Trống canh một vang lên, Từ Châu Hiền tỉnh giấc. Trước mắt nàng vẫn là sa trướng thêu kim long quen thuộc.
Không lửa nóng...
Không bốn bề sụp đổ...
Cũng không tăm tối...
Tất cả nhắc nàng, nàng đã trở về Đông cung mà không phải đêm thừa chết thiếu sống đó.
Lâm Duẫn Nhi không ở đây, hẳn đã bận bịu có việc rồi. Cũng phải, mọi thứ xảy ra quá nhanh, phá vỡ mọi suy tính, tất yếu cần có sự chuẩn bị khác, sắp xếp khác.
Từ Châu Hiền chậm rãi nhu mi tâm, cơn đau đầu đã giảm bớt năm, sáu phần. Bạch Hạ hầu bên giường lập tức nhận ra nàng đã tỉnh, vội khinh cước tiến đến: "Trữ phi, người đã tỉnh? Có cần nô tỳ gọi thái y cho người không?".
Từ Châu Hiền chống một tay ngồi dậy, vòng băng quanh đầu vẫn làm nàng phá lệ nhu nhược. Nàng nhẹ giọng: "Không cần thiết".
Bạch Hạ thấy vậy vội vén mành che, cẩn trọng đỡ nàng. Bạch Thúy bên ngoài cũng tiến vào, đặt ấm chén trà lên bàn. Nàng vội bước đến gần giường bệnh, đỡ một bên khác của Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền lại không quá thích như vậy, nàng tuyệt không yếu ớt như thế. Nàng thản nhiên ra lệnh: "Bản cung muốn tắm rửa".
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy nhìn nhau, Từ Châu Hiền tắm rửa không phải không thể, bất quá người thương thể chưa lành như nàng, lại vẫn bình thản đến vậy, quả thật hiếm thấy.
Bạch Hạ cùng Bạch Thúy nhanh chóng hầu hạ Từ Châu Hiền tắm rửa. Suốt quá trình đều thập phần cẩn dực, như thể sợ làm nàng vọng động đến vết thương.
Lăn lộn gần canh giờ, mọi thứ mới xong. Từ Châu Hiền thay trung y bạch sắc, như trước dựa ngồi trên giường bệnh. Bạch Hạ vén gọn mành che lên, đốt nến sáng rực tẩm điện. Lúc này Từ Châu Hiền mới biết, nguyên lai trời đã tối rồi.
Bạch Thúy nhẹ nhàng hỏi: "Trữ phi, người muốn dùng thêm cháo không?".
Từ Châu Hiền chậm rãi lắc đầu, vị thuốc đắng đầy khoang miệng, nàng không có khẩu vị.
Thái y cũng có dặn dò, Trữ phi gần nhất sẽ không muốn ăn uống, vậy nên các nàng cũng không thể ép uổng.
Từ Châu Hiền cứ vậy ngồi ngẩn người, trong điện không đốt hương liệu gì, cốt yếu là sợ Từ Châu Hiền bị đau đầu thêm.
Chợt thị nhân bên ngoài tiến vào, cẩn dực quỳ hành lễ, xong lại báo điện hạ đã về. Từ Châu Hiền gật đầu đã biết. Lại thêm nửa canh giờ mới trông thấy Lâm Duẫn Nhi phủ hờ ngoại bào sạch sẽ tiến vào.
Trên người nàng ấy mang theo hơi nước, đoán chừng là vừa thanh tẩy xong. Cứ vậy tiến đến bên giường ngồi xuống, nâng tay chạm vào trán Từ Châu Hiền, ôn nhu hỏi: "Còn đau đầu không?".
Từ Châu Hiền nhẹ nhàng lắc đầu, nàng đạm thanh hỏi: "Điện hạ đã dùng vãn thiện?".
Lâm Duẫn Nhi cười khẽ gật đầu, Từ Châu Hiền lại nhìn ra mơ hồ trào phúng trong tiếu ý nàng ấy. Nàng liền nhẹ giọng: "Điện hạ, làm sao vậy?".
Lâm Duẫn Nhi tháo ngoại bào xuống, để lộ trung y trắng muốt như tuyết. Bạch Thúy liền hiểu ý, tiến đến đón lấy, giắt lên giá gỗ.
Lâm Duẫn Nhi phất tay thối lui hết thị nhân, lúc này mới nói: "Chẳng qua phụ hoàng bày yến mừng cô "khỏi bệnh" mà thôi. Còn có, vài quan viên muốn nhét quân quý nhà họ vào lòng cô".
