[12CS] Luyến Nhân, Xưa Cũ

Chương 9




Đến đúng ngày hẹn, Thiên Yết từ sớm đã chuẩn bị cho bản thân trông thật xinh đẹp. Khoác lên một bộ y phục truyền thống, có tiểu muội muội Song Ngư đằng sau thắt cho một kiểu tóc vô cùng duyên dáng. Nàng ta vô cùng phấn khích, vì ngày hôm nay được tỷ tỷ dẫn lên Thiên Cung chơi. Cũng đã lâu Song Ngư chưa diện kiến Thiên Đế, hôm nay được Đông Hải Đế đặc cách cho lên Thiên Cung chào hỏi và học tập các tiền bối. Nhưng để đề phòng rắc rối, Thiên Yết vẫn khuyên Song Ngư biến thành một con cá vàng nàng ta sẽ dễ quản hơn.

Vì từ trước đến giờ Song Ngư có một biệt danh, công chúa 'xui xẻo'. Hồi còn bé do pháp lực yếu ớt nên chỉ biết biến thành cá vàng, rồi lẻn đi chơi và xém bị con cá lớn nuốt chửng, lớn hơn nữa thì biết biến thành loại cá lớn hơn, nhưng cũng chút nữa bị ngư dân kéo lưới bắt được. Lớn hơn tí nữa, thì lại bị lạc ngoài biển hơn ba ngày hai đêm mới tìm được. Nói chung là còn vô số lần hậu đậu gây chuyện làm người nhà lo lắng. Khi tỷ tỷ Thiên Yết thăng Chi Đế đã cho Song Ngư một viên ngọc thủy bội giúp nàng có thể ra mặt giúp muội muội mỗi khi nàng ta vướng vào rắc rối. 

Dù vậy Song Ngư là một tiểu nhân ngư xinh đẹp, tính tình lại nũng nịu khiến người ta chỉ cần nhìn thấy liền mềm lòng. Nụ cười của nàng được ví như bình minh mọc trên biển cả, ấm áp và đầy trìu mến. Đôi mắt của Song Ngư lúc nào cũng mơ màng như sương gió mỗi sáng. Từng đường nét thanh tú, là đệ nhị mỹ nhân của vùng biển sâu chỉ đứng sau đại tỷ của mình. Tuy nhiên tuổi còn nhỏ nên pháp lực yếu ớt, mà tính cách còn hay tò mò nên cũng cư nhiên bị gán cho cái biệt danh 'xui xẻo'.

Khi biết mình bị đồn như thế, Song Ngư cũng khổ tâm lắm! Nhưng cũng đành chịu thôi, vì không như những kẻ khác, Song Ngư lại hơi ngây ngô, theo nhiều tình huống sẽ dễ dàng bị dụ dỗ. Nói đi nói lại thì Song Ngư đối với loại chuyện này cũng bất lực rồi, lỗi không phải là của nàng ta.

Thiên Yết sửa soạn một cách khiêm tốn, vốn dĩ nàng không muốn bản thân trông quá cầu kì bắt mắt, vì nếu xuất hiện một cách quá nổi bật ở Thiên Cung... vì nàng không muốn gây sự chú ý cho ai đó... nghĩ đến hắn, hai gò má nàng bỗng trở nên thật nóng rực kì lạ, đôi mắt ánh lên nét khó hiểu. Thiên Yết nâng đôi tay ngọc ngà lên vỗ nhẹ vào hai má, sốc lại tinh thần. Ôi nàng phải mau lên mới được, nếu không sẽ trễ mất!

Thiên Yết nắm tay Song Ngư, quay qua dặn dò nàng ta vài thứ. Sau đó dùng một con ốc gọi một con sứa to, nó là vật cưỡi kiệu riêng của Thiên Yết. Nàng đẩy Song Ngư lên trước sau đó khẽ xách tà váy bước theo sau. Con sứa đóng những chiếc xúc tu lộng lẫy như những ánh đèn của mình lại, che chắn cho hai vị chủ nhân của nó, rồi bồng bềnh trôi...

Chẳng mất quá nhiều thời gian để Thiên Yết đặt chân lên cổng Thiên Cung, vừa mới tới, Thiên Yết liền đưa tay tạo thành một vòng tròn bảo hộ xung quanh bàn thân mình và Song Ngư. Sau đó ngó phải ngó trái trước con mắt tò mò của Song Ngư, nàng mới vén tà váy đằng sau rồi mới bước vào. Y phục của Thiên Yết hôm nay được bồi thêm một tà đằng sau nên di chuyển có hơi khó khăn, Song Ngư phải hấp tấp theo sau phụ Thiên Yết vén nó lên rồi thắt vào lưng, nhưng cũng phải đề phòng nếu không nó sẽ lại bung nữa. Song Ngư vừa dặn dò vừa hỏi tỷ tỷ: -"Thiên Yết tỷ tỷ, em thắt như thế này được rồi nhé, nhưng tỷ phải cẩn thận không để bung tỷ rất dễ bị ngã. Mà sao tỷ lại tạo ra vòng bảo hộ này?"

Thiên Yết véo nhẹ mũi Song Ngư, cười yêu chiều đáp: -Tỷ làm thế để bảo vệ muội, còn để giúp hai ta tránh khỏi phiền phức..."

Phiền phức? Còn ai vào đây nữa...

Nghĩ tới thôi mà Thiên Yết cũng đã cảm thấy thật nhức đầu.

