10.
Tôi dựa vào cửa ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thì đã là nửa đêm, một ngày không ăn uống làm cho cơn đau dạ dày của tôi càng trở nên đau đớn, khó chịu.
Tôi đột nhiên hoài niệm cuộc sống trước kia của chúng tôi.
Khi đó cuộc sống của chúng tôi bữa đói, bữa no, trải qua một ngày chỉ với một cái bánh bao.
Thẩm Chí cực kì gầy yếu.
Tôi coi hắn như em trai mà chiếu cố, thường nhường hết đồ ăn của mình cho hắn.
Theo thời gian, tôi bị đau dạ dày, ban đêm tôi đau đến mức không thể ngủ được.
Thẩm Chí tay run run, nhẹ nhàng xoa bụng tôi.
Trong mắt hắn là khổ sợ và sợ hãi.
Chúng tôi nằm ôm nhau ở một chỗ, là những người thân nhất trên thế giới này.
Nhưng bây giờ, tôi tự ôm chặt cơ thể của mình.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh.
Thẩm Chí rất độc tài, hắn không có khả năng không biết hành vi của bọn trợ thủ.
Chẳng qua là hắn dung túng.
Hắn có nhiều người quan trọng hơn để chăm sóc.
Nước mắt tôi rơi xuống sàn nhà, tôi cố kiềm chế không để mình trông quá mức chật vật.
11.
“Cốc cốc──”
Cánh cửa tôi đang dựa lưng đột nhiên chấn động.
Tôi câm lặng, mang theo vài phần hi vọng mà hỏi:
“Ai?”
Ngoài cửa trầm mặc một lúc.
“Niệm Niệm, là anh.”
Giọng nói này tôi rất quen thuộc.
Tôi ráng chống đỡ thân thể đứng lên.
Cánh cửa được mở ra.
Đó là Tống Kha Dữ, chỉ có một mình anh ấy.
Tôi nhìn hắn rồi cười khổ: “Sao lúc nào cũng bị anh thấy dáng vẻ chật vật của em thế?”
Trên tay anh ấy bưng tô mì nóng hổi, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi, mang theo một chút trìu mến: “Niệm Niệm, anh là bác sĩ của em, anh sẽ luôn ở bên chăm sóc em.”
Nói dối, rõ ràng anh ấy đã ở bên cạnh hầu hạ Mạnh Châu mấy ngày.
Tất cả mọi người đều đang gạt tôi!
Tôi hất mạnh tay anh ấy ra, giọng tôi có chút kích động.
“Anh không phải là người của tôi, anh là người của Thẩm Chí, tất cả mọi người đều thuộc về Thẩm Chí!”
Tống Kha Dữ không nói gì, anh ấy ôm chặt lấy tôi, tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Niệm Niệm, đừng sợ, anh sẽ ở bên chăm sóc em.”
Tay tôi nắm chặt áo anh ấy.
“Tống Kha Dữ, tại sao mọi người đều thay đổi, tại sao Thẩm Chí đột nhiên không cần tôi nữa?”
Hai tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt tôi, hơi dùng lực một chút, anh ấy đối mặt với tôi cùng đôi mắt ngấn lệ.
Nụ hôn của anh ấy nhẹ nhàng phủ lên trán tôi, mang theo sự thành kính cùng trân trọng.
“Sẽ không, anh sẽ vĩnh viễn đứng về phía em. Em sẽ vĩnh viễn có được anh, Niệm Niệm, đừng sợ.”
Tôi cảm thấy có một sự an tâm khó tả trong vòng tay của Tống Kha Dữ.
Cảm xúc của tôi dần dần bình tĩnh lại, tôi để anh ấy đút từng miếng mì cho tôi.
12.
Những ngày sau đó, Tống Kha Dữ ngày nào cũng đến.
Tôi ngồi trong phòng, đứng trước cửa sổ.
Trong vườn hoa, hoa đã nở rộ, cầu vồng như xuất hiện trên mặt nước đài phun nước.
Hết thảy mọi thứ đều vô cùng mộng ảo.
Tôi mở cửa sổ, nhoài người ra ngoài.
Tôi kiễng chân lên, dường như chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là có thể rơi vào cảnh đẹp trước mắt.
“Niệm Niệm!!”
Đột nhiên, một lực bất ngờ ôm tôi kéo về sau.
Cánh tay người đàn ông ôm lấy tôi không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
“Niên Niệm, em đừng dọa tôi, em đừng dọa tôi...”
Là Trần Thanh.
Vẻ trêu chọc thường ngày trên mặt anh ta đã biến mất, sắc mặt anh ta trở nên hung dữ đáng sợ.
Là bộ dáng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi không trả lời Trần Thanh.
Anh ta giống như đang ôm đứa trẻ, một tay từ phía sau ôm eo tôi, còn tay kia nâng mông tôi.
Cả cơ thể tôi nằm trong vòng tay anh ta, bị khóa chặt lại, không thể quay đầu.
Trần Thanh không nói chuyện, cứ vùi đầu vào hõm vai tôi.
Giống như một con chó con đang nũng nịu tìm kiếm cảm giác an toàn, đã thu lại mọi sự hung hãn.
Trong lòng tôi cảm thấy phức tạp, tay vỗ nhẹ vào cánh tay đang ôm eo tôi của anh ta.
“Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nhìn ra bên ngoài một chút, không nghĩ đến chuyện nhảy xuống.”
Khi nói lời này đến chính tôi thậm chí còn không tin, nhưng nó đã làm yên lòng Trần Thanh.
Anh ta trầm mặc một lúc.
Đột nhiên anh ta nắm lấy tay tôi thật chặt, mười đầu ngón tay của anh ta đan chặt vào mười đầu ngón tay tôi.
“Hắn không biết quý trọng, anh đến yêu em được không? Anh đến yêu em, anh đến làm chó của em. Niệm Niệm, anh sẽ nghe lời.”