Lâm Duẫn Nhi không cho rằng Từ Châu Hiền đơn thuần muốn chỉnh chủ mẫu Lưu thị. Nàng thấp giọng trêu chọc: "Làm sao không giết kẻ thù cho tránh đêm dài lắm mộng. Ái phi để nàng ta sống lâu như vậy không sợ vạn nhất hay sao?".
Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, nàng châm thêm chén trà nóng. Hương trà thanh đạm tràn khắp buồng xe ngựa. Nàng nói: "Giết nàng ta vốn không khó khăn. Nhưng muốn triệt để cắt đứt Thượng thư phủ cùng Thừa tướng gia, thần thiếp còn phải phí chút tâm tư".
Lâm Duẫn Nhi có chút bất ngờ, vốn nghĩ Từ Châu Hiền tơ tưởng vị trí Trữ phi chỉ để báo thù đám người Từ gia. Làm sao lại dính đến cả Thượng thư phủ? Thứ nữ này, thù không ít người đây.
"Úc? Thượng thư phủ cũng đắc tội ái phi?"- Lâm Duẫn Nhi hứng thú hỏi.
Từ Châu Hiền nâng chén trà lên môi, chậm thổi một ngụm, nhiệt khí từng đợt tỏa ra. Nàng cười đáp: "Thượng thư phủ đối với thần thiếp không thù không oán. Bất quá đối với điện hạ, đám người này lại đang gây bất lợi, vẫn nên trừ khử nhanh một chút".
Lâm Hinh Phúc muốn mượn thế lực thượng thư phủ cùng Từ gia để thâu tóm quyền lực. Từ Châu Hiền đã nhìn thấy bước đường này từ sớm mà ra tay trừ khử. Tránh để về sau Lâm Duẫn Nhi sẽ bất lợi.
Lâm Duẫn Nhi không ngờ sẽ nghe thấy đáp án này. Nàng vừa xuất thế đã mất nương thân, ngây ngốc lớn lên, nhìn đủ thế thái viêm lương trong cung. Nàng chưa từng tin ai thật tâm đối đãi cùng nàng. Nhưng từ lúc Từ Châu Hiền xuất hiện, mọi thứ lại như bị đảo lộn. Mỗi bước Từ Châu Hiền tính toán đều là vì nàng. Thật sự, cảm giác này... vừa lạ lẫm cũng vừa hiếu kì...
Từ Châu Hiền còn chưa nhấp ngụm trà, eo lại bị thít chặt, cả thân thể lọt vào lòng ôm của Lâm Duẫn Nhi. Ngữ khí nửa trêu chọc nửa trầm thấp của nàng ấy lại truyền đến: "Ái phi, cô cảm thấy, càng lúc nàng càng khả ái".
Khả ái? Từ Châu Hiền khinh nhăn mày khói, nàng làm sao mà khả ái được? Bất quá, nếu có thể để Lâm Duẫn Nhi tín nhiệm, vậy là đủ.
...
Tại Lưu các viên, phủ thừa tướng. Từ Thi Hiền lại đang chuẩn bị hành lý để Lưu thị ly khai đến Tế miếu. Nha hoàn Ngân Đào một bên thu dọn, lại thấy sắc mặt Từ Thi Hiền không quá tốt. Nàng dè dặt hỏi: "Tiểu thư, người không muốn để phu nhân đi sao?".
Từ Thi Hiền cười lạnh, ả ta chậm rãi mài mực, ngữ khí rắn rết: "Ả tiện nhân thứ nữ kia đang đắc chí. Ta làm sao để ả ta toại nguyện dễ như vậy. Nương thân rời nhà dưỡng bệnh, ta cũng phải báo lại cho bên Thượng thư gia. Như vậy có cữu cữu cùng cữu phu, xem ả ta đắc thắng được bao lâu?!!".
Ngân Đào lại hơi lo lắng, đè thấp giọng: "Bất quá, tiểu thư, nàng ta hiện tại đã là Trữ phi. Nếu sơ xuất, ta sẽ phạm phải tội danh mưu hại hoàng thất. Lúc đó khó mà xử trí".
