Ngón tay thon dài của Kiều Tiểu Duy nắm lấy bút chì, xoạt xoạt trên giấy mà vẽ ra những đường cong, một bộ "xuân cung đồ" hiện đại được hình thành dưới ngòi bút, dần dần càng hiện rõ lên.
Một nữ nhân trần như nhộng ngẩng mặt nằm trên giường, hai cái đùi nâng cao lên, bị nam nhân chặt chẽ cầm lấy, nơi hạ thân hai người giao hợp được miêu tả tinh tế. Khu rừng đen tinh mịn lộ ra âm hộ no đủ, hoa môi ướt dầm dề kéo dài thành từng sợi chỉ bạc, hai cánh môi phấn nộn bị quy đầu có đường kính khủng bố làm cho căng ra. Dương vật nam nhân trướng to, thân gậy dữ tợn đáng sợ cứ thế thẳng tiến, nhìn gần lại, có thể tưởng tượng sau khi nhục bổng cứng rắn như thiết này cắm vào, đường đi chật hẹp sẽ bị nghiền áp đáng sợ như thế nào.
Trừ bỏ nơi giao hợp được miêu tả tỉ mỉ như thế, biểu tình trên khuôn mặt của nữ nhân cũng rất sinh động, vừa thống khổ lại vừa sung sướng, hai tay cô ta bắt chặt lấy khăn trải giường, ngón tay lộ ra khớp xương trắng bệch cũng không hề bị bỏ sót.
Nhưng còn về nam nhân, trừ bỏ côn thịt làm người ta ấn tượng kia, rõ ràng là nó đã được phóng đại hơn rất nhiều so với sự thật, chỉ là vài nét bút nguệch ngoạc, vẽ qua loa cho có lệ.
Hứa Diệc Hàm cảm thấy nếu cô là một nhân vật truyện tranh, có lẽ lúc này trên đỉnh đầu sẽ có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
"Kiều, Tiểu, Duy!" Hứa Diệc Hàm đập tay lên bàn, tuy rằng sức lực có chút yếu ớt, nhưng vẫn thể hiện được sự phẫn nộ của bản thân.
Tên đầu xỏ kia liếc nhìn cô một cái: "Gì?"
"..."
Chưa bao giờ gặp qua người vô sỉ như thế, cô cảm thấy nếu nói đạo lý với hắn thì thật đúng là ngu mà, đang suy nghĩ xem nên nói gì, lại nghe hắn chân thành hỏi: "Em cảm thấy anh vẽ vú em nhỏ sao? Anh đã cố gắng hết sức a, đây là anh đã giữ gìn tôn nghiêm cho em cũng như bảo vệ lương tâm của anh, đây là giới hạn lớn nhất rồi."
Hứa Diệc Hàm nhịn xuống cơn xúc động muốn xông lên cho hắn một đạp, tỏ vẻ bình thường, chỉ vào cây gậy thịt kia, liếc xéo hắn một cái: "Em trai của anh làm gì mà được thế này? Anh sử dụng kính lúp à?"
Kiều Tiểu Duy cười hì hì, nhìn thoáng qua kiệt tác của chính mình, cực kì hài lòng nói: "Vì để thể hiện tính khiêm tốn, trên thực tế, anh đã dùng tỉ lệ bản đồ thế giới mà vẽ nó nha. Ai, không còn cách nào, em trai của anh thì quá lớn mà tờ giấy thì lại quá nhỏ."
Không đợi cô trả lời, hắn nói tiếp: "Anh cũng muốn chăm sóc cho hai cái vú của em, nhưng nó quá nhỏ. Nhìn qua, người ta còn tưởng rằng đây là nam nhân nha."
"Tên mặt dày vô sỉ này, làm sao anh có thể tồn tại được hai mươi mấy năm qua thế?"
"Bởi vì anh không ra khỏi nhà." Kiều Tiểu Duy trả lời một cách hợp tình hợp lý.
"Anh, anh..." Hứa Diệc Hàm thế nhưng bị cứng họng.
Kiều Tiểu Duy buông bút, dựa vào lưng ghế, duỗi eo, nhàn nhã mà xoay ghế dựa, biểu tình không chút để ý: "Nếu đã tỉnh, thì về nhà thay quần áo, chúng ta chuẩn bị ra ngoài."
Hứa Diệc Hàm nhíu nhíu mi: "Ra ngoài? Làm gì? Anh và em?"
Kiều Tiểu Duy hơi hơi mỉm cười, nụ cười của hắn làm cô hơi cảnh giác. "Em không phải muốn anh chịu trách nhiệm sao? Nhà của anh, chỉ có mì gói và bánh mì, em lại không thích chúng, anh chỉ có thể ra ngoài mua đồ ăn khác thôi."
Cô ngây ngốc: "... Liên quan gì đến em! Em không muốn ở lại nhà anh!"
"Như vậy sao được, anh đã thu tiền của em thì em phải có ưu đãi, em chẳng những có thể luôn dùng nước ấm nhà anh, còn có thể ăn anh, thao anh, đảm bảo em sẽ không bị thua thiệt. Với lại, anh không thích ở một mình." Hắn hùng hùng hổ hổ nói, làm cô có chút dao động.