Từ Châu Hiền nghe thấy cũng vô thức cười nhẹ, ý vị mỉa mai. Nàng nói: "Điện hạ tốt nhất đừng thu bọn họ vào".
Lâm Duẫn Nhi lúc này lại mỉm cười, nàng vén chăn, chen chúc vào ngồi cạnh Từ Châu Hiền. Dường như tâm tình bỗng chốc rất tốt. Đáp ứng lời Từ Châu Hiền: "Ưm, cô nghe lời ái phi".
Từ Châu Hiền cảm thấy có điểm không đúng, đây không giống tác phong hành sự của Lâm Duẫn Nhi. Nàng ấy bản tính vốn đa nghi, dù là chuyện gì cũng sẽ kĩ càng tra xét. Nàng ấy tuyệt sẽ không làm gì tùy tiện như vậy, càng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói kẻ khác, bao gồm cả nàng.
Từ Châu Hiền sâu kín nói: "Điện hạ, người không nên như vậy". Quá dễ tin người, đó không phải tốt. Kể cả là nàng, nàng ấy cũng không nên tùy tiện nghe theo như vậy.
Thông minh như Lâm Duẫn Nhi làm sao không hiểu ý tứ của Từ Châu Hiền. Nàng chỉ cười nhẹ, ôm trọn Từ Châu Hiền vào lòng, vòng tay mềm mại mà hữu lực, nàng thì thầm: "Lời của ái phi, cô đương nhiên phải nghe, ái phi vĩnh viễn sẽ tốt với cô, đúng không?"
Đây là lời Từ Châu Hiền từng nói với Lâm Duẫn Nhi, nàng cũng không thể phản bác. Lâm Duẫn Nhi tiếp xúc quá gần, tin tức tố cường hãn của nàng ấy ẩn ẩn chui vào tuyến thể nàng, tựa như lông vũ gãi ngứa, chọc người nhộn nhạo.
Từ Châu Hiền có điểm không kịp thích ứng, nhưng vẫn nhu thuận dựa vào lòng Lâm Duẫn Nhi. Trần giải nói: "Điện hạ, đám quý tộc đó chắc chắn tâm tư bất thiện. Bọn họ đẩy quân quý cho người là muốn cài tay chân vào Đông cung thám thính. Chuyện này, người ra mặt không tiện, cứ để thần thiếp xử trí".
Quả thật, một tước quý nhất mực từ chối quân quý, cùng một Trữ phi độc đoán không chấp nhận nạp thiếp. Đương nhiên, vế sau sẽ nghe thuận tai hơn.
Lâm Duẫn Nhi ôm Từ Châu Hiền vào lòng. Thân nhiệt trên người nàng rất nóng, còn có vị đạo rượu nồng còn sót lại, hòa cùng hương hoa lê từ trong xương cốt, vô cùng dễ ngửi.
Từ Châu Hiền không rõ mình đau đầu hay sao, lại cảm thấy vị đạo của Lâm Duẫn Nhi thế nhưng có thể trấn an nàng. Lại nghe Lâm Duẫn Nhi tri kỉ hỏi: "Ái phi, có muốn ngủ thêm một lúc không?".
Từ Châu Hiền nhẹ giọng hồi đáp: "Đều đã ngủ một ngày, thần thiếp không ngủ được".
Lâm Duẫn Nhi cười khẽ, tiếu ý mơ hồ hàm chứa sủng nịch. Nàng chậm rãi nâng mặt Từ Châu Hiền lên. Dùng ngón cái nhu nhu mi tâm cho nàng. Còn mấy ngón tay thon dài khác, lại như ôm trọn lấy khuôn mặt nàng, từ tốn che chở.
"Nếu không ngủ được, cùng cô nói chút sự"- Lâm Duẫn Nhi ôn nhu nói.
Từ Châu Hiền cũng nghe theo, một đôi đồng tử trơn bóng nhìn đối phương.
Lâm Duẫn Nhi tâm tình rất tốt, vừa nhu nhu vừa nói chuyện phiếm: "Ái phi có biết bên ngoài đồn đãi vì sao cô khỏi "bệnh ngốc" không?".
Từ Châu Hiền khinh mày, dường như cũng có hứng thú. Liền nghe đối phương nửa đùa nửa thật nói: "Bọn họ cho rằng ái phi vì cô trọng thương, cô là tước quý trọng tình phối ngẫu. Vì thế cô đau lòng đến cực điểm mà đả thông kinh mạch, tự khắc hết si ngốc".