Song Ngư nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của chị mình thì tâm lý không hỏi nữa. Chắc tỷ ấy va chạm nhiều nên chắc cũng gặp không ít chuyện, nàng phải mau chóng trưởng thành thật nhanh, nàng còn phải báo vệ tỷ tỷ nữa, tỷ ấy cũng vì nàng mà không ít lần để bản thân bị nàng liên lụy. Ánh mắt khẽ chùn xuống, Song Ngư vô cùng ngưỡng mộ tỷ tỷ của nàng, nhìn xung quanh mà xem, mọi người đều phải cúi đầu trước Thiên Yết hay Hải Nữ Chi Đế, thật oách làm sao... Song Ngư cũng được mọi người xúm lại hỏi thăm, khiến nàng ta có chút gọi ra bận rộn, cứ vừa gãi đầu rồi cười ngại. Thiên Yết hai tay bắt vào nhau, đúng phong cách của một bậc Chi Đế, tôn nghiêm và có chút gì đó cao ngạo, nàng im lặng đứng bên cạnh Song Ngư tiểu công chúa đang dần trở thành tâm điểm. Đây có lẽ là dịp tốt cho tiểu muội muội của nàng làm quen với các thần tiên khác để sau này còn tiện nhờ vả trao đổi kinh nghiệm.

Dây dưa một lúc cũng đã đến giờ tập trung vào điện chính, mọi người tấp nập vào chỗ. Bạch Dương và Thiên Yết lại đối đầu nhau, cúi đầu chào nhau một cái rồi về chỗ. Yến tiếc bắt đầu, thực ra đây cũng chỉ là một buổi lễ nho nhỏ, khiến các thần tiên có dịp quây quần bên nhau cùng kể chuyện. Chỉ có điều tiết mục chính là Bạch Dương và Thiên Yết được Thiên Đế ban thưởng.

Mọi việc cũng mau chóng xong xuôi. 

Thời gian của thần tiên là hữu hạn, cũng vì thế mà nó trôi cũng thật nhanh.

Song Ngư khẽ dụi mắt, bầu không khí tẻ nhạt của người lớn khiến nàng có cảm giác thật buồn ngủ. Thiên Yết lén đưa cho Song Ngư chút rượu hoa quả, ánh mắt Song Ngư chợt tỉnh táo hẳn, ở cung Đông Hải cha mẹ nàng rất hạn chế những thứ này, sao tỷ tỷ của nàng lại cho nàng uống rượu? Thiên Yết đưa mắt qua, nở một nụ cười mờ ám, giải thích: -"Ta biết muội thích uống rượu này nhưng lại bị cha mẹ cấm đúng chứ? Hôm nay ở với ta thì thoái mái đi, thích đi đâu ta dẫn đi đó, thích cái gì ta sẽ mua cho, thích ăn gì thì cứ việc ăn, không cần cậu nệ."

Ánh mắt Song Ngư trở nên long lanh xúc động. Huhu, quả là chỉ có tỷ tỷ của nàng hiểu nàng nhất!

Song Ngư liền đón lấy ly rượu thơm lừng. Hít sâu, nhắm mắt tận hưởng mỹ vị mà từ lâu nàng mới được thưởng thức lại. Thiên Yết chống cằm rồi mỉm cười, sau đó lại cảm thấy hơi chột dạ, bèn nhìn lên ngôi chủ Thiên giới. Chếch mắt đi một tí, ôi chao, quả nhiên hắn đang nhìn ta mà! Thiên Yết vội tránh mặt đi, nàng lại rơi vào trạng thái lúng túng. Hôm nay chỉ có Lục Cẩn Thượng Tôn xuất hiện, Thiên Yết tự hỏi tại sao hắn không biến mất cùng cái vị còn lại luôn đi, còn khiến nàng bối rối thế này...?

Nhưng thực trong lòng, Thiên Yết bỗng có suy nghĩ... hắn từng nói rằng, nàng và hắn từng quen nhau. Vốn dĩ trong kí ức của Thiên Yết không hề tồn tại bóng hình của hắn, cơ mà... hắn vẫn rất quen thuộc, nó ăn sâu và tiềm thức của nàng. Mỗi khi nhìn thấy hắn, nàng lại cảm thấy trống rỗng... một thứ cảm giác khó chịu.

Và liệu hắn đến đây có phải vì nàng?

Hắn làm thế, không sợ nàng cảm thấy khó xử sao? 

Đột nhiên Thiên Yết cảm thấy có chút buồn. Nàng nâng tách trà, khẽ nuốt một ngụm, đắng ngắt. Sau đó đưa mắt qua bàn đối diện, bên phía Bạch Dương và Kim Ngưu trông có vẻ náo nhiệt hơn nhiều. Ánh mắt chùn xuống, Thiên Yết cảm thấy thật buồn chán, thế là gọi a hoàn mang rượu lên, một mình âu sầu tu rượu ừng ực. Trên bệ đá cao quý kia, Xử Nữ nhìn chằm chằm vào bóng hồng đang mân mê tách rượu, dần dần chìm vào men rượu kia. 

Nàng đang có điều gì sầu não?

Mà đáng nhẽ người sầu não đó phải là hắn mới đúng... 

Tại sao Thiên Yết nàng lại không nhớ? Trong khi chấp niệm của hắn lớn như thế, Xử Nữ rốt cuộc vẫn không thể nào hiểu nổi Thiên Yết đã xảy ra chuyện gì khiến nàng quên hết mọi thứ... nhưng suy cho cùng, lỗi cũng là của hắn, tự nhận tình cảm dành cho nàng lớn đến thế mà không thể bảo vệ nàng. Cuộc sống thần tiên bất tử của hắn quả trớ trêu, có lẽ nếu sau này nàng không nhớ, mãi mãi không thể nhớ, hắn nên buông tay để nàng có thể an tâm dành tâm trí mình cho kẻ khác... tốt nhất là vậy...

Cũng đã lâu rồi, Xử Nữ cảm thấy phân vân với quyết định của chính bản thân hắn...