[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 10




Yến tiệc mau chóng kết thúc, Thiên Yết và Song Ngư đã ngà ngà say. Không biết trời đất là gì nữa, Song Ngư mơ màng rời khỏi điện chính, theo mấy bóng hồng kia mà lả lướt đi theo. Quên mất vị tỷ tỷ của mình cũng đang say lướt khướt bên trong. Song Ngư dụi mắt, cũng không biết mình đang đi đâu, chỉ thấy đằng kia có náo nhiệt, bèn tiến tới xem vui, ai dè lại bị kèo đi đâu mất.

-"Aiyo aiyo, đây là đâu vậy? Thiên Yết tỷ tỷ..."

Lúc Song Ngư tỉnh táo ra được một lúc thì thấy mình lạc vào một khuôn viên rộng lớn, xung quanh toàn cây ăn quả, đằng kia còn có cái hồ nước lớn. Nàng vô tư hái một quả đào lớn, ngà ngà ngồi xổm trước hồ nước, một tay cầm quả đào đưa lên miệng, tay còn lại khẽ vung vẩy xuống nước ở dưới hồ, nghịch nước khiến cá dưới hồ vội bơi đi hết. 

-"Này này, ta cũng là cá đấy nhé! Sao các ngươi lại bơi đi hết thế?"

Song Ngư khẽ khịt mũi, giận dỗi oan trách, miệng cắn một miếng đào to. Khuôn mặt nàng có chút muộn phiền, chắc có lẽ do men rượu vào người khiến nàng trở nên ngớ ngẩn và có chút yếu đuối. Hiện tại bản thân nàng sức mạnh vẫn còn thua kém Thiên Yết tỷ tỷ quá xa, còn phải luyện tập rất lâu nữa mới có thể thăng lên Chi Đế. Đã vậy Song Ngư còn hay gặp xui xẻo, có phải ông trời quá bất công với nàng hay chăng? Mà ông trời thì ở đâu chứ, ở ngay đây chứ đâu...

Bỗng đằng xa Song Ngư nghe thấy tiếng bước chân, đang dần dần tiếng lại chỗ nàng. Song Ngư hoảng hốt, vội vứt trái đào đang ăn dở qua một bên, dùng ma lực hóa mình thành một con cái vàng có cái vảy màu vàng óng ánh, rồi nhảy xuống cái hồ lớn kia.

Người đang tiến gần tới chỗ Song Ngư còn ai khác ngoài Ma Kết, hắn vươn vai, đôi mắt rũ xuống đầy mệt mỏi, thức trắng đêm duyệt công văn cho Thiên Đế khiến vị Dược Tri Hóa đây đầy mệt mỏi, toàn thân ê ẩm, trên tay hắn còn cầm một tô thức ăn cho cá rất to, khiến Song Ngư từ đằng xa nhìn còn thấy sợ hãi. Thì ra Song Ngư lạc vào cung của Dược Chi Đế, mà nàng cũng lấy làm thắc mắc, nếu hắn bận rộn như thế mà trong vườn lại có cái hồ lớn thế này, còn nuôi rất nhiều cá, vậy có phải là quá thiếu trách nhiệm không?

Song Ngư đó giờ nghe đồn rằng Dược Chi Đế là một người thư sinh, pháp lực mạnh mẽ, thông minh tuấn tú, là bạn chí cốt của Tứ hoàng tử Cự Giải, và cũng là người chuyên xử lý công văn cho Thiên Đế nên rất kín tiếng, cũng rất ít chầu triều, được trọng dụng vô cùng. Người như thế chắc sẽ không ngược đãi thú cưng đâu nhỉ...?

Song Ngư đã tin là như vậy.

Cho đến khi vị Chi Đế kia đổ ào tô thức ăn cầm trên tay xuống... miệng còn ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng.

"Trời ơi vị Chi Đế kia ngài còn nhân tính không mà đối xử với chúng ta như vậy??"

Song Ngư dưới hình dạng còn cá vàng quẫy đuôi đầy tức giận. Ma Kết ở trên khẽ mở một con mắt, hắn đã bị những chiếc vảy sáng rực của Song Ngư thu hút, đồng thời cũng cảm nhận được pháp lực trên người nàng ta không chỉ đơn giản là một con cá vàng. Hắn nhíu mi tâm, quỳ một bên ngồi xuống, mở mắt nhìn kĩ con cá vàng lạ, thấy nó cũng đang gương mắt mình hắn trừng trừng mà không thèm đớp mồi hắn vừa đổ xuống, Ma Kết lại càng chắc chắn vào quyết định của mình, hắn còn lia ánh mắt về quả đào lăn lóc trên thềm cỏ. Thế là hắn phẩy tay, tạo thành một bọc nước nâng Song Ngư lên khiến nàng ta không thể thoát, Song Ngư giật mình, nàng bỗng cảm thấy sợ hãi, nàng không thể cứ thế mà hiện nguyên hình được nếu không sẽ rất mất mặt. 