Từ Châu Hiền cảm thấy lời này có điểm khó tin. Nàng khinh mày khói, đầu ngón tay của Lâm Duẫn Nhi lại vuốt dọc theo chân mày của nàng. Động tác này quá mức thân mật, Từ Châu Hiền có chút ngây người.
Lâm Duẫn Nhi đương nhiên biết Từ Châu Hiền sẽ không hứng thú với loại chuyện này. Vậy nên nàng nói sang chuyện khác: "Úc, dường như cô chưa kịp nói với ái phi, khi nãy Lâm Hinh Phúc vừa cầu bệ hạ ban hôn. Nhị tỷ của nàng đã được ban hôn cùng nàng ta rồi. Hẳn vào nhập hạ sẽ cử hành hôn lễ".
Quả nhiên, so với lời khi nãy, Từ Châu Hiền nghe chuyện này xong thì lưu tâm hơn nhiều. Được ban hôn? Đoán chừng người ngoài nhìn vào đã đinh ninh một đôi bích nhân, thập phần cứng đôi. Bất quá, nàng cũng thấy Lâm Hinh Phúc cùng Từ Thi Ảnh rất xứng đôi. Tra nữ tiện nữ, đúng là trời sinh một đôi.
Chẳng qua, nghĩ kĩ một lúc, Từ Châu Hiền lại biết không ổn. Lâm Hinh Phúc gấp gáp cần tứ hôn. Chắc chắn thượng thư phủ cùng Từ gia lại hòa hảo, hợp lực về chung một thuyền, ủng hộ cho phe phái Lâm Hinh Phúc. Mà Từ Thi Ảnh chuẩn xác là cầu nối rõ ràng nhất.
Từ Châu Hiền hơi mím môi.
Chỉ nghe Từ Châu Hiền êm ái nói: "Lần trước nhị tỷ làm lễ cập kê, cư nhiên không mời thần thiếp. Lần này đại hôn, thiếp mời điện hạ để thần thiếp đến dự có được không?".
Lâm Duẫn Nhi cong môi, tiếu ý mang theo một cỗ dung túng. Nàng vẽ vời gì đó ở đuôi mắt Từ Châu Hiền, thì thầm như tình nhân bên tai: "Ưm, nếu ái phi muốn hàn huyên cùng tỷ muội, cô làm sao dám cản đây?".
Từ Châu Hiền lập tức quy củ nói: "Tạ điện hạ".
Lâm Duẫn Nhi lại như bị chọc cười. Nàng thít chặt vòng ôm, ôm trọn Từ Châu Hiền vào lòng, nhỏ giọng nói: "Cô muốn tranh quyền, cô muốn hoàng vị. Ái phi có muốn đi cùng cô không?".
Từ Châu Hiền lại chỉ cười khẽ, ý vị như xuân phong tan chảy băng tuyết. Mềm nhẹ đáp: "Thần thiếp là người của điện hạ, vĩnh viễn sẽ theo người. Điện hạ nếu muốn có giang sơn, thần thiếp liền cam tâm vì người chuẩn bị long bào...".
Lâm Duẫn Nhi nghe xong tiếu ý càng thêm sâu. Nàng rất may mắn, vì nàng có trong tay nữ nhân có thể phò nàng xưng đế thiên hạ...
...
Lâm Duẫn Nhi hồi tỉnh đã là kì tích. Nhưng càng kì tích khi nàng công khai đứng trên điện thánh tranh quyền.
Ba châu phía nam cận kề đốc thúc thu thuế. Lấy danh nghĩa phân ưu bệ hạ nhiều năm lao lực, Trữ quân thế nhưng khảng khái đứng ra nhận trách nhiệm lần thu thuế này.
Lâm Hinh Phúc mặt đều trắng đi, nàng đã đợi mấy năm, nhìn chằm chằm công việc béo bở này. Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi cư nhiên nhảy ra đoạt tay trên. Quả thật tức chết nàng ta!!
Lâm đế cũng không muốn giao cho Lâm Duẫn Nhi trọng quyền như vậy. Phải biết ba châu này là nguồn quốc khố lớn, hơn cả còn là lương binh. Trao vào tay Lâm Duẫn Nhi, chẳng khác nào giao hẳn vào tay nàng một lưỡi dao bén. Kẻ ôm khư khư hoàng vị như hắn làm sao an tâm?
Bất quá lời lẽ Lâm Duẫn Nhi lại vô cùng hùng hồn. Lấy lý do mười mấy năm nhọc lòng phụ hoàng, lần này xin được góp tay phân ưu. Phân trần lúc cứng lúc mềm, trực tiếp bức Lâm đế phải nghe theo.
