi:

- Em hẹn anh có chuyện gì không?

Trước mặt là alpha định mệnh của mình omega không ngại là không được, omega đỏ bừng hai tai ấp úng nói:

- Cũng... Cũng không có gì, chỉ là... cà phê ở đây cũng khá ngon, nên em muốn mời sư huynh thử một lần mà thôi

Alpha lạnh nhạt: Cảm ơn lòng tốt của em nhưng em hãy nhớ anh đã có bạn đời của mình chuyện kia vẫn mong em tự hiểu anh với em là không có khả năng. Đừng viện cớ như hôm nay nữa, rất mất thời gian.

Nói xong alpha lịch sự gật đầu trang bị đầy đủ rồi dứt khoát rời đi, nhìn bóng lưng vững trãi ấy omega có chút tham luyến, hương rượu campari như có như không xông vào mũi omega khiến cô có chút run rẩy, thì ra phù hợp tin tức tố cao là như thế này chỉ cần một chút tin hương đã làm cô rạo rực rồi. Nhưng khi nhớ lại câu nói vừa nãy cô cũng biết alpha dùng anh với em chứ không phải chúng ta alpha là đang phân rõ giới hạn với cô, hai chữ chúng ta kia không phải dành cho cô nhưng con người mà cái gì không phải của mình thì cần gì phải níu với kéo tìm cách giật lấy là được rồi, cần gì phải đi đấu đá tranh giành qua lại cho mệt thân giành giật nhiệt tình một chút là thành của mình ngay ý mà.

Nghiêm Hạo Tường lại dường như không quan tâm lắm vấn đề alpha của mình có omega định mệnh thì phải, triết lý sống của cậu rất rõ ràng: trên đời này không nhất thiết phải tranh giành với ai bởi những thứ thuộc về cậu thì nhất định cậu sẽ đéo bao giờ nhường, dăm ba mấy đứa trà xanh trà lá cậu chấp từng đứa.

Nhưng có vẻ như Nghiêm Hạo Tường coi thường em gái Kim Trân Ninh rồi nha, nhìn coi kìa em ấy mới được mấy hôm đã được Tống Á Hiên hết tỏ thái độ chán ghét rồi đấy, đôi khi chạm mặt sư muội hỏi chuyện cũng biết đáp lại rồi đó đa, omega thấy nó vẫn không phải vấn đề to lớn nhưng đó là chưa đến lúc thôi, mọi chuyện còn đi xa đến nỗi xuất hiện couple định mệnh của Tống Á Hiên và Kim Trân Ninh rồi kia kìa, fan Tống Á Hiên rất không thích kiểu dáng trà xanh này của sư muội nên đã gay gắt tẩy chay couple định mệnh kia. Định mệnh cái quằn què, tự nhiên đang yên đang lành làm alpha độc thân hoàng kim lòi ra định mệnh là thế nào, chê nha!

Tưởng như fan đàn anh đã tỏ thái độ chán ghét rõ ràng omega kia sẽ biết khó mà lui ai mà có dè vào kỳ mẫn cảm vừa rồi của Tống Á Hiên cậu rất cần omega của mình nhưng lại không thấy người ấy đâu khó chịu mãi không thôi thậm chí còn có xu hương tự tổn thương để đè nén cái khó chịu đó, đến tối cả nhà mới vỡ lẽ lúc Tống Á Hiên mới tiến vào kỳ mẫn cảm Nghiêm Hạo Tường đang bị omega kia làm phiền hết lần này đến lần khác nào là cần cậu dạy một đoạn rap, nào là hỏi cậu cách chăm sóc da, nào là hỏi cậu làm sao để sáng tác một đoạn nhạc. Đến lúc cậu hay tin alpha của mình đến kỳ mẫn cảm thì cũng là chuyện của hai tiếng sau rồi, trong công ty ai cũng biết alpha yêu nhất chính là Nghiêm Hạo Tường vậy mà nhỏ này lại hết lần này đến lần khác làm phiền người ta đâm ra làm mất lòng khá nhiều người, nhân viên của bọn họ cũng cứu không nổi omega kia nhưng Lý Phi lại chưa cảnh cáo cô ta lấy một lần Mã Gia Kỳ là alpha lại là lầu 18 lao lên lầu 19 cũng có chút bất tiện cho nên mọi chuyện phải nhờ hết vào đại tỷ ở trên đó bởi vậy đích thân Vương Phỉ mới phải lên tiếng, cô bỏ trống lịch trình một ngày hẹn omega đến phòng tập nói chuyện riêng với cô ta. Hai người ngồi đối diện nhau Vương Phỉ nói:

- Chị có nghe qua về việc của em và Á Hiên nhưng mà em có biết Á Hiên đã có omega của mình rồi hay chưa?

Kim Trân Ninh tỏ vẻ lúng túng: Em... Cái này....

- Em biết, chị khẳng định là em biết. Vậy tại sao em cứ làm phiền nhà người ta vậy hả em? Có lẽ Á Hiên sẽ không so đo với em bởi vì em là người mới nhưng fan của cậu ấy đã tỏ thái độ không hài lòng với em rồi đấy Trân Ninh, em lại muốn nhóm em chưa kịp debut đã hứng đủ gạch đá rồi à? Fan lầu 18 không hiền như fan của các em đến lúc người ta thực sự có hành động không ai cứu nổi các em được đâu.