"Không tính hiện hình sao?"

Ma Kết không trực tiếp hỏi mà mang luôn Song Ngư đang bị giam trong bọc nước ấy về cung của hắn. Trên khuôn mặt còn hiện rõ vẻ mặt đắc ý như vừa mang được một chiến lợi phẩm về nhà, Song Ngư cảm thấy rất lo lắng cho bản thân, nàng khóc thầm trong lòng, ôi, nàng quả là nàng công chúa xui xẻo nhất quả đất mà!!!

***

Ở điện chính, Thiên Yết say đến ngủ gục lên bàn. Sư Tử với Song Tử ngồi kế bên thấy tội nghiệp nên tính dìu nàng ta về điện. Nhưng vừa mới tính bước sang thì Lục Cẩn Thượng Tôn đã chắn đường, miệng khẽ cười nhẹ ý đã mạo phạm, Song Tử hiểu ý, vội kéo Sư Tử đi. 

Chuyện của Hải Nữ và Lục Cẩn Thượng Tôn nổi như cồn trên thiên giới vậy, chỉ thiếu chờ nằm trên bảng tin mà thôi. Song Tử vừa đi vừa suy ngẫm, Sư Tử tính tình thẳng thắn, bèn thắc mắc: 

-"Ngươi xem, có phải giữa họ có thâm tình gì có phải không? Đợt trước ta nghe Kim Ngưu kể chuyện quả là vô cùng thú vị."

-"Ôi trời, chắc chắn là có gì đó rồi, chẳng phải rõ như ban ngày đó sao?"

Song Tử che miệng cười khúc khích, Sư Tử thì chỉ mới là một cô nương hơn năm vạn tuổi, suy nghĩ còn hơi trẻ con, nên với mấy chuyện yêu đương này nàng ta chỉ biết hóng hớt chứ căn bản là chẳng hiểu một chút gì. Tấm lụa hòa cũng màu tóc của nàng ta khẽ rung rinh theo làn gió, Sư Tử khẽ quay đầu theo làn gió, khuôn mặt nàng dưới ánh nắng lại thêm muôn phần kiều diễm, nhưng vẫn có nét gì đó vô cùng hoang dã, tự nhiên.

Đột nhiên, Song Tử chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi: 

-"Sáng nay ta vừa gặp Mệnh Thiên Quân, hắn bảo cung mệnh của cô trong tháng này không được tốt lắm đâu đấy, có thể sẽ gặp đại nạn lớn..."

Sư Tử phẩy tay, nàng ta vốn không mê tín đến vậy. Nhưng Song Tử đập tay, đôi mày nhướn lên như thể có chuyện gì đó thật thú vị; -"À, còn nữa đấy nhé, sau đại nạn sẽ gặp được định mệnh cứu giúp..."

Sư Tử cười trừ, ngay từ đầu nàng ta đâu có tin mấy cái này đâu. Đã vậy nàng ta vốn còn là người mạnh mẽ như vậy, chỉ tin vào bản thân chứ không tin vào vận mệnh. Nhưng mà Mệnh Thiên Quân là người nắm giữ sách sổ của trời, cư nhiên phải có căn cứ mới nói như vậy. Song Tử vỗ nhẹ vai Sư Tử, bảo dù sao cũng phải cẩn thẩn. Kết quả, nàng ta vừa nói xong, một tiểu tiên cưỡi mây bay tới trước mặt hai nàng, dáng vẻ gấp gáp, thở không ra hơi, nhưng sau đó vội vã cúi người hành lễ trước mặt Sư Tử, bẩm báo:

-"Thưa Sư Tử Chi Đế, thưa Độc Nữ công chúa, có chuyện này khẩn cấp lắm rồi ạ!"

Sư Tử vung tay, ý bảo không cần hành lễ, tiểu tiên kia đứng thẳng người, lập tức tiếp lời: 

-"Thưa Chi Đế, thần vừa nhận được tin cấp bảo dưới Thú Nhân tộc, báo là Tam Huyền ma thú trốn thoát khỏi lồng Kim Cô rồi thưa ngài."

-"Cái gì!?"

Sư Tử vừa nhận được tin thì liều nhíu mày, Song Tử hiểu ý liền bảo Sư Tử nên đi ngay kẻo tình hình lại càng thêm phức tạp, đôi mắt Sư Tử liền hiện lên vẻ lo âu, chỉ kịp nhìn công chúa một cái rồi ngoắc tay cưỡi mây cùng vị tiểu tiên kia lao vút đi. Độc Nữ công chúa ở lại nhìn đằng xa xa, tay đưa lên cằm, thở hắt ra một hơi.

-"Ta đã nói rồi mà cứ không tin..."