Từ Thi Hiền cười càng sâu, tiếu ý lạnh lùng như băng, ả ta gằn giọng: "Trữ phi? Ả tiện nhân đó chẳng qua ngu xuẩn đến cực điểm!! Ả ta nghĩ trèo lên làm Trữ phi thì sẽ được làm hoàng hậu?! Làm thê tử của tên ngốc mà muốn thành mẫu nghi thiên hạ?! Mộng cũng thật đẹp!! Toàn là hữu danh vô thực cả thôi, để rồi xem, ả ta có ngồi vị thế đó lâu dài bao lâu?!!".
Nói xong, Từ Thi Hiền một mạch hạ bút trên giấy tuyên thành. Nét mực bị dằn mạnh đến thấm ướt trang giấy. Ngân Đào có chút khiếp sợ, vội đẩy nhanh động tác, mau chút sắp xong y trang.
Một khắc sau, mực đã khô. Từ Thi Hiền lại giao phong thư đó cho Ngân Đào, ra hiệu nàng ta mang qua bên phủ thượng thư. Còn đặc biệt dặn dò, nhất định không để ai thấy.
Ngân Đào nhận lệnh ly khai, lúc ra khỏi Từ gia, sắc mặt nàng ta đều phát trắng. Nàng ta lại cư nhiên không đi phủ Thượng thư, mà là rẽ vào ngõ nhỏ mất hút.
...
Mấy ngày sau, kinh thành truyền đi đồn đãi. Là phu nhân phủ Thừa tướng, cư nhiên phát điên. Mà Thừa tướng gia lại tin đây là điềm gỡ, lập tức đày ải phu nhân đầu ấp tay gối ra ngoại thành. Quả thật nào giống tác phong Từ gia coi trọng mặt mũi.
Thượng thư phủ hay tin thì đinh ninh như vậy, lớn tiếng đòi Từ Khải công đạo. Làm sao lại để người Lưu gia bọn họ lưu lạc như vậy. Từ Khải lại cho rằng, đồn đãi này là do phủ Thượng thư thả ra để bôi xấu mặt mũi hắn. Nhất thời quan hệ hai nhà liền như nước với lửa.
Lâm Hinh Phúc hay tin thì sắc mặt không mấy tốt đẹp. Vội đánh tiếng muốn cầm hòa, nhưng lại vô dụng. Cuối cùng, một ám vệ thông tri, nàng ta mới biết. Ngày Lưu thị quyết định ra phủ cũng là ngày lại mặt của Từ Châu Hiền. Gán ghép hai chuyện này lại, nàng ta tin Từ Châu Hiền giở trò quỷ. Nghĩ đến đây, nàng ta nén không được mà giật mình. Nữ quân quý này, thủ đoạn có bao nhiêu thâm sâu đây?
Tất nhiên, nếu Lâm Hinh Phúc biết được, tin đồn chính là do Từ Châu Hiền thả ra, hẳn sẽ càng giật mình.
...
Nhập hạ, Từ Châu Hiền đã mười bốn tuổi. Lâm Duẫn Nhi gần nhất lại càng bận bịu, ra cung cũng ngày một thường xuyên. Chuyện này đều nhờ Từ Châu Hiền bưng bít, tránh gây hiềm nghi cho người khác trong cung.
Cứ nghĩ nàng là thứ nữ thì chẳng quản thúc Đông cung được bao lâu. Ai ngờ, nàng không những quản thúc Đông cung trên dưới chỉnh tề, mà còn dồn đám tai mắt của hoàng hậu vào góc tường, không nhảy nhót được gì. Như một đám giun dế mà không dám hé răng trước nàng.
Vô thanh vô thức, từ một thứ nữ quê mùa, nàng đã biến thành Trữ phi cao quý của cả Đông cung. Đi đến đâu, người khác liền phải quỳ xuống hành lễ với nàng đến đó.
Nàng rất nhanh thì gả vào hoàng gia được một năm. Thời gian này kinh thành thập phần yên tĩnh, nhưng với nàng lại không là vậy. Nếu nói thành công nhất, hẳn là việc đẩy đưa Thúc Uân ra mắt thánh thượng. Thuận lý thành chương trở thành quốc sư có phép tiên bên người hoàng đế.
Như vậy, một Lệ phi thổi gió bên tai, một quốc sư đạo mạo. Từ Châu Hiền dễ dàng chi phối Lâm đế hơn ai cả, triều đình vì thế mà lũng đoạn không ít.
