22.
Về sau Thẩm Chí không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nhưng tôi biết rõ hắn đã tới đây.
Tôi có thể cảm nhận được cái ôm khiến tôi suýt nghẹt thở vào ban đêm.
Nhưng nếu Thẩm Chí đã không nói thì tôi cũng coi như không biết.
Chúng tôi đã không thể quay trở lại được nữa rồi.
Lần này Tống Kha Dữ đã không thất hứa.
Anh ấy luôn ở bên cạnh làm bạn, chăm sóc tôi mỗi ngày.
Những cửa sổ đã bị đóng chặt cũng được mở ra.
Ánh nắng hòa quyện với hương hoa thơm ngát, tràn đầy sức sống.
Cuộc sống của tôi trở nên vô cùng yên bình.
Tôi đã từng cảm thấy tôi và Thẩm Chí có mối liên hệ bằng xương bằng thịt.
Sự vắng mặt của một bên có thể làm tổn thương bên kia.
Quan hệ phụ thuộc bệnh hoạn này đã trói buộc tôi, cũng mang lại cho tôi cảm giác an toàn vô tận.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình không cần nó nữa.
Ánh nắng và hương hoa mới là miền đất lý tưởng thực sự.
Thẩm Chí thì không, hắn chỉ là xiềng xích mà thôi.
23.
Tôi đã tĩnh dưỡng hơn một tuần rồi.
Thẩm Chí cũng đã hơn một tuần không xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngồi trên ghế bập bênh và đắm mình dưới ánh mặt trời.
Cánh cửa sau lưng mở ra.
Tôi không quay đầu lại, hẳn là Tống Kha Dữ.
Đôi bàn tay thon dài với những vết chai sần vuốt ve khuôn mặt tôi.
Cảm giác này rất lạ lẫm.
Đôi mắt tôi chợt mở to, đó là Mạnh Châu.
Nhìn thấy bộ dáng phòng bị của tôi, Mạnh Châu không ngừng động tác.
Tay cô ấy chậm rãi di chuyển trên mặt tôi, giống như lưỡi rắn độc.
“Thật đẹp, chẳng trách Thẩm Chí giấu người giỏi như vậy.”
Mạnh Châu quỳ xuống trước mặt tôi, đặt hai tay lên đầu gối tôi.
Cô ấy dụi mặt vào tay tôi đặt trên đầu gối, với vẻ mặt vô cùng quyến luyến.
“Tôi có thể đưa cô đi, chỉ cần…”
“Chỉ cần cái gì!?”
Tôi vội vàng mở miệng, tay nắm chặt lấy tóc cô ấy.
Cảm xúc kích động khiến động tác của tôi rất thô lỗ, nhưng Mạnh Châu lại không để ý.
Sợi tóc trong tay tôi khẽ động khi cô ấy áp mặt mình lại gần tôi.
Vừa thở ra, một luồng khí nóng đọng lại trên môi tôi:
“Chỉ cần cô không yêu Thẩm Chí, không sợ làm tổn thương hắn.”
Giọng Mạnh Châu càng lúc càng nhẹ nhàng, mang theo vài phần mê hoặc.
“Cô không sợ hắn ch.ết sao?”
24.
Chữ ch.ết này thật sự nặng quá.
Tôi cắn chặt môi, hồi lâu không thể trả lời được.
Mạnh Châu cũng không ép buộc tôi.
Ánh mắt cô ấy dán chặt vào mặt tôi như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật tinh diệu tuyệt luân*.
* Tinh diệu tuyệt luân (精妙绝伦): Khéo đẹp vô cùng, không gì hơn được.
Giọng nói trầm thấp vừa nhẹ nhàng.
“Tôi không ép cô, cô còn có mấy ngày nữa để suy nghĩ.”
Mạnh Châu nhanh chóng rời đi.
Cô ấy bước đi vững vàng, tuyệt đối không giống dáng vẻ bị thương.
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô ấy.
Tôi không nhịn được không ngừng cố gắng suy đoán xem cô ấy có ý gì.
Có một tin tức rất rõ ràng.
Cô ấy muốn gi.ết Thẩm Chí.
Ý nghĩ này khiến tôi không ngừng chất vấn bản thân tại chỗ.
Cái nào quan trọng hơn, tự do hay Thẩm Chí?. Truyện Lịch Sử
Câu trả lời suốt hai mươi năm qua vẫn luôn là Thẩm Chí.
Vậy là tôi bị nhốt trong tòa lâu đài này và không đi được.
Tôi dường như bị Thẩm Chí nuôi đến phế rồi.
Nhưng đối nghịch với tự do là cái ch.ết.
Vậy điều đó vẫn còn có ý nghĩ sao?