Triều đình quan viên đều sợ hãi không thôi. Lâm Duẫn Nhi thông tuệ đến như vậy, thâm sâu đến như vậy, tuyệt đối là nhân vật không dễ chọc nữa. Làm sao còn ai dám gán ghép hai tự ngu xuẩn cho nàng. Lúc đó mới thật sự là trò cười lớn, ngươi nghĩ Trữ quân ngốc? Đầu óc ngươi mới không bình thường!!
Kinh thành vì thế mà thêm một phen nháo nhào sôi sục. Những kẻ từng cười nhạo Từ Châu Hiền đâm đầu lấy tên ngốc, hiện tại không dám buông một lời châm chọc. Ngược lại còn là cảm thán, không ngờ thứ nữ xuất thân ti tiện lại may mắn như vậy, đánh bậy đánh bạ lại có thể bám đuôi phượng hoàng.
...
Lâm Duẫn Nhi đã trở thành hoàng tước bình thường. Tự khắc có nhiều chuyện kéo đến.
Nửa tháng sau, Từ Châu Hiền bình phục bảy tám phần, vết thương sau đầu đã lành hẳn. Bất quá di chứng đau đầu vẫn cần dùng thuốc nhiều năm mới mong thuyên giảm.
Nàng vừa bình phục, Vu hậu liền cho người gọi nàng vào cung. Từ Châu Hiền vừa nghe thông truyền xong thì cười lạnh lùng. Xem ra đã có vài kẻ gấp gáp không chịu được rồi.
Vu hậu nhìn hành sự thì tưởng như nàng ta rất si tình Lâm Duẫn Nhi, đến mức không màng luân lý. Chẳng qua chung đụng nhiều năm, nàng ta lại chẳng nhận ra Lâm Duẫn Nhi giả ngốc, nàng không tin nàng ta có bao nhiêu chân tình.
Hiện tại, nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi không ngốc, nàng ta làm sao chịu để yên đây. Từ Châu Hiền lại muốn xem vị mẫu hậu này sẽ giở được trò gì.
Thật ra hoàng hậu chính là mượn cớ gọi Từ Châu Hiền vào để bàn tính chuyện nạp thiếp cho Trữ quân. Còn chuẩn bị sẵn mười mấy quân quý khuê các, để Từ Châu Hiền đến rồi mang về là được.
Đám quân quý kia cũng vạn phần kích động, chủ yếu là dung mạo Lâm Duẫn Nhi quá xuất chúng, bọn họ từng mấy lần thấy Trữ quân trên yến tiệc. Chỉ tiếc hận mỹ mạo thế nhưng bị ngốc. Nay Trữ quân "hết ngốc", bọn họ ngại gì không bám lên long sàn.
Vậy nên đầu giờ ngọ, tẩm cung Vu hậu lại truyền ra nói cười đông đúc. Trữ phi đã bị trọng thương, lại có Vu hậu chống lưng. Lần này bọn họ đã chắc chắn rằng sẽ được vào Đông cung, thế nên cả hạ nhân hồi môn cũng mang theo. Thần sắc của đám quân quý có mặt đều một bộ thẹn thùng như tức phụ vừa về phu gia.
Giữa lúc oanh yến ồn ào, thị nhân lại thông truyền Trữ phi đến.
Cứ nghĩ Từ Châu Hiền vừa dạo quỷ môn quan, hẳn chẳng còn chút khí thế, nếu có thì cũng là cậy mạnh. Nào ngờ lúc Từ Châu Hiền lộ diện, bộ dạng vẫn uy khí át cả quần phương.
Chỉ thấy nàng vận phượng bào hắc sắc thêu chỉ bạc. Từng đường thêu tinh xảo nở rộ, phượng hoàng giương cánh trong liên trì ẩn hiện, thập phần quý khí. Viền tay áo thêu ám văn quân quý.
Ba ngàn tóc đen nàng vãn hờ một nửa, trâm phượng ngậm ngọc cài lệch, phục sức thanh nhã mà xa xỉ, càng thêm cao quý phi phàm. Vì chứng đau đầu, nàng không thể đội phượng quan. Nhưng cũng không vì thế mà suy giảm khí thế.
Môi nàng phủ lớp yên chi hồng nhuận, đồng tử cổ kính như gương đồng, mày khói khinh khinh. Dung mạo không xuất chúng, nhưng khí thế át quần phương. Bễ nghễ tại nơi cao nhìn xuống, nhất tề ai cũng khiếp sợ vô cùng.