Hoàng thượng mê tín, quan lại thầm than. Năm lần bảy lượt đòi trừ khử quốc sư yêu nghiệt, nhưng cuối cùng đều bị thánh thượng bác bỏ. Mà kể cũng kì lạ, long thể vốn vì điều chế tiên dược mà lụn bại vài năm nay. Không rõ quốc sư đã làm gì, gần nhất tinh thần người lại luôn thần thanh khí sảng.
Từ Châu Hiền vận cung trang, ngả người trên nhuyễn tháp dưỡng thần. Nghe thấy có nha hoàn từ cung Lệ phi cầu kiến, nguyên lai lại đòi hương liệu chỗ nàng. Từ Châu Hiền phất tay, Bạch Thúy liền hiểu ý đưa túi hương cho nha hoàn kia.
Nha hoàn lập tức bí mật ly khai, một đường thuận lợi quay về tẩm cung Lệ phi.
Từ Châu Hiền chống tay cười nhạt, loại hợp hoan tán có tác dụng gây nghiện này, quả là có tác dụng cho chuyện phòng the của Lâm đế cùng Lệ phi nhỉ. Lại nghe thấy Bạch Hạ tiến đến bẩm báo: "Bẩm Trữ phi, lễ sinh thần của người đã chuẩn bị chu tất, chỉ còn chờ phát thiếp mời nữa thôi".
Từ Châu Hiền không mở mắt, nét mặt đạm nhiên, nàng khẽ nói: "Bên Từ gia đã có tin?".
Bạch Hạ nghĩ một lúc mới nói: "Hồi Trữ phi, đúng là như vậy, nhị tiểu thư cứ cách ba hôm đều sẽ bí mật đến Tương vương phủ. Ngoài ra... dường như lễ vật nhị tiểu thư chuẩn bị cho người cũng đã hoàn tất".
Từ Châu Hiền nghe đến đây mới hơi mở rèm mi, nàng cười lạnh, sinh thần này của nàng... rất đáng chờ mong đây. Nàng chậm rì rì ngồi dậy, ngữ khí thản nhiên: "Bên Tứ Thiên thế nào?".
Tứ Thiên chính là nha hoàn thiếp thân của Lâm Duẫn Nhi, cũng là một beta thân thủ phi phàm. Bất quá, nha hoàn này ít nói, tâm tư lại cẩn thận, ngoài Lâm Duẫn Nhi dường như không nói chuyện với ai khác. Chẳng qua, Từ Châu Hiền cũng như nàng ta, cũng làm việc vì Lâm Duẫn Nhi, mất một năm bồi dưỡng mới có chút qua lại.
Bạch Hạ cẩn trọng hồi đáp: "Hồi Trữ phi, vẫn chưa có tin tức gì. Hẳn Trữ quân vẫn hồi cung".
Từ Châu Hiền gật đầu đã biết. Lâm Duẫn Nhi ra ngoài đã gần tròn một ngày, vẫn chưa hồi cung, hẳn chuyện lần này là chuyện phí nhiều tâm tư.
Từ Châu Hiền chưa từng hỏi Lâm Duẫn Nhi chuyện liên quan đến thế lực bên ngoài. Nàng chỉ lẳng lặng bồi bên trượng phu mình, vì nàng ấy mà thu xếp ổn thỏa những chuyện khác. Không để nàng ấy phải bận lòng.
...
Nửa tháng sau, nhập hạ tiết trời oi bức, hoa lê trong Đông cung nở rộ từng tán trắng xóa. Đầu giờ tỵ, Trữ phi mở trà yến mừng sinh thần. Trữ phi chỉ cho mời vài quân quý cùng vài hoàng tộc đến dự yến. Không làm hưng sư động chúng, bất quá vẫn đầy đủ lễ nghi.
Giờ tỵ ba khắc, Đông cung lần đầu mở cổng đón khách khứa, trước giờ chưa có cung phi nào của Đông cung dám bày yến như vậy.
Có thể nói, Từ Châu Hiền lộng quyền vô cùng, lợi dụng vị trí Trữ phi, bức ép khắp Đông cung đều phải nghe nàng. Dù trước mặt không nói, nhưng vài mama cung tỳ sau lưng vẫn thì thầm nghị luận. Từ Châu Hiền lợi dụng vị thế "bảo mẫu" của Lâm Duẫn Nhi mà tùy tiện ra quyền. Bất quá, Từ Châu Hiền lại thấy những lời này rất êm tai.
Trà yến bày ra đầy đủ, người đến dự không có trong hậu cung Lâm đế, cả Vu hậu cũng cáo bệnh không đến. Chỉ có quân quý khuê các, còn có Từ Thi Hiền cùng thế nữ đương triều, Lâm Hinh Phúc.
Khách khứa tề tựu đông đủ, Từ Châu Hiền vận cung trang lộng lẫy, dẫn theo Lâm Duẫn Nhi ra mặt. Từng bước nàng đi, cung cách sâm nghiêm, không dài không ngắn. Mới một năm không gặp, nàng đã biến thành Trữ phi quyền lực đầy tay.
Lâm Hinh Phúc lẳng lặng nhìn Từ Châu Hiền, quả thật đều sắp đâm đau mắt nàng ta. Từ Châu Hiền hiện tại so với những ngày đầu nàng ta bắt gặp cơ hồ là một trời một vực. Vóc người tiêm nhược ấy bây giờ đâu còn đơn bạc, mà đã giấu mình trong cung trang hoa lệ.
Lâm Hinh Phúc không tiếng động hít sâu, quân quý thông tuệ như Từ Châu Hiền, hà cớ gì lại ngu xuẩn đâm đâu vào tên ngốc như Lâm Duẫn Nhi?
Lại trông thấy Lâm Duẫn Nhi đang một mặt mộng bức, nhu thuận theo chân Từ Châu Hiền như gà con theo mẹ, Lâm Hinh Phúc càng chướng mắt.
Từ Châu Hiền đến, nhất tề quan khách đều phải hành lễ. Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Lâm Hinh Phúc cùng Từ Thi Hiền, nàng lại có chút hả hê. Lôi kéo Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống trà kỉ chủ vị trên chính đài, lúc này nàng mới phất tay miễn lễ.
An vị mất một khắc, Từ Châu Hiền mới thư thả nói: "Trà yến là để mừng thọ bản cung, bản cung rất vui vì đến đông đủ thế này".
Nhất tề liền có vài kẻ xưng không dám. Lời qua tiếng lại khách sáo một lúc, lại trông thấy Lâm Duẫn Nhi nhàm chán ngáp.
Từ Châu Hiền thấy vậy liền nhẹ giọng: "Điện hạ không vui?".
Lâm Duẫn Nhi thành thật gật đầu, bĩu môi mất hứng, mắt phượng nhập nhòe. Từ Châu Hiền cười khẽ, từ tốn vuốt thẳng nếp áo cho Lâm Duẫn Nhi, nói: "Cũng đến giờ nghỉ trưa của điện hạ, không bằng điện hạ lui về tẩm điện nghỉ một lúc. Khi nào xong việc, thần thiếp đến bồi người?".
Lâm Duẫn Nhi hàm hồ gật đầu, nhu thuận đứng dậy, để mama dẫn mình đi nghỉ. Lâm Hinh Phúc thấy cảnh ấy đã nén không được chán ghét.
Tước quý trước giờ truy đuổi cường hãn, mọi tước quý đều có khao khát trở nên cường đại, nào có loại ngu si hài đồng như Lâm Duẫn Nhi? Đã vậy, Từ Châu Hiền lại nhất mực chọn lựa tước quý này, thật không thể hiểu được.
Lâm Duẫn Nhi đi rồi, Từ Châu Hiền liền là người chủ vị tại đây. Yến qua ba tuần trà, khách khứa liền dâng lễ vật lên mừng thọ. Từ Châu Hiền cười nhạt, không từ chối. Bất quá đều phân phó Bạch Thúy chuẩn bị sẵn quà đáp lễ.
Duy nhất Từ Thi Hiền, lại lần nữa bộc lộ họa kĩ của mình. Họa hẳn một bức thiên hạc quy sơn mà tặng sinh thần Từ Châu Hiền. Trùng trùng điệp điệp cánh hạc bạch sắc cùng quy tụ về ngọn núi cao ngất, khí chất tựa như vân khinh xuất tụ, rất đẹp mắt.
Quả nhiên bức họa vừa phô bày, khách khứa liền tán thưởng không ngớt, không hổ danh là tài nữ kinh thành, họa kĩ không phải loại tầm thường có thể so sánh.
Chẳng qua, ngồi tại chủ vị, nữ nhân cung trang sâm nghiêm, lại chỉ cười lạnh ngắm